Chương 97

Cuối cùng Ngự Hàn không thể đi tìm một nơi trống vắng để suy nghĩ lại như ý muốn.
Ngoài việc Tạ Tư Hành không yên tâm cho y ở một mình, một lý do khác quan trọng hơn là Ngự Hàn không tiện đi lại, từng bước đi có thể thấy rõ cảm giác quái dị bên dưới.


Huống gì chỉ cần không phải tên ngốc đều có thể nhìn ra dấu vết thông qua tư thế mất tự nhiên và dấu hôn rải đầy trên người y.
Cũng may Ngự Hàn cho nhân viên nghỉ mấy hôm, không cần tới Thịnh Cảnh, bằng không thể nào y cũng phải bọc mình như xác ướp mới bước vào cửa công ty được.


Mà khi Ngự Hàn nửa dựa vào người Tạ Tư Hành, được hắn dìu đi, Ngự Hàn bỗng có cảm giác mình phải chịu nỗi nhục lớn nhất cuộc đời này.
“Tôi chưa bao giờ bị đánh tới mức không đứng dậy nổi!” Ngự Hàn tựa vào ngực Tạ Tư Hành, nghiến răng nói: “Đều tại anh.”


Tạ Tư Hành bất đắc dĩ nói: “Tôi không đánh em… Chỗ kia còn đau không?”
Ngự Hàn: “… Không đau!”
Tạ Tư Hành không vạch trần y, mỉm cười nói: “Hôm qua lúc tôi kiểm tr.a cho em thấy hơi sưng, tôi đã bôi ít thuốc, quay lại để tôi xem đỡ chưa.”


Ngự Hàn cố nhịn: “Tạ Tư Hành, tôi khuyên anh tự trọng.”
Nếu không phải bây giờ Ngự Hàn bủn rủn tay chân, y đã đấm bay Tạ Tư Hành, tốt nhất cả đời này đừng bao giờ thấy bản mặt đã được lời còn khoe mẽ của hắn.


“Đừng lo.” Có lẽ nhìn ra Ngự Hàn đang nghĩ gì, Tạ Tư Hành vuốt eo y như an ủi, nói thầm: “Thật ra sáng nay em đứng dậy được đã làm tôi ngạc nhiên lắm rồi.”
Tối qua Ngự Hàn không còn hơi sức đâu tắm rửa, phải để Tạ Tư Hành bế vào phòng tắm, mà quá trình tắm cũng không dễ dàng.




Thấy Ngự Hàn bị làm sắp bay nửa cái mạng, trong lòng Tạ Tư Hành áy náy không thôi, không biết vì sao mình lại dễ mất khống chế tới vậy.


Có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ khó gặp của Ngự Hàn, cũng có lẽ là vì tình yêu dữ dội ùa ra. Bình tĩnh ngày xưa bị xé nát, để lộ bản năng ngập tràn dã tính, trong tình huống ấy Ngự Hàn còn có thể đứng lên đã xem như có thiên phú.
Ngự Hàn: “…”


Nghe thì như đang khen, nhưng thật ra không vui chút nào.
Từ boong tàu quay về khoang thuyền, Tạ Tư Hành đã dặn trước nhân viên chuẩn bị đồ ăn thanh đạm, còn lót vào ba bốn tầng nệm cho Ngự Hàn, giúp Ngự Hàn dễ chịu hơn chút.


Ngự Hàn nhìn chằm chằm xấp nệm dày êm, cân nhắc một lúc lâu, y quyết định ngồi lên.
Già mồm như thế là đủ rồi, y không phải loại người tự bạc đãi bản thân, bây giờ việc khẩn cấp hiện tại là chữa trị vết thương, sau đó tìm Tạ Tư Hành tính sổ!


Ngự Hàn đã tính toán đâu ra đấy, dù nhìn một bàn đồ ăn nhạt nhẽo vẫn bỏ bụng không ít.
Tạ Tư Hành ăn bữa sáng thanh đạm cùng y, lại dẫn Ngự Hàn về phòng thay thuốc.


Ngự Hàn nằm lỳ trên giường, trong quá trình bôi, chỉ cần Tạ Tư Hành lỡ mạnh tay hay ngón tay lệch đi mấy cm đều sẽ bị Ngự Hàn “tấn công bằng lời”, dù Tạ Tư Hành đang nghiêm túc bôi thuốc cho y thật.
Người khác âu yếm nhau xong thì tình nồng ý mật, Ngự Hàn kéo quần lên là trở mặt không quen biết.


Ai bảo Tạ Tư Hành cướp mất vị trí y tha thiết tưởng nhớ, nếu mặt kia không sánh bằng Tạ Tư Hành, vậy y phải đấu khẩu thắng hắn.
Nói tóm lại là không thể thua quá nhục nhã được.
Lòng bàn tay Tạ Tư Hành đặt lên chiếc đùi làm loạn của y, thản nhiên nói: “Nghe không uy hϊế͙p͙ chút nào.”


Ngự Hàn: “?”
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Hơi thở dồn dập như vậy, còn dám nói không thích?”
Ngự Hàn ngẩn ra thật lâu, sau đó giận dữ: “… Tạ Tư Hành!”


“Không chọc em nữa.” Thay thuốc cho Ngự Hàn xong, Tạ Tư Hành cũng nằm xuống cạnh y, vươn tay khẽ kéo y lại, dán l0ng nguc dày rộng ấm áp lên lưng y.
Tạ Tư Hành nói nhỏ: “Ngủ thêm một lát.”
Dứt lời còn nhẹ nhàng nghịch sợi tóc vểnh lên trên đầu y.


Lửa giận của Ngự Hàn bị hắn dập tan, đến nhanh đi cũng nhanh.
Quả thật y không ngủ đủ, lười động đậy, để Tạ Tư Hành thoải mái ôm mình.
Sau cơn ầm ĩ, hai người khó có khi yên tĩnh, thả lỏng chưa từng có.


Ban đầu Ngự Hàn còn hơi cảnh giác, về sau phát hiện Tạ Tư Hành chỉ ôm mình ngủ thật, không có suy nghĩ gì xấu xa nên cũng dần buông lỏng.
Y nhắm mắt lại, chợt nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng chưa hỏi Tạ Tư Hành.
Y mở mắt: “Tạ Tư Hành.”
Tạ Tư Hành: “Ừ.”


Ngự Hàn nói: “Luân hồi anh nói… là thật?”
Nhân vật trong sách đột nhiên có ý thức riêng, còn có thể luân hồi vô hạn trong thế giới vô vàn quy tắc ràng buộc, một chuyện tưởng như không có thật lại tồn tại ngay bên cạnh mình.


Bàn về kinh nghiệm, có lẽ Ngự Hàn chưa phải là nhân viên làm việc trong cục xuyên sách lâu nhất, nhưng chắc chắn là nhân viên xuất sắc nhất, đạt nhiều thành tựu nhất, kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều nhân viên cũ.
Nhưng dù là y cũng chưa từng nghe thấy tình trạng tương tự.
Vì sao lại là Tạ Tư Hành?


Ngự Hàn trầm tư.
“Ừ, thật.” Tạ Tư Hành không giấu y: “Có lẽ là khoảng mười chín lần, từ khi tôi bắt đầu có ký ức, tôi vẫn luôn đấu tranh với thế giới này.”


Nhân vật phản diện Tạ Tư Hành trong nguyên tác u ám độc ác, lạnh lùng vô tình, kết hợp giữa thời thơ ấu với tuổi thiếu niên, tất nhiên hắn sẽ trở nên như vậy.
Tạ Tư Hành là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đi tới đỉnh cao của nhân vật chính, tất nhiên kết cục cũng cực kỳ thê thảm.


Trước đó Ngự Hàn không để ý, bây giờ Tạ Tư Hành thản nhiên kể lại, y mới biết cái kết dành cho Tạ Tư Hành vậy mà là nhảy xuống biển tự sát.
Nghĩ đến Tạ Tư Hành sợ nước vì nguyên nhân này, Ngự Hàn mãi không nói gì, ngạc nhiên nhìn Tạ Tư Hành.


Y vừa trở mình, bây giờ đang đối diện với hắn.
Có lẽ là vì vẻ ngẩn ngơ của Ngự Hàn rất thú vị, Tạ Tư Hành cong môi, tay chạm lên bờ môi bị mut sưng: “Đau lòng thay tôi à?”
Ngự Hàn: “Một chút thôi.”
Trong mắt Tạ Tư Hành lóe lên ý cười, sau đó kéo y vào ngực.


“Tôi chấp nhận cuộc đời của mình chỉ là từng dòng chữ lạnh lẽo, lại không chấp nhận kết cục tốt đẹp bọn họ thiết lập.”


Không phải Tạ Tư Hành chưa từng muốn thay đổi kết cục của mình, cũng đã hành động để thay đổi. Hắn gi t chet nhân vật chính khiến thế giới mất cân bằng, cục xuyên sách phái vô số người tới cảm hóa hắn nhưng chưa có ai thành công, chỉ vì Tạ Tư Hành có ý thức của riêng mình.


Từng vòng lặp trở về điểm xuất phát, Tạ Tư Hành phải sống thêm một cuộc đời nát bấy, tất nhiên sẽ ghi nhớ những phần kịch bản kia.
Dù Ngự Hàn đã từng xuyên vào mấy thế giới, nhưng không thể đánh đồng với tình huống của Tạ Tư Hành.


Có thể thấy trong khoảng thời gian khó tưởng tượng ấy, lại trong những tháng năm dài đằng đẵng không thể thay đổi, Tạ Tư Hành sống lẻ loi ra sao, lúc nhìn những người bên cạnh đều có được kết cục được sắp sẵn, Tạ Tư Hành đã cảm thấy thế nào?


Ngự Hàn không biết, y chỉ biết nếu là người khác, có thể đã sớm phát điên trong sự dày vò của những lần luân hồi vô tận.
Nhưng Tạ Tư Hành không thế, dù quay lại vạch xuất phát, hắn vẫn sống cho bản thân mình.


Tạ Tư Hành ôm chặt y, thản nhiên kể lại đoạn quá khứ tăm tối không thấy ánh mặt trời, dường như đã hoàn toàn buông bỏ.
Ngự Hàn không nói gì, trái tim lại mềm đi, lười biếng nói: “Cho nên thật ra ngay từ đầu anh đã biết thân phận của tôi.”


Chẳng trách từ lúc mới đến Tạ Tư Hành đã ghét y như vậy, ban đầu y còn tưởng do Lâm Hàn, bây giờ nhớ lại, thật ra lúc kia đã có manh mối lộ sẵn.
“Biết.” Tạ Tư Hành gác cằm lên hõm vai y, nói khẽ: “Biết em đến từ thế giới khác, cũng có ngày sẽ rời đi.”


Ngự Hàn từ chối cho ý kiến: “Sau đó thì sao?”
“Ban đầu tôi tưởng em cũng giống bọn họ, đến đây để cảm hóa tôi.” Giọng Tạ Tư Hành chậm dần: “Nhưng về sau tôi mới biết mình nhầm.” Nói xong còn nhéo vành tai y.


Ngự Hàn hừ khẽ: “Sao anh có thể so anh đây với mấy người kia được.” Y là Long Ngạo Thiên đấy!
Tạ Tư Hành cười nói: “Ừ, lỗi tôi.”
Dù sao từ tính cách đến phong cách làm việc của Ngự Hàn đều hoàn toàn khác với đám người xuyên sách trước.


Nhưng nếu không phải tới để cảm hóa hắn, vậy vì sao Ngự Hàn lại xuất hiện trong thế giới này?
Không ai nói chuyện, trong phòng lại trở nên im lặng.
Dường như du thuyền đã xuất phát, theo sóng sông từ từ bơi lên.
Ngay khi Tạ Tư Hành tưởng Ngự Hàn đã ngủ, y bỗng nói: “Anh muốn nghe chuyện của tôi không?”


Người nằm sau dường như hơi ngạc nhiên, cánh tay vòng bên hông y lập tức siết thêm một chút.
“Muốn.” Tạ Tư Hành thấp giọng nói: “Tôi muốn biết mọi thứ về em.”


Biết trước khi Ngự Hàn chưa gặp mình đã từng là người như thế nào, gặp phải những chuyện gì mới tạo ra tính cách bất thường của y như thế.


Ngự Hàn thong thả kể: “Tôi là Ngự Hàn thuộc phái Long Ngạo Thiên của cục xuyên sách, tại chức 1366 năm. Nếu không kể đại lục Phích Lịch và thế giới này thì đã từng nhận 99 lần thành tựu hoàn mỹ, lúc trở thành nhân viên chính thức lần thứ ba, lần thứ năm mươi đã nhận được danh xưng nhân viên hạng nhất, lần thứ chín mươi nhận hết tất cả các giải thưởng, là nhân viên chỉ có thể ước không thể thành mà hàng vạn người trong cục xuyên sách mong muốn.”


Tạ Tư Hành lẳng lặng nghe Ngự Hàn đọc một chuỗi dài lý lịch nổi bật, chờ y nói xong mới hỏi: “Long Ngạo Thiên?”
Hắn dừng một lát, hỏi: “Sinh vật này là gì?”
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn: “Là sinh vật cực trâu bò… Anh còn muốn nghe tiếp không?”


Tạ Tư Hành mỉm cười: “Xin lỗi, nói tiếp đi.”
Ngự Hàn hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Dù sao việc tôi tới đây chỉ là ngoài ý muốn.”


Y nói: “Ở thế giới trước, cũng chính là đại lục Phích Lịch, tôi đã suýt đạt được thành tựu hoàn mỹ, nhưng vừa mở mắt, tôi đã nằm trong bệnh viện.”


Không chỉ thành tựu hoàn mỹ không cánh mà bay, còn tặng cho y một hệ thống cảm hóa, đồng thời cho tới giờ cục xuyên sách vẫn chưa trả lời y.
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, hắn nhớ rất rõ.
Hiển nhiên Ngự Hàn cũng nhớ: “Tôi còn trượt chân gãy mất cánh tay!”


Quả là vết nhơ to lớn trong cuộc đời y, chẳng qua xét thấy cứ mỗi lần y vừa tới thế giới mới là lại ăn khổ, y không thèm quan tâm nữa.
Tạ Tư Hành an ủi: “Không sao, dù gãy mất cánh tay, nhưng trong lòng tôi em vẫn là người anh minh thần võ.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”


Dù là lúc nào đi nữa, y đều sẽ anh minh thần võ.
“Nói tóm lại là lỗi của cục xuyên sách.” Ngự Hàn giật giật cơ thể, nói: “Tôi đang chờ cục xuyên sách cho tôi một lời giải thích, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có…”
Y nói được một nửa thì im bặt.


Tạ Tư Hành cụp mắt nhìn xuống: “Sao vậy?”
Ngự Hàn chau mày: “Tôi chợt nhớ ra, hình như hệ thống rác rưởi của tôi có chuyện muốn nói.”






Truyện liên quan