Chương 67

Đúng như lời đồn, hôm nay Phong Cảnh Dư cũng tham gia buổi tụ họp.
Nhưng hắn không phải đến liên lạc với Tạ Tư Hành như người ngoài nghĩ, ngược lại hắn đến để chơi Tạ Tư Hành một vố.


Mấy tháng trước Phong Cảnh Dư đã nhận một nhiệm vụ từ bố hắn, cũng chính là người cầm quyền đương nhiệm tập đoàn họ Phong – Phong Nghị: Cướp đi hạng mục khai thác Nam Hải từ tay Tạ Tư Hành.


Bọn họ đã để mắt tới hạng mục Nam Hải rất lâu, nhưng tập đoàn họ Tạ cắm rễ thâm sâu, là địch thủ khó gặp trong giới, bọn họ cướp đoạt công khai không được bèn quyết định ngầm hành động.


Người làm ăn không bao giờ bàn đến ranh giới cuối cùng, nhất là kiểu tư bản hám lợi như bọn họ, chỉ cần có thể chèn ép kẻ địch thì không cần phải e ngại người bên ngoài đánh giá như thế nào.


Chỉ cần tập đoàn họ Phong hoàn thành hạng mục này, về sau muốn chiếm được tập đoàn họ Tạ cũng chỉ như lấy đồ trong túi.
Vì thế Phong Cảnh Dư đã chuẩn bị từ rất sớm.


Đầu tiên hắn âm thầm tìm hiểu một trong những nơi người phụ trách hạng mục thích lui tới, sau đó lợi dụng đủ mọi cách thức “trùng hợp” gặp mặt, mượn thân phận người thừa kế tập đoàn họ Phong thuận nước đẩy thuyền bắt chuyện với gã.




Sau khi quen thân với người phụ trách, hắn lén lút nghe ngóng chuyện liên quan tới hạng mục, biết bọn họ sắp ký hợp đồng với Tạ Tư Hành thì lập tức suy tính.


Bởi vì tính chất đặc biệt và tầm quan trọng của hạng mục, tập đoàn họ Tạ và người phụ trách đã chuẩn bị luyện tập ba tháng, cho nên quá trình bàn hợp đồng đã kết thúc, chỉ thiếu phần ký kết phần cuối, giải quyết dứt điểm hợp đồng là có thể bắt đầu khởi công đúng hạn.


Nếu trong lúc này đối phương hủy hợp đồng không ký nữa, vậy thì tất cả những chuẩn bị trước đó của tập đoàn họ Tạ đều trở thành công cốc, mắt xích tài chính cũng đứt gãy tạo thành ảnh hưởng không lường trước được.
Mà đây chính là kết quả Phong Cảnh Dư muốn.


Lần trước tấn công Ngự Hàn không thành, ngược lại còn làm nền cho Thịnh Cảnh đã đủ cho Phong Cảnh Dư nhận ra Ngự Hàn không đơn giản.


Nếu hắn không nhanh chóng hành động, cướp đi miếng thịt mỡ từ miệng Tạ Tư Hành, để Tạ Tư Hành đạt được hạng mục, tiến lên thêm một nấc thang, mà Ngự Hàn cũng tiếp tục củng cố thế lực của mình, hai người họ bắt tay liên thủ, Phong Cảnh Dư có linh cảm mình sẽ rất khó đấu lại bọn họ.


Nhưng chỉ cần nhân cơ hội này điên cuồng chèn ép Tạ Tư Hành, lo gì về sau không có cơ hội tập trung hỏa lực đối phó với Ngự Hàn?


Toàn bộ nền tài chính và mạch máu giới kinh doanh đều nằm ở thành phố A, tất nhiên buổi tụ tập này cũng có rất nhiều tinh anh trong giới, Phong Cảnh Dư thăm dò được giám đốc Hàn khai phát hạng mục Nam Hải cũng sẽ góp mặt, cho nên dù Tạ Tư Hành có ở đây, hắn vẫn sẽ đến.


Hắn bỏ ra chút công sức, biết dạo này giám đốc Hàn gặp phải chút phiền toái nho nhỏ, mà vừa hay phiền toái ấy lại không là gì so với tập đoàn họ Phong, chỉ cần hắn bí mật bắt tay ra mặt giải quyết, lại cho giám đốc Hàn mấy phần lợi nhuận, không lo không bắt được hạng mục này.


Sắp xếp kế hoạch xong xuôi, Phong Cảnh Dư tự tin đi vào khách sạn tổ chức buổi tiệc quốc tế, vừa mới xuống xe đã có nhân viên phục vụ chào đón.
“Không cần, tự tôi đi vào.”


Dù sao hắn cũng đến để ăn chặn, không thể để lộ ra ngoài cũng không thể quá lộ liễu, nếu để Tạ Tư Hành và những người khác chú ý, hắn sẽ không dễ dàng hành động được.


Phong Cảnh Dư đi vào trong đại sảnh, trên đường đi đều cố gắng tránh né các tốp người, âm thầm tìm kiếm bóng dáng giám đốc Hàn.
Nhưng hắn còn chưa đi vào trong sảnh đã thấy một bóng hình quen thuộc lóe lên ở góc ngoặt phía trước.
Phong Cảnh Dư sửng sốt.
… Ngôn Sở?


Suy nghĩ này vừa lóe lên đã nhanh chóng bị Phong Cảnh Dư gạt bỏ.
Không thể nào, với thân phận của Ngôn Sở sao có thể xuất hiện trong buổi tiệc cao cấp thế này được.


Vả lại Phong Cảnh Dư biết Ngôn Sở rất nhát gan, người tới tham gia buổi tụ họp ai nấy cũng đều nổi bật, chắc chắn Ngôn Sở sẽ không dám đến.
Phong Cảnh Dư đứng im đó một lát, điều hòa lại tâm trạng, thầm nghĩ chắc do dạo này hắn quá lo lắng, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Ngôn Sở nên mới xuất hiện ảo giác.


Phong Cảnh Dư thầm nghĩ, quả nhiên hắn quá yêu Ngôn Sở.
Càng là vậy, hắn càng muốn đoạt được Ngôn Sở lần nữa.
Phong Cảnh Dư thầm hạ quyết tâm, chờ đến lúc đâm Tạ Tư Hành trọng thương, hắn sẽ tìm cách cướp Ngôn Sở về.


Phong Cảnh Dư đi vào sảnh tiệc, vì đi cửa bên sườn nên không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Hắn nấp ở góc khuất, ánh mắt tuần tr.a quanh sảnh nhưng không tìm thấy giám đốc Hàn đâu, ngược lại còn thấy Tạ Tư Hành và Ngự Hàn.


Hai người họ sóng vai đứng chung với nhau, ánh mắt bốn phía thỉnh thoảng sẽ rơi lên người bọn họ, cả hai lại làm như không nhận ra, chỉ nhỏ giọng nói chuyện.
Nói đúng ra là Tạ Tư Hành đang cụp mắt nghe Ngự Hàn nói.


Hắn yên lặng nhìn đôi môi khép vào mở ra của Ngự Hàn, vẻ mặt dịu dàng chăm chú, còn thừa dịp Ngự Hàn dừng nói chuyện mà cản một nhân viên phục vụ bưng khay qua, lấy một ly rượu trái cây nồng độ thấp đưa cho Ngự Hàn.


Ngự Hàn nhướng mày, thuận tay nhận lấy uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếp tục nói không ngừng.
Tạ Tư Hành nhận lấy chiếc ly đế cao trống không, còn cho nhân viên lui đi, mỉm cười nghe y nói chuyện.
Hình ảnh này lọt vào mắt người khác chính là cảnh chồng chồng mặn nồng.


Thậm chí Phong Cảnh Dư còn nghe thấy có người bên cạnh bàn tán về bọn họ.
“Lần đầu thấy giám đốc Tạ quan tâm tới một người như vậy.”
“Vậy là ông hiểu biết nông cạn rồi, tôi còn nghe nói giám đốc Tạ tặng con xế mấy chục triệu cho giám đốc Ngự đấy.”


“Tiêu mấy chục triệu không chớp mắt? Không hổ là tập đoàn họ Tạ lắm tiền nhiều của…”
“Mấy chục triệu có là gì, cùng lắm cũng chỉ là thú vui của đám giàu có bọn họ thôi, nếu Tạ Tư Hành bằng lòng, tập đoàn họ Phong cũng có thể lụm về cho giám đốc Ngự chơi.”


Phong Cảnh Dư: “…”
Dáng vẻ chặt chẽ không thể tách rời, không cho người thứ ba cơ hội xen vào ấy khiến Phong Cảnh Dư bỗng nhớ tới hắn và Ngôn Sở.
Nhớ ngày đó hắn và Ngôn Sở cũng yêu nhau khắng khít như thế, nếu không phải bị Ngự Hàn câu mất, Sở đáng yêu của hắn sao có thể bỏ hắn mà đi?


Nghĩ tới đây, đáy mắt Phong Cảnh Dư lóe lên tia u ám.
Thật ra chỉ cần Phong Cảnh Dư lại gần thêm một chút sẽ nghe thấy nội dung trò chuyện của Ngự Hàn và Tạ Tư Hành không giống với những gì mọi người nghĩ.
Ngự Hàn nhíu mày: “Rượu trái cây không có vị.”


Tạ Tư Hành: “Không phải để em nếm vị.”
Ngự Hàn: “Không nếm vị thì còn gì là uống rượu?”
Tạ Tư Hành: “… Em cứ xem như ly rượu trái cây vừa rồi là nước sôi đi.”
Ngự Hàn: “Nhưng nó tên là “rượu trái cây”.”
Tạ Tư Hành: “…”


Có lẽ là bị Ngự Hàn chặn họng không trả lời được, Tạ Tư Hành quay mặt đi, bĩnh tĩnh đổi đề tài: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu mệt thì chúng ta về.”
“Ai bảo mệt.” Ngự Hàn hất cằm: “Bất ngờ đêm nay còn chưa tới, chờ chút đi.”


Ánh sáng trong mắt Tạ Tư Hành lay động, nhìn chăm chú khuôn mặt trong trẻo của Ngự Hàn, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Tôi có thể hỏi là bất ngờ gì không?”
Bất ngờ Ngự Hàn tặng hắn quá nhiều, dù sao hắn cũng phải biết trước, tạo ra phản ứng hoàn mỹ, không dễ dàng bị kinh sợ.


Ngự Hàn đút một tay vào túi, nở nụ cười bất cần như đang nói một chuyện vặt vãnh vô nghĩa: “Nhặt tập đoàn họ Phong về cho anh chơi, sao hả?”


Tạ Tư Hành sững sờ một lát, nhìn khuôn mặt tươi cười thong thả của Ngự Hàn, trong mắt hiện lên cảm xúc không biết tên, cười khẽ: “Được, vậy cảm ơn giám đốc Ngự.”
Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu bật cười.
Về việc cười gì cũng chỉ bọn họ mới biết được.


Đương nhiên Phong Cảnh Dư không biết Ngự Hàn và Tạ Tư Hành nói gì, hắn chỉ nhìn thoáng qua phía kia rồi nhanh chóng rời mắt, trên mặt dần nở nụ cười lạnh.
Bây giờ cười vui vẻ như vậy cũng có ích gì.
Cứ chờ mà xem, dù là Tạ Tư Hành hay Ngự Hàn đều không thể đắc ý được lâu.


Hắn không chỉ muốn cướp đi hạng mục từ Tạ Tư Hành mà còn sẽ tự tay cướp Ngôn Sở về.
Sắc mặt Phong Cảnh Dư càng lúc càng trầm, hắn tin giám đốc Hàn chắc chắn sẽ tới buổi tiệc giới thương nghiệp này, có thể chỉ bị tắc đường một lúc, cho nên định chờ xem sao.


Nhưng lần chờ này lại khiến hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Lúc Phong Cảnh Dư nhìn thấy tận mặt bóng dáng kia thì không khỏi sững sờ, không còn do dự nữa.
Đứng trước tình yêu, hắn không thèm đoái hoài gì tới giám đốc Hàn, guồng chân chạy theo.


Phong Cảnh Dư đi theo bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ ra khỏi sảnh chính, vòng trái vòng phải, mãi tới khi đi vào hành lang yên tĩnh nào đó, bóng dáng phía trước mới dừng lại nhưng vẫn đưa lưng về phía hắn.
“Sở, là em à?”


Rõ ràng người hắn mong nhớ ngày đêm đã gần trong gang tấc, Phong Cảnh Dư lại đột nhiên sinh ra cảm giác càng gần càng hồi hộp.
Hắn có quá nhiều lời muốn hỏi Ngôn Sở.
Vì sao rời bỏ hắn, vì sao tới Thịnh Cảnh, vì sao trốn tránh hắn, vì sao lần trước lại vật hắn qua vai?


Đau đớn thể xác không sánh bằng một phần vạn vết thương lòng của hắn.
Bao nhiêu đêm hắn không có Sở bên cạnh, hắn đỏ mắt nằm trong ổ chăn đã không còn hơi thở của Sở, không lúc nào không nhung nhớ cuộc sống hạnh phúc trước đây của hắn với Sở.


Cho nên bây giờ gặp lại, nhất định Phong Cảnh Dư phải hỏi vì sao Ngôn Sở lại đối xử với hắn như vậy.
Mà dù là vì lý do nào, hắn đều muốn đưa Ngôn Sở chạy trốn về, dù Ngôn Sở không bằng lòng, dù phải dùng sức mạnh cũng không hề nuối tiếc.
Bởi vì hắn quá yêu Ngôn Sở.


Nghĩ đến đây, Phong Cảnh Dư như tìm được chút dũng khí, sải từng bước chân kiên định đi về phía bóng lưng kia.
Không biết có phải do ảo giác của hắn không, hắn luôn cảm thấy bóng lưng ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.


Quen vì hắn đã từng ôm cơ thể nhỏ gầy đáng yêu kia từ phía sau, quen thuộc từng tấc một, lạ lẫm vì đèn hành lang chiếu lên người Ngôn Sở khiến bờ vai gầy yếu trông hơi rộng lớn.
Có lẽ vì hắn đã lâu không gặp Ngôn Sở, Phong Cảnh Dư không thèm quan tâm.


Khoảng cách giữa hắn và Ngôn Sở vốn không xa, bước mấy bước đã tới sau lưng Ngôn Sở.
Phong Cảnh Dư thở dài: “Sở, anh đây.”
Bóng dáng kia không hề nhúc nhích, cũng không đáp lại hắn.


Phong Cảnh Dư mất hứng chau mày, vươn tay bắt lấy vai Ngôn Sở định quay y lại: “Sở, chúng ta đến cả cơ hội đối diện nói chuyện cũng không có ư?”
Hắn muốn quay Ngôn Sở lại, nhưng tay vừa đặt lên vai Ngôn Sở bỗng thấy sai sai.
Bắp… bắp thịt chắc quá, trước kia Sở cứng vậy ư?
“Sở, em…”


Trong lúc Phong Cảnh Dư vẫn còn ngẩn ra, Ngôn Sở trước mặt hắn cuối cùng cũng cử động.
Phong Cảnh Dư còn chưa kịp giãn mày, Ngôn Sở đã từ từ quay lại, đôi mắt hắn tối sầm.


Làn da màu lúa mì khỏe mạnh, thậm chí còn đậm màu hơn người bình thường một chút, đôi mắt sáng tỏ ướt át sau khi rút nước đi chỉ còn lại ánh sáng.
Ngôn Sở nhìn Phong Cảnh Dư bằng đôi mắt ráo hoảnh, giọng nói khàn khàn: “Có chuyện gì?”
Phong Cảnh Dư: “…”


Trước mặt hắn đúng là Ngôn Sở, nhưng lại không hoàn toàn là Ngôn Sở.
Mặt Phong Cảnh Dư như hóa đá, khó khăn cất lời: “Sở, tôi nhớ lần trước gặp em còn chưa…”
Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ ra một từ thích hợp: “Cao to mạnh mẽ như thế này.”


Ngôn Sở mỉm cười: “Vậy à.”
Vậy thì chứng tỏ cậu ta đã học cuốn “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành đàn ông đích thực” thư ký Phó đưa cho rất hiệu quả.
Cuối cùng cũng không phụ lòng mong mỏi của giám đốc Ngự và thư ký Phó.


Phong Cảnh Dư ừ một tiếng, đau lòng nói: “Em trở nên như vậy có phải vì ở Thịnh Cảnh không vui không? Tôi biết em rời khỏi tôi không làm được gì, em về với tôi đi, tôi đảm bảo…” Sẽ mua mỹ phẩm dưỡng da cao cấp nhất cho em trắng đẹp.


“Phong Cảnh Dư, tôi có lời muốn nói với anh.” Ngôn Sở ngắt lời hắn, nói: “Tôi sống ở Thịnh Cảnh rất tốt, ngày nào cũng vui vẻ tự do, vui hơn nhiều so với lúc ở với anh, mong anh đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay.”


So với việc bị Phong Cảnh Dư nuôi trong nhà như chim hoàng yến, hoặc bị hắn đưa đến kiểu tiệc rượu như thế này khoe khoang giống một món chiến lợi phẩm, Ngôn Sở cho rằng mỗi một phút ở Thịnh Cảnh đều khiến cậu ta cảm nhận được mình đang sống, cũng là người có ích.
Phong Cảnh Dư ngẩn ra, hoàn toàn không tin nổi.


Vui hơn ở cạnh hắn? Không, chắc chắn không thể nào!
Ngôn Sở nói tiếp: “Trước đó vẫn không có cơ hội nói rõ với anh, cho nên hôm nay tôi nói luôn…”
Nói đến đây, cậu ta ngừng một lát, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Phong Cảnh Dư, anh, là đồ rác rưởi!”
Phong Cảnh Dư: “…”


Sau khi thốt ra câu đã cất giấu trong lòng thật lâu, Ngôn Sở bỗng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Nói xong, cậu ta không còn lưu luyến nữa, xoay người định rời đi.
Chờ Phong Cảnh Dư hết chấn động, sắc mặt chợt trầm xuống: “Em nói gì?!”
Hắn tóm tay Ngôn Sở, muốn cưỡng ép mang người về.


Nhưng Ngôn Sở đã quá quen với hắn, tất nhiên cũng biết động tác tiếp theo của Phong Cảnh Dư, vào khoảnh khắc hắn vừa vươn tay, cậu ta đã hất bay người lên.
Phong Cảnh Dư chỉ thấy một đòn nặng nề giáng vào sợi dây sinh mệnh của hắn, mà hắn không thể tránh đi.


Hắn bị Ngôn Sở hất văng lên tường, còn thuận thế trượt xuống đất.
Nhưng hắn còn chưa kịp đau, một giây sau, Ngôn Sở đã nói bằng giọng trầm đục: “Bố mày bảo, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hiểu chưa?”
Phong Cảnh Dư: “… Hiểu rồi, em đi thong thả, cẩn thận bậc thang.”


Ngôn Sở đi rồi, Phong Cảnh Dư ngồi trên đất thật lâu, cực kỳ sa sút.
Chịu vết thương lớn như thế, bây giờ trong đầu Phong Cảnh Dư đều là những lời Ngôn Sở nói với hắn, sao còn có tâm trạng tiếp tục ở lại.
Nhưng dù sao hạng mục này rất quan trọng, Phong Cảnh Dư lồm cồm bò dậy định quay về đại sảnh.


Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mình đã lạc đường trong mê cung hành lang rẽ tám tám chín mươi mốt lần, xung quanh còn không có lấy một nhân viên phục vụ để hỏi đường, có lẽ đều đã tụ tập trong đại sảnh.
Chờ hắn ra khỏi hành lang khúc khuỷu ấy, quay trở về đại sảnh, buổi tiệc đã sớm kết thúc.


Phong Cảnh Dư ngơ ngẩn nhìn đại sảnh trống rỗng, nhìn nhóm nhân viên phục vụ đang quét dọn hội trường, phát ra tiếng thét thê lương: “Không!!”
***
Ngôn Sở thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Ngự Hàn giao cho, đồng thời cũng bình ổn lại tâm sự cậu ta giấu đã lâu trong lòng.


Từ nay về sau, cậu ta có thể yên tâm đi theo giám đốc Ngự rồi!
Cậu ta đi đến góc tối không người, lấy di động bỏ trong túi, màn hình hiển thị cuộc gọi với Ngự Hàn kéo dài tới nửa tiếng.
“Giám đốc Ngự, tôi làm được rồi!”


Giọng nói mang theo ý cười của Ngự Hàn vọng tới: “Ừ, cậu làm tốt lắm.”
Đả kích từ tâm hồn đến thể xác Ngôn Sở dành cho Phong Cảnh Dư không chỗ nào không phải chân truyền của y.
Không hổ là đại đệ tử đứng đầu của y, không uổng y đánh giá cao Ngôn Sở như thế.


Ngự Hàn thoáng im lặng, lại hỏi: “Mà sao giọng cậu khàn thế?”
Rõ ràng hôm trước vẫn còn bình thường.


Đứng trước Ngự Hàn, Ngôn Sở không còn hung hãn như lúc đứng trước Phong Cảnh Dư, cậu ta xấu hổ nói: “Tôi căng thẳng quá, trước khi đến đây đã ra bờ sông hét mấy tiếng, lấy thêm ít can đảm.”


Dù sao cậu ta không thể mạnh mẽ tự tin như Ngự Hàn, dù đã củng cố lại tâm lý nhưng trước khi tới đây vẫn căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi.


Thậm chí cậu ta rất bối rối khi nói mấy lời kia với Phong Cảnh Dư, cũng may cậu ta vẫn còn nhớ những lời dạy bảo Ngự Hàn dành cho mình, đủ cho Ngôn Sở chống đỡ.


“Cậu làm tốt lắm.” Ngự Hàn cổ vũ: “Lay trời đất, trấn càn khôn, nếu trời nghịch ta, ta sẽ nghịch thiên! Chỉ cần cậu nhớ kỹ câu này, cậu có thể tiếu ngạo thế gian!”
Ngôn Sở cảm động rối tinh mù: “Cảm ơn giám đốc Ngự, chắc chắn tôi sẽ mãi ghi nhớ câu nói này của anh!”


Mỗi lần được giám đốc Ngự dạy bảo, cậu ta đều được thông suốt, có cái nhìn mới về cuộc sống.
Khi nào cậu ta mới có thể tiếu ngạo thế gian giống giám đốc Ngự đây? qwq


Ngự Hàn cúp điện thoại, đắc ý giơ di động lên, híp mắt cười với Tạ Tư Hành bên cạnh: “Thấy sao hả, bất ngờ cho anh đây đấy.”
Thông qua điện thoại, Tạ Tư Hành như nhìn thấy màn diễn đặc sắc đầu bên kia, quả thật phải gọi là bất ngờ lớn.


Trong mắt hắn chất chứa cảm xúc nhìn không thấu, nở nụ cười như có như không: “Giám đốc Ngự đã chuẩn bị, tất nhiên là tốt nhất rồi.”
Không chỉ ngoài dự đoán mà còn cực kỳ hiệu quả.


Ngự Hàn rất hưởng thụ lời khích lệ của Tạ Tư Hành, thu di động lại, nói: “Hết bất ngờ rồi, về nhà thôi.”
Tạ Tư Hành bật cười, ừ một tiếng, sóng vai đi với y ra khỏi đại sảnh ồn ào.


Rời khỏi hội trường huyên náo, Ngự Hàn hít thở bầu không khí tươi mới bên ngoài, cảm giác tâm trạng cũng thả lỏng không ít.


Thành công ngăn cản Phong Cảnh Dư cướp đi hạng mục đủ để thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, chắc hẳn rất khó để Phong Cảnh Dư thuận lợi đi trên con đường sau này như trong nguyên tác.
Khoảng cách y đoạt lấy thành tựu hoàn mỹ ở thế giới này lại càng gần thêm.


Tâm trạng Ngự Hàn rất tốt, bước chân cũng nhanh thêm, không để ý Tạ Tư Hành dần tụt sau mình.
Tạ Tư Hành nhìn bóng lưng y, ánh mắt sâu thẳm, đột ngột cất tiếng gọi: “Ngự Hàn.”
Ngự Hàn nghe vậy mới nhận ra Tạ Tư Hành đã rơi phía sau không biết từ bao giờ.
“Chuyện gì?”


Ngự Hàn quay sang nhìn, lại vừa vặn đụng phải đôi mắt trông ngóng của hắn.
Ánh đèn đường trước cửa khách sạn tản ra tia sáng dịu nhẹ, màu đèn tươi đẹp chiếu rọi đáy mắt thâm thúy của Tạ Tư Hành như hòa tan bớt nội tâm lạnh lẽo, trở nên mềm mại dịu dàng.


Dù trên mặt Ngự Hàn lạnh hơn đi chăng nữa vẫn bị đôi mắt sáng rực ấy nhìn đến mức cơ thể nóng lên.
“Dù em tới đây với mục đích gì, tôi đều sẽ không để ý.”
Dù không phải tới vì hắn cũng không sao, hắn không quan tâm.


Một câu không đầu không đuôi như thế phát ra từ miệng Tạ Tư Hành như mang theo một chút màu sắc mờ ám.
Ngự Hàn ngơ ngác, bỗng chốc cảm thấy Tạ Tư Hành đang có ý khác, nhưng y lại không nói ra được.
Thấy Ngự Hàn ngẩn ra, Tạ Tư Hành khẽ cười nói: “Tôi đang nói câu này với Ngự Hàn.”


Không phải Lâm Hàn, cũng không phải người khác, chỉ có Ngự Hàn.
Dù Tạ Tư Hành không biết gì về Ngự Hàn, điều tiếp cận duy nhất cũng chỉ có cái tên thật “Ngự Hàn”, nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng hắn bị y thu hút.


Bốn mắt nhìn nhau, Ngự Hàn như nhìn ra điều gì đó trong mắt Tạ Tư Hành, lại không nhìn thấy gì cả.
Trong không khí quanh quẩn mùi thơm cỏ cây nhàn nhạt bị gió thu đêm se lạnh thổi tới, lướt qua khuôn mặt hơi nóng của Ngự Hàn.
Qua một lúc lâu, y ồ khẽ một tiếng.


Ngự Hàn quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Tạ Tư Hành, một tay đút túi, nói: “Ngự Hàn đã biết.”






Truyện liên quan