Chương 91

Vào buổi sáng, lúc Uyển Khanh còn đang chìm trong mộng đẹp thì cảm nhận được có người hôn lên trán mình, cô lười biếng mở mắt, dùng tay dụi dụi mắt vài cái, điệu bộ không khác gì một con mèo đang ngủ đông.
Hạ Dĩ Niên búng nhẹ vào mặt cô: "Tỉnh rồi à?"


Uyển Khanh cười, dang tay ra ý bảo hắn ôm cô ngồi dậy. Hạ Dĩ Niên hết cách lắc đầu ngồi xuống giường ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô. Uyển Khanh ngã vào ngực hắn, ngáp thêm vài cái: "Sao anh dậy sớm thế?"


"Hôm nay Hoàng Thịnh có cuộc họp cổ đông, anh phải tham dự, em ở nhà cần gì thì nói với Khải Ca, không được tự ý chạy lung tung, có biết không?"- Hạ Dĩ Niên dặn dò, hắn thực sự đã bị ám ảnh khi mà cô cứ rời khỏi hắn là y như rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.


Uyển Khanh gật đầu vài cái tỏ ý đã nghe rõ, cô đi xuống giường chạy vào toilet vệ sinh cá nhân, lúc quay trở lại phòng ngủ, Hạ Dĩ Niên đang nghe điện thoại, chiếc áo sơ mi trên người chỉ vừa mới được xỏ vào, ngay cả cúc áo còn chưa kịp cài. Uyển Khanh đi vòng qua phía trước hắn, Hạ Dĩ Niên nhìn cô khẽ cười nhẹ, đầu dây bên kia trợ lý vẫn đang báo cáo công việc với hắn.


Uyển Khanh giúp Hạ Dĩ Niên cài lại cúc áo rất tự nhiên, lại không nhịn được vuốt v e lồ ng ngực tráng kiện của hắn vài cái, cô nghe thấy tiếng cười của Hạ Dĩ Niên, một tay hắn nghe điện thoại, tay khác lại vòng qua eo cô kéo cô sát vào ngực mình, ánh mắt của hắn như muốn tố cáo cô đang háo sắc.


Uyển Khanh cười hì hì, cô đường đường chính chính háo sắc với bạn trai mình chứ có phải với người lạ đâu mà sợ? Nói chung hình như từ lúc ở cạnh hắn mặt của cô đã dày hơn vài lớp, cô đặc biệt có thiện cảm với cơ bụng săn chắc của hắn, chỉ muốn sờ mãi sờ mãi...




Lúc này trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng người trong điện thoại nói thỉnh thoảng vọng ra thì cũng chỉ có tiếng thở của hai người.


Uyển Khanh nghe thấy hình như người đang nói chuyện điện thoại với Hạ Dĩ Niên là phụ nữ, cô lườm hắn một cái rồi dướn cổ muốn nghe rõ hơn nội dung mà người phụ nữ kia đang nói, đáng tiếc là chiều cao giữa Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên có chênh lệch, cô có nhón chân thì cũng không bì được với 1m86 của hắn. Uyển Khanh ai oán đập vào ngực hắn một cái, Hạ Dĩ Niên thấy bộ dáng như ăn phải đồ bẩn của cô thì nhịn không được bật cười thành tiếng.


Mà người phụ nữ bên kia vì tiếng cười này của hắn mà sửng sốt dừng lại nội dung mình đang nói vài giây sau đó lên tiếng dò hỏi: "Cậu hai?"
Hạ Dĩ Niên véo nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô một cái, giọng nói lạnh nhạt nói vào điện thoại: "Nói tiếp đi."


Người phụ nữ bên kia lại tiếp tục nói chuyện.
Hạ Dĩ Niên biết Uyển Khanh tò mò, hắn cũng không muốn cô ghi thù chỉ vì hắn nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ, vì vậy tự động hơi cúi người xuống để cô có thể áp tai vào điện thoại nghe cuộc nói chuyện này.


Uyển Khanh hài lòng áp sát vào hắn.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Hạ Dĩ Niên ném điện thoại lên bàn ôm chặt lấy cô: "Sáng sớm đã tự động tìm dấm ăn rồi?"
Uyển Khanh ngẩng đầu, cạ cạ cái cằm nhỏ vào ngực hắn: "Người phụ nữ đó là ai? Em nhớ trợ lý của anh đâu có ai là phụ nữ?"


Hạ Dĩ Niên khẽ nói: "Là trợ lý của Hạ Dĩ Tường."
"Trợ lý của anh ấy mắc cái gì lại gọi điện báo cáo lịch trình với anh?"- Uyển Khanh truy hỏi.


Hạ Dĩ Niên biết tính tình cô nhỏ mọn lại hay thù vặt, bây giờ cô còn hỏi là hắn phải cảm thấy may mắn, nếu hắn mà không đem chuyện này giải thích rõ ràng thì e rằng tối này sẽ mất đi phúc lợi.


"Anh cả phải đi sang Tân Cương một chuyến sắp xếp vài vấn đề bên đó, Kayla là trợ lý của anh ấy, anh ấy phái đến bên cạnh anh trong mấy ngày là để cô ta lo việc soạn thảo hợp đồng mới đem sang cho anh ấy ký."


Uyển Khanh thấy Hạ Dĩ Niên giải thích đâu ra đó rõ ràng, cô cũng không việc gì cứ ghim chằm chằm vào một vấn đề nhạt nhẽo nữa, nhưng đột nhiên lại lên tiếng hỏi: "Kayla đó có đẹp không?"
Hạ Dĩ Niên như cười như không: "Không đẹp."


"Nói xạo, vừa rồi nghe giọng cô ta uyển chuyển như thế, mềm như sợi bông câu hoặc hồn người, vừa nghe giọng nói em đã biết cô ta rất xinh đẹp rồi. Hừ, lại còn dùng cái chất giọng đó để báo cáo công việc, làm gì có loại báo cáo công việc nào lẳng lơ như thế?"- Uyển Khanh nhăn mũi, chỉ tay cảnh cáo: "Em cảnh cáo anh, anh đừng có ý đồ gì bất chính với cô Kayla kia, em dã man lắm đấy, không biết chừng sẽ làm ra những chuyện mình không khống chế được."


Hạ Dĩ Niên nghe thấy ngữ khí của cô không giống như đang đùa, trong lòng thầm than một tiếng, ôm lấy eo cô: "Em đừng có tự biến mình thành ác phụ chứ?"


Uyển Khanh bĩu môi: "Dĩ Niên, không phải là em vô cớ gây sự đâu, mà lòng dạ phụ nữ khó đoán lắm. Anh xem, bộ dáng anh đẹp trai như vậy, lại còn giàu có nữa, phụ nữ bên ngoài vừa nhìn thấy liền như kiến thấy đường chỉ muốn nhào vào hưởng lợi. Hừ, em có thể chấp nhận việc ở quá khứ anh từng có rất nhiều tình nhân nhưng mà nói trước, nếu từ bây giờ về sau anh mà sau lưng em làm chuyện có lỗi thì em sẽ..."


Uyển Khanh đang nói, đột nhiên dừng lại.
Hạ Dĩ Niên hỏi: "Sẽ thế nào?"
Uyển Khanh nhìn hắn: "Em sẽ rời khỏi anh, đến một nơi anh không tìm thấy em nữa."


"Anh đã nói rồi, sẽ không cho phép em rời khỏi anh."- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, ôm lấy cô: "Khanh nhi, làm người phụ nữ của anh có thể em sẽ có rất nhiều áp lực, những lúc như vậy em đừng tin những gì anh nói mà hãy nhìn vào việc anh đã đối xử với em thế nào, đã vì em làm những chuyện gì, phải tuyệt đối tin tưởng anh."


Uyển Khanh gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Em tin anh, Dĩ Niên, trên đời này em chỉ tin lời anh nói, cho dù lời nói đó có vô lý đến đâu thì em vẫn tin. Chỉ cần anh đừng lừa dối em, vì em tin tưởng anh, nên nếu em bị anh lừa dối...em sẽ đau lòng."


"Nha đầu ngốc."- Hạ Dĩ Niên khẽ cười, nhưng tim vẫn vì sự nghẹn ngào của Uyển Khanh mà đau nhói.
Uyển Khanh ngước lên nhìn hắn: "Anh có thấy em nhỏ mọn, vô lý cứ thích tìm cớ ghen tuông không?"


Hạ Dĩ Niên cười nhẹ: "Về nhỏ mọn, em chẳng bao giờ rộng lượng cả. Về vô lý, em có nói lý lẽ sao? Vấn đề cuối cùng, anh thích nhìn bộ dáng em ghen, chỉ cần em vẫn tin anh, ghen một chút sẽ làm em đáng yêu hơn."
Uyển Khanh chu miệng: "Em vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng lúc anh ghen lên, không biết sẽ như thế nào nhỉ?"


Hạ Dĩ Niên không nói.
Uyển Khanh đem cà vạt giúp hắn thắt lên cổ, sau đó chạy đến hộc tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho hắn: "Cho anh này."
"Gì thế?"- Hạ Dĩ Niên cầm lấy.
"Mở ra xem đi."- Uyển Khanh cười tươi như hoa khoác tay hắn.


Hạ Dĩ Niên mở chiếc hộp gỗ đó ra, bên trong là chiếc đồng hồ được thiết kế tinh xảo, vừa nhìn đã biết đây là hàng cao cấp.
"Tặng anh à?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.


Uyển Khanh gật đầu sau đó lại giơ tay mình lên, trên cổ tay cô cũng có một cái y hệt nhưng là mẫu dành cho nữ: "Cặp đồng hồ này em đã nhìn thấy lúc đi dạo trung tâm thương mại đấy, nó là một cặp anh một cái em một cái rất công bằng."


"Là đặc biệt mua cho anh hay là vì em thích mẫu mã này nhưng lại không thể chỉ mua một cái kiểu nữ nên đã tiện tay mua luôn một cặp?"- Hạ Dĩ Niên như cười như không nhìn cô.
Uyển Khanh trừng mắt, nhéo nhẹ vào tay hắn: "Đây đều là thành ý của em đấy, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người nhá."


"Thành ý?"- Hạ Dĩ Niên nhướng mày: "Nếu đã tặng quà thì phải nói mấy câu ý nghĩa và dễ nghe một chút mới có thể thể hiện đầy đủ thành ý của người tặng không phải sao?"


"Hạ Dĩ Niên anh làm khó em rồi, anh biết em không thích nói mấy lời ngọt ngào sến sẫm mà. Người ta đã mua quà cho anh anh còn tạo tình huống làm khó người ta, đồ địa chủ."- Uyển Khanh mím môi.


Hạ Dĩ Niên thấy cô bắt đầu bày ra vẻ oán thán thì biết tỏng là cô đang nhập vai vì vậy không chút nương tay đả kích: "Nhưng anh nhớ không lầm thì hôm qua ngân hàng gọi điện tới nói là tiền trong thẻ của anh đã mất đi phân nửa, hôm nay em lại đem cái đồng hồ này tặng anh... anh không nghĩ hai chuyện này là trùng hợp."


Uyển Khanh nghe vậy, suýt chút nữa là cắn trúng phải lưỡi: "Hì hì, đúng là tiền trong thẻ của anh là dùng để mua cái đồng hồ này, nhưng mà, nhưng mà...bỏ đi, đừng quan tâm tới mấy vấn đề hiện thực như vậy..."- Cô quàng hai tay lên cổ hắn, nũng nịu đánh lạc hướng: "Trong tình huống này, em tặng quà cho người đàn ông em yêu, một chuyện lãng mạn như vậy thì phải nói đến thành ý chứ sao lại lôi chuyện tiền nong vào, anh nói xem có đúng không?"


Hai tay hắn đặt trên eo cô, đầu óc cũng vì một câu "người đàn ông em yêu" kia mà hưng phấn, Hạ Dĩ Niên khẽ cười, dùng sức siết chặt Uyển Khanh vào lòng: "Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt dụ dỗ anh."
Uyển Khanh cười: "Không phải đâu, người ta thật lòng đấy."
"Thật lòng thì đeo vào cho anh."- Hạ Dĩ Niên giơ tay ra.


Uyển Khanh cười hì hì đem chiếc đồng hồ đeo vào tay Hạ Dĩ Niên. Sau đó nghiêm túc nhìn hắn: "Tặng anh cái đồng hồ là muốn anh phân định được thời gian, không được mải mê vào công việc mà bỏ rơi em một mình, có biết không?"


Hạ Dĩ Niên thích sự dựa dẫm này của Uyển Khanh, hắn thích khi cô cần hắn như vậy.
"Anh nào có bỏ rơi em, Khanh nhi anh chỉ hận không thể thu nhỏ em lại rồi bỏ vào túi áo, đi đâu cũng có thể mang theo."- Lời nói tuy có vẻ là đùa cợt, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng chân thành.


Trong lòng Uyển Khanh đầy ngọt ngào, nhón chân cắn lên môi hắn.
Hạ Dĩ Niên hóa bị động thành chủ động, vòng tay ra đỡ lấy gáy cô hôn thật sâu lên đôi môi non mềm.
"Nhóc con hư hỏng, em đang quyến rũ anh hả?"- Hắn dán môi mình lên môi cô, tham lam hít lấy hơi thở nữ tính.


Uyển Khanh cười ranh ma: "Cậu hai anh mà ở đây một hồi thì sẽ trễ họp đấy, là ông chủ mà đi họp trễ thì không hay đâu."
Hạ Dĩ Niên giơ tay nghịch lọn tóc trước ngực cô: "Theo anh tới Hoàng Thịnh đi, không muốn xa em chút nào."


"Em mới không thèm, anh đi họp mấy tiếng đồng hồ em sẽ rất nhàm chán, thà ở nhà xem hài tết còn vui hơn."- Uyển Khanh mím môi.
"Em xem mấy bộ phim nhảm nhí đó còn hơn cả anh à?"- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, véo nhẹ vào eo cô.


Uyển Khanh né người: "Em chỉ không muốn bị nhàm chán thôi, mấy ngày nay nếu không phải trị liệu tâm lý thì ngủ, cuộc sống này sắp biến em thành heo nái rồi, chán ch.ết đi được."


"Xem ra nếu không tìm cho em thứ để tiêu khiển thì em sẽ bốc hỏa mất."- Hạ Dĩ Niên thật hết cách, hắn biết cô khá là hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ, mấy ngày vừa qua đúng là có hơi nhàn nhã đối với cô thật.


"Đúng vậy đúng vậy, Dĩ Niên anh biết nhiều trò hay mà, cứ bày cho em vài trò chơi, mỗi ngày cứ sống đạm mạc như vậy thì khác gì lên núi đóng chùa tu cho rồi."
"Anh có trò chơi này hay lắm, nhưng cần phải tiêu hao sức lực một chút."
"Trò gì?"
Hạ Dĩ Niên chỉ cười nhìn cô, không trả lời.


Sau vài giây Uyển Khanh mới nhìn ra một tia xấu xa trong mắt hắn, cô nghiến răng đập vào ngực hắn một cái: "Hay lắm cái đồ xấu xa này, đầu óc chỉ toàn mấy chuyện đen tối, đi đi đi đi, đi khỏi mắt em đi."
Uyển Khanh chạy vòng ra sau lưng đẩy hắn về phía cửa phòng.


Hạ Dĩ Niên bị cô đẩy, bất đắc dĩ bật cười: "Đuổi anh sao, không muốn chơi trò chơi à?"
"Không muốn không muốn, ai muốn chơi cùng anh? Đồ địa chủ chỉ biết bóc lột như anh, em chơi với anh thì người thiệt thòi sẽ là em rồi. Go out!"


Thật khó khăn Uyển Khanh mới tống được Hạ Dĩ Niên đi làm, sau khi trở lại phòng ngủ, cô cứ mỉm cười suốt buổi. Nhớ tới hắn trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hắn chỉ mới vừa rời khỏi chưa đầy năm phút cô đã bắt đầu nhớ nhung, thật hối hận sao lúc nãy không bám theo hắn tới Hoàng thịnh luôn cho rồi.


Một lúc sau cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
"Vào đi."- Uyển Khanh nói.
Khải Ca mở cửa bước vào, vẻ mặt của anh có chút hoang mang, nhìn cô nói: "Uyển Khanh, có cần gì thì nói với tôi một tiếng, cậu hai nói có lẽ tối cậu hai mới trở về được."


"Tôi biết rồi."- Uyển Khanh gật đầu sau đó lại tinh ý phát hiện vẻ hoang mang của Khải Ca, cô hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì vui sao?"


Khải Ca lắc đầu, cười gượng hai tiếng: "À, khi nãy ở dưới nhà tôi thấy cậu hai đi xuống, từ lúc căn dặn tôi phải theo sát cô cho tới lúc lên xe ngài ấy cứ cười cười suốt, tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy cười như thế... nhất thời, không thích nghi nổi."


"Khụ...khụ..."- Uyển Khanh suýt chút cắn phải lưỡi của mình, ho lên hai tiếng gượng gạo.
"Uyển Khanh cô sao thế? Không uống nước sao tự dưng lại sặc?"- Khải Ca cười hỏi.
"Không, không có gì, mặc kệ anh ta đi."- Uyển Khanh đứng lên: "Tôi muốn đi siêu thị, anh phải đi theo sát tôi có đúng không? Vậy thì đi thôi."


"Đi siêu thị?"- Khải Ca mở to mắt khó hiểu, nhưng Uyển Khanh đã rời khỏi phòng từ lúc nào.


Trong siêu thị đông đúc, hơi máy lạnh tứ phía phát ra khiến Uyển Khanh có chút run lên, cô vừa đi vừa lựa chọn hàng hóa. Với cái tính kỹ lưỡng của mình, mỗi một món đồ trong siêu thị đều được cô xem kỹ ngày sản xuất và hạn sử dụng, ngay cả thành phần chính trong đó cũng phải đảm bảo an toàn.


Cô chỉ lựa chọn một hộp cá mồi mà mất hơn mười lăm phút...


Khải Ca khó hiểu nhìn Uyển Khanh rồi lại nhìn sang hộp cá mồi, anh thử cầm hộp cá mồi lên bắt chước cô đọc những dòng chữ trên đó. Sau đó khều nhẹ cánh tay cô: "Này Uyển Khanh, hộp cá mồi này được sản xuất trong nước, đâu có chữ nước ngoài nào, sao cô lại nhìn lâu như vậy?"


Uyển Khanh không dời tầm mắt, nói một câu: "Tôi đang nhìn hình con cá được in trên hộp, con cá này không được tươi, màu sắc nhạt nhẽo nhìn qua đã biết rằng không ngon."
"Hả?"- Khải Ca kêu lên: "Nhưng đây chỉ là hình tượng trưng thôi, ngon hay không còn tùy vào cách chế biến của mình mà."


Uyển Khanh đặt lại hộp cá mồi lên kệ trưng bày rồi đem cái hộp Khải Ca đang cầm trên tay để lại chỗ cũ sau đó chậm rãi quay người bước đi: "Anh phải biết ấn tượng ban đầu có liên quan đến chất lượng sản phẩm, là người tiêu dùng thông thái, tôi không chỉ chú trọng vào thành phần và dinh dưỡng, tôi còn phải chú trọng vào hình thức bên ngoài của một sản phẩm. Đây là lý do vì sao một người đầu bếp nổi tiếng thì phải biết cách bày trí món ăn sao cho đẹp mắt, ấn tượng về hình thức chính là yếu tố đầu tiên tác động đến khách hàng."


Khải Ca gật đầu, những lời Uyển Khanh nói khiến anh cảm thấy rất có lý, sau đó lại hỏi: "Cô mua đồ lần nào cũng phân tích kỹ lưỡng như vậy sao?"
Uyển Khanh gật đầu.
"Vậy mỗi lần mua sắm của cô tốt mất bao lâu thời gian?"


Uyển Khanh dừng bước trước quầy mặt nạ, chậm rãi lựa chọn: "Sao thế? Mất kiên nhẫn rồi à?"
"Không có...tôi..."
"Đàn ông các anh..."- Uyển Khanh cười nhẹ, ngắt ngang lời Khải Ca: "Lúc nào cũng chỉ chăm chú vào những chuyện lớn lao, chính vì vậy lại quên mất những điều nhỏ nhặt nhất."
Khải Ca im lặng.


Uyển Khanh lại đột nhiên hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Khải Ca không ngờ tự nhiên cô lại hỏi tuổi anh, có chút ngẩn người rồi trả lời: "Bảy tháng nữa hai mươi hai rồi."


"Vậy là mới hai mươi mốt tuổi chứ gì?"- Mắt Uyển Khanh nhìn vào bao bì sản phẩm dưỡng da trên tay, không nhìn Khải Ca nhưng trong đầu lại cẩn thận suy tính: "Nói vậy anh theo Dĩ Niên vào lúc nào?"
"Cũng đã mười năm rồi..."- Khải Ca ngày càng khó hiểu không biết ý định khi hỏi mấy câu này của Uyển Khanh là gì."


"Mười năm?"- Uyển Khanh hơi cao giọng, lần này quay đầu nhìn thẳng vào anh: "Anh chưa từng yêu bao giờ phải không?"
"Hả?"
"Hả cái gì? Tôi hỏi anh chưa từng yêu ai phải không?"
Khải Ca chớp chớp mắt, sau một lúc thì gật đầu một cách không tự nhiên.


Uyển Khanh chuyển mắt đi chỗ khác tiếp tục lựa chọn mặt nạ dưỡng da, thật ra khỏi cần phải hỏi cô cũng biết. Từ việc Khải Ca mất kiên nhẫn khi phải bỏ thời gian cùng cô đi mua sắm thì cô đã phần nào đoán ra anh trước giờ chỉ dùng thời gian làm việc, chưa từng vì một cô gái nào mà lại lê lếch đi đi lại lại trong siêu thị năm tiếng đồng hồ như vậy.


Khải Ca hơi cúi đầu, dùng ánh mắt mang theo chút cảnh giác dò hỏi: "Uyển Khanh, cô...cô hỏi nhiều như vậy là có ý gì?"
"Không có gì."- Uyển Khanh lạnh nhạt đáp, kì thực trong lòng đã có dự tính riêng.


Khải Ca trung thành với Hạ Dĩ Niên như vậy, theo hắn từ lúc chỉ mới mười tuổi, vừa có công lao vừa có khổ lao. Hừ, đánh giá một lượt người đàn ông này...


Xét về diện mạo, Khải Ca cũng thuộc hàng điển trai, cao ráo cương nghị. Xét về tính cách, anh là một người cương trực, nghiêm túc và đáng tin cậy. Hơn nữa lúc trước anh vì cô mà bị ăn một phát đạn oan mạng nhưng lại chẳng nửa lời oán trách, từ đó có thể nhìn thấy anh là một người rộng lượng bát ái.


Uyển Khanh thật không hiểu, người đàn ông như Khải Ca sao có thể tận hai mươi hai tuổi vẫn còn độc thân chứ?
Xem ra cô phải làm bà mai một lần rồi.
Hạ Dĩ Niên không biết cách hậu đãi thuộc hạ, cô là bạn gái hắn đương nhiên phải thay hắn chinh phục lòng dân rồi.


Vu An Di chẳng phải rất có thiện cảm với mấy anh chàng trong sáng chưa từng yêu cũng chưa từng chạm vào phụ nữ hay sao? Khải Ca vừa hay đủ tiêu chuẩn của nàng – Duyệt.


Angelina là cảnh sát trưởng, lại có quan hệ khá tốt với Hạ gia, xét về thân thế xem như gần với Khải Ca thêm một bậc, sau này nếu hai người thành đôi thì xem như người nhà càng thân hơn – Duyệt.
Còn ai nữa nhỉ?
Từ từ, Uyển Khanh phải suy nghĩ xem.


Cho đến khi xe đẩy đầy ấp đồ, Khải Ca vẫn không thấy Uyển Khanh có dấu hiệu muốn về nhà trong lòng anh thầm oán thán, tinh lực của cô thật dồi dào.


Lúc Uyển Khanh đi ngang qua quầy đồ dành cho em bé, cô dừng lại thích thú ngắm nhìn mấy bộ y phục ngộ nghĩnh của trẻ con, đôi chân lại không kiềm chế được đi vào từng gian hàng lựa chọn mấy món đồ chơi ngộ nghĩnh.
Khải Ca thấy cô tự nhiên mua đồ con nít thì khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng hỏi nhiều.


Lúc từ siêu thị về Hạ gia, Khải Ca từ ngoài xe đã tay xách nách mang năm sáu túi đồ cao đến mức che luôn tầm nhìn của anh. Lại không ngờ có kẻ nào đó không có mắt nên đã đụng trúng khiến đồ trên tay Khải Ca rơi tứ tung trên đất.
"Đi đứng kiểu gì thế hả?"- Khải Ca nhíu mày.


Người đụng trúng anh là Thao Thao, cô bé đang bận rộn định chạy đi tìm nước lau nhà thì va phải anh, nhất thời hoảng sợ cúi đầu: "Xin lỗi cậu Khải Ca, xin lỗi, em không cố ý, xin lỗi anh."
Khải Ca cũng không muốn chấp nhất với một cô bé, anh phất tay: "Được rồi được rồi, đi đi, không sao."


Thao Thao vội vàng rời khỏi.
Uyển Khanh nhướng mày nhìn tình hình trước mắt, khóe miệng khẽ nâng lên.


Lúc cô và Khải Ca vào tới phòng khách, Hạ Dĩ Niên đã trở về nhà từ sớm và đang ngồi phía xa thảo luận vài vấn đề với Karen. Karen nhìn thấy Uyển Khanh thì định lên tiếng nhưng cô nhanh tay ra dấu cho nàng im lặng sau đó khẽ khàng tiếp cận Hạ Dĩ Niên từ phía sau...


"Tôi muốn chúng ta thử sức với mẫu thời trang họa tiết, kết hợp truyền thống và hiện đại trong việc thiết kế sản phẩm..."- Hạ Dĩ Niên đang thảo luận công việc thì tầm mắt bị che lại, hắn hơi dừng lại câu nói, khóe môi khẽ nâng lên: "Khanh nhi đừng có nghịch."


Ngữ khí giống như đang chỉnh đốn một đứa trẻ quậy phá.
Uyển Khanh dùng giọng mũi nói: "Ta không phải Khanh nhi!"
"Vậy sao? Vậy ngươi là ai?"- Hạ Dĩ Niên không vội tách tay cô ra, thuận theo trò đùa của cô.


Uyển Khanh cười hì hì, cố tình giả giọng nói: "Ta là kẻ chuyên đánh cắp trái tim của những người đẹp trai."
Hạ Dĩ Niên bật cười, kéo tay của cô xuống: "Đứa trẻ này."
Karen cũng lắc đầu hết cách: "Uyển Khanh cô vừa đi mua đồ đấy à?"


Uyển Khanh gật đầu, đi tới bên cạnh Hạ Dĩ Niên ngồi xuống: "Tôi có mua mấy cái mặt nạ dưỡng da cực kì tốt, lát nữa tặng cô mấy cái."
"Tôi không khách sáo đâu đấy."- Karen nghiêm giọng.
"Ai cần cô khách sao chứ?"- Uyển Khanh tươi cười: "Hai người đang bàn chuyện công việc à?"


Hạ Dĩ Niên nắm tay cô: "Đúng vậy, thế nào, đi mua sắm có vui không?"
"Vui, vui ch.ết đi được."- Cô lại nhìn sang Khải Ca, thấy anh cứ ôm sáu túi đồ bự tổ chảng đứng một góc thì nảy sinh lòng thương tiếc: "Anh ôm mấy thứ đó làm gì mãi thế? Bỏ chúng xuống đi."


"À..."- Khải Ca gật đầu, để đống đồ vừa mua lên sô pha.


Hạ Dĩ Niên nhìn đống đồ chất như núi trước mặt sau đó lại đánh giá vẻ uể oải còn hơn vừa đi đánh dã chiến của Khải Ca, người thuộc hạ này của hắn trước giờ dù hắn có đẩy cho bao nhiêu công việc thì vẫn vô cùng tỉnh táo mà hoàn thành, hoàn toàn không thể hiện nửa điểm mệt mỏi ra ngoài, bây giờ chỉ mới cùng Khanh nhi đi siêu thị năm tiếng mà đã như không còn sức để thở.


Hạ Dĩ Niên trầm giọng nói: "Vất vả cho cậu rồi."
Khải Ca thở dài, vốn dĩ muốn gật đầu nói: "Phải phải, rất vất vả."
Nhưng anh chỉ khẽ cười: "Không sao..."
Karen đứng lên: "Được rồi, tôi cũng phải ra về đây, về việc ý tưởng lần này tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, anh yên tâm."


"Tôi tin cô."- Hạ Dĩ Niên trả lời.
Uyển Khanh vội đứng lên: "Ê đợi đã, Khải Ca, mau lấy mớ mặt nạ dưỡng da ra đây."
Khải Ca vội mở túi đồ ra lấy mặt nạ rồi đưa cho Uyển Khanh, Uyển Khanh nhận lấy kéo tay Karen, vừa tiễn nàng ra cổng lớn vừa tỉ mỉ dặn dò cách thức trộn các loại thảo dược vào với nhau.


Hạ Dĩ Niên thở dài lắc đầu, quả nhiên ma lực lớn nhất có thể hấp dẫn phụ nữ chính là mỹ phẩm.






Truyện liên quan