Chương 64

Editor: chentranho
“Có chuyện gì vậy?”
Giang Sơ Tinh bị người ôm vào trong ngực, mùi hương gỗ biển sâu thẳm thanh mát từ cơ thể đối phương thật ấm áp, ở thời điểm này xuất hiện lại hấp dẫn một cách khó hiểu.
Đó là hương vị mà anh ỷ lại.


Hạ Hoài đưa tay bao trùm bàn tay đang chạm vào vết sẹo, cằm đặt ở trên vai Giang Sơ Tinh, khẽ dụi dụi: “Đau không?”
Thân thể Giang Sơ Tinh căng chặt, từ trong trí nhớ thoát ra, hơi kinh ngạc: “Sao em lại vào đây?”


Hạ Hoài ở trên bụng anh thong thả mà vuốt ve, trầm giọng nói: “Em gõ cửa mấy lần đều không có trả lời, em liền tự mình đi vào.”
Hạ Hoài nhấc mắt nhìn, trong kính là hai người đang ôm nhau, mọi biểu tình của Giang Sơ Tinh đều bị cậu nhìn sạch sẽ, kiên nhẫn dò hỏi: “Tâm tình không tốt sao?”


Giang Sơ Tinh hơi rũ mắt, nắm chặt di động trong tay, ở trong lồng ngực Hạ Hoài xoay người lại.
Khi nâng mắt lên nhìn Hạ Hoài lần nữa, anh mới thoải mái nhẹ nhàng: “Ừ, chắc do anh uống chút rượu nên có chút chóng mặt.”
Hạ Hoài nhìn anh không chớp mắt.


Đáp lại ánh mắt của cậu, hầu kết của Giang Sơ Tinh vô thức lăn lộn, sợ Hạ Hoài nhìn ra manh mối nên dời mắt đi: “Anh đi sấy tóc đây.”
Vừa nói, Giang Sơ Tinh vừa lướt qua cậu, nhưng lại bị người kia bắt lấy cổ tay, trực tiếp bị Hạ Hoài kéo vào trong lồng ngực.


Hạ Hoài ôm anh ngã xuống giường, dùng tay che chở đầu anh, đem người đè dưới thân.
Từ trên cao nhìn xuống, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi anh: “Nói dối.”
Hạ Hoài đem tay anh khóa chặt trên đỉnh đầu, giật lấy điện thoại từ tay anh.
Mở khóa bằng vân tay xong, vừa lúc giao diện dừng ở một khung trò chuyện.




Hạ Hoài bấm vào tin nhắn thoại, tiếng nói vừa phát ra, lông mày Hạ Hoài đã cau lại thật sâu, không nói lời nào liền trực tiếp đem người kia kéo đen, sau đó tùy tay ném điện thoại sang một bên.


Hạ Hoài hạ khóe môi, nhìn về phía Giang Sơ Tinh, đôi mắt đen nhánh chứa đựng cảm xúc khó lường, lệ khí nháy mắt dâng lên, tựa hồ đang rất khó chịu, mặt mày rất hung ác tàn nhẫn, giọng nói không mang theo độ ấm: “Ông ta tới tìm anh, tại sao lại không nói cho em biết.”


Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm Hạ Hoài, một tiếng cũng không nói mà ứ trong cổ họng, quay đầu đi.
Hạ Hoài quay mặt anh lại, cúi đầu hung hăng ở trên môi anh cắn xuống: “Lại muốn gạt em?”


“Không,” Giang Sơ Tinh ăn đau hừ một tiếng, lại không giãy dụa, chần chờ nói: “Chỉ là anh không biết nên nói như thế nào, dù gì…”
Dù gì thì anh cũng không muốn Hạ Hoài phải chịu phiền phức vì mình.
Đây rõ ràng chỉ là chuyện của một người.


Hạ Hoài biết ý nghĩ của anh, từ gặm cắn biến thành một nụ hôn nhẹ nhàng.
Khi Giang Sơ Tinh còn tưởng rằng chỉ là hôn môi thì Hạ Hoài liền buông anh ra, trầm giọng nói: “Xem ra thật sự phải cho anh chút trừng phạt thì anh mới biết được mình sai ở đâu.”


Vừa dứt lời, nách Giang Sơ Tinh đã chị người kia cù lét, kìm nén một hồi, kìm mãi, cuối cùng anh bật cười.
“Đừng làm loạn.” Giang Sơ Tinh từ nhỏ đã rất sợ nhột.
“Biết sai chưa?”
Cả mặt Giang Sơ Tinh lấm tấm nước mắt nhướng mi, cầu xin thương xót: “Sai rồi, anh biết sai rồi.”


Hạ Hoài dừng lại động tác, cúi người xuống ôm lấy anh, vùi đầu vào trong hốc cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ: “Nếu anh cứ gạt em như thế, em sẽ càng thêm lo lắng nhiều hơn.”
Giang Sơ Tinh giơ tay ôm lấy cậu, dùng môi chạm vào cổ của cậu, trầm giọng nói: “Anh biết rồi.”


Sau một hồi náo loạn, sương mù trong lòng anh đã tiêu tan rất nhiều.
Hạ Hoài ngẩng đầu cùng Giang Sơ Tinh đối diện.
Với khoảng cách này, tính hiếu chiến và ý thức bảo vệ trong cơ thể Alpha rất mạnh.


Hạ Hoài duỗi tay ở trên bụng anh nhéo nhéo như trừng phạt nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu: “Em sẽ ở bên anh, anh đừng sợ.”
Giang Sơ Tinh ngẩn người.


Thiếu niên đang đè mình như mang trên người ánh sáng, vẻ mặt cậu nghiêm túc, ánh mắt tối sầm lại: “Lần trước em từng nói muốn cùng anh gánh vác, thật sự không phải là nói chơi. Em không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào thương tổn anh, anh là của em.”


Giang Sơ Tinh nhìn cậu, tim đập cực nhanh, cảm giác thỏa mãn cùng được nâng niu mà trước đây anh chưa từng có tràn lan trong lòng.
“Ừ.” Anh do dự, giơ tay móc lấy cổ Hạ Hoài, tự mình nghiêng người về phía trước.
Hai làn môi chạm vào nhau, thì thầm nói: “Anh là của em.”


Tết âm lịch đang đến gần, Tinh Quang chuẩn bị trang trí đơn giản một chút, sáng sớm Giang Sơ Tinh đã đến đây hỗ trợ.


“Sơ Tinh, đến chỗ dì Trần lấy mấy món đã đặt mang về đây.” Giang Uyển Thi nói: “Buổi chiều chúng ta không mở cửa, trang trí xong ngày mai chúng ta sẽ chính thức khai trương đón năm mới.”
“Dạ.” Giang Sơ Tinh cởi tạp dề: “Con qua lấy ngay đây.”


Giang Uyển Thi đưa anh tới của: “Trên đường chú ý nhé.”
Qua đường, Giang Sơ Tinh vén khăn quàng cổ lên, che khuất đôi môi hà hơi một cái.
Anh vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau cột đèn giao thông.


Ông ta mặc một chiếc áo khoác đen, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, nhưng cái thân hình lộ ra cùng hai tròng mắt lại làm cả người Giang Sơ Tinh run lên.
Hai người vừa tiếp xúc tầm mắt, người đàn ông kia liền né tránh vội đi vào con hẻm nhỏ.
Ngay cả khi đeo khẩu trang, Giang Sơ Tinh vẫn có thể nhận ra.


Chính là ông ta.
Cái người đã xuất hiện ở trong giấc mơ của anh hàng trăm lần, Giang Sơ Tinh sẽ không nhận sai.
Anh nhìn theo chỗ người đàn ông kia vừa nhìn, là Tinh Quang.
Vào lúc đó, một cảm giác sợ hãi quét qua cơ thể, nỗi sợ hãi tự phát lớn lên từ lòng bàn chân đến cả người anh.


Anh đứng đó hai phút, điện thoại trong túi ong ong chấn động vài cái kéo dòng suy nghĩ căng thẳng của Giang Sơ Tinh trở về.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, anh mở máy.


Sau khi Hạ Hoài kéo người đàn ông kia vào danh sách đen, không có người lạ nào thêm anh nữa. Dù thế Hạ Hoài vẫn luôn lo lắng, thậm chí còn trực tiếp tiếp quản WeChat của anh.
Lần này là một tin nhắn từ di động đến từ một dãy số xa lạ.
Đồng tử Giang Sơ Tinh đột nhiên khẽ mở.


Anh không biết làm thế nào mà Lí Thái Khi biết được số điện thoại di động của mình, nhưng tin nhắn mà hắn gửi đến khiến trán anh toát mồ hôi.
[Sơ Tinh, con hãy tới quán bar Phong Hoa, bố có chuyện muốn nói với con, nếu không bố chỉ có thể tìm mẹ con nói chuyện thôi. 】


Lần trước nói dễ nghe thế nào, cái gọi là tha thứ chính là lời uy hϊế͙p͙ bây giờ?
Ý của người đàn ông rất rõ ràng, mày không đến, tao liền đi tìm mẹ mày.
Giang Uyển Thi là điểm mấu chốt của Giang Sơ Tinh, là người thân duy nhất của anh.


Giang Sơ Tinh đứng đó một lúc trước khi cất điện thoại vào túi.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt màu hổ phách không hề che giấu những cảm xúc hung bạo, còn có sự khinh miệt và khinh thường.
Anh không còn là cậu bé nhỏ bé mềm mại của hồi đó nữa.


Giang Sơ Tinh đi đến quán bar Phong Hoa mà người đàn ông kia nói, quán bar này đối diện với Thanh Phong.
Thời gian này trong quán bar không có bao nhiêu người.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy người đàn ông ngay khi anh bước vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, Giang Sơ Tinh không hề nghĩ nhiều, nhưng lần gặp lại này, anh khẽ cau mày.


Đôi mắt người đàn ông dính đầy máu đỏ, như thể đã mấy ngày không nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi mỏng thâm sì, hai má hóp lại, như thể vừa trải qua một trận ốm.


So với những năm trước, người đàn ông này đã già đi rất nhiều, Giang Sơ Tinh nhìn người đàn ông đã từng rất cao lớn, nay bản thân còn không cần phải nhìn lên, mà trở thành nhìn xuống.


Anh bước đi từng bước tới chỗ người đàn ông, những ký ức chôn chặt trong tim anh hiện ra trước mắt, nhưng chúng vừa tới đã vụt qua rất mau, tất cả đều là mây khói thoảng qua.


Giang Sơ Tinh giờ khắc này mới sâu sắc nhận ra rằng điều anh sợ bất quá chỉ là bóng tối mà anh không dám đối mặt, hiện tại ngẫm lại, anh đã không còn sợ nó nữa rồi.
Anh đi tới trước mặt người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy Giang Sơ Tinh thì hai mắt sáng lên.


“Con đến rồi à Sơ Tinh, đứa nhỏ ngoan, bố biết con vẫn là bé ngoan nghe lời mà.”


Người đàn ông nắm lấy cánh tay Giang Sơ Tinh, bày ra biểu tình làm người thương tiếc: “Mẹ con bây giờ mở cửa hàng chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ. Dù sao thì bố cũng là bố con, dạo này bố có hơi kẹt chút đỉnh, con có thể cho bố mượn ít tiền được không, có tiền là bố trả lại con ngay.”


Trên mặt Giang Sơ Tinh không có biểu tình gì, tránh khỏi tay ông ta: “Đừng làm phiền mẹ tôi, nếu không tôi sẽ khiến ông vào lại trong tù đấy.”
Người đàn ông giật mình khi nghe những lời đó, không nghĩ tới anh sẽ nói những lời như thế.


Ngay sau đó hắn đã muốn vươn tay bắt Giang Sơ Tinh lại, nhưng đáng tiếc trước đó Giang Sơ Tinh đã kịp né tránh: “Ông đừng có chạm vào tôi.” Ngữ khí tựa như ghét bỏ thứ rác rưởi hôi thối ôi thiu nào đó.
Đúng lúc đó, bên cạnh ghế sô pha, có hai người đàn ông đi về phía họ.


“Lý Thái Khi, xem ra con trai mày thật không biết điều nhỉ.” Người đàn ông râu ria xồm xoàm đi tới ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn Giang Sơ Tinh qua làn khói hư hư thực thực.
“Nhãi con, tao biết nhà bọn mày mở cửa hàng, bố mày đánh bạc thua bọn tao vài vạn, trả xong bọn tao liền buông tha.”


Giang Sơ Tinh nhìn lướt qua hai người, lạnh lùng nói: “Tôi không phải con trai ông ta, mấy người tìm nhầm người rồi.”
“Không phải? Đến đây rồi sao lại nói vậy chứ.” Người đàn ông lộ ra hàm răng hổ sắc bén, bản thể hổ thoát ra, một cỗ tin tức tố khủng bố bộc phát ra khỏi cơ thể.


“Mày cho rằng một câu không phải của mày là có thể qua được bọn tao?”
Tin tức tố của người đàn ông rất khó ngửi, Giang Sơ Tinh giật giật khóe miệng, cảm giác buồn nôn bắt đầu trào ra từ trong bụng, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu tình.


Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh lạnh lùng, sắc bén: “Vậy ông muốn thế nào?”
Đột nhiên, một tia tin tức tố Omega bay ra từ trên người Giang Sơ Tinh, vừa ngọt ngào lại hấp dẫn, mang theo cám dỗ không thể cưỡng lại được.


Ánh mắt của tên đàn ông râu ria xồm xoàm đột nhiên chợt lóe, tới gần một bước: “Quả nhiên là Omega, xem ra Lý Thái Khi không nói dối.”
Giang Sơ Tinh nguy hiểm mà híp híp mắt.


Lý Thái Khi đột nhiên như được bơm hơi, như lên cơn bệnh, túm lấy người đàn ông hấp tấp nói: “Tôi thật sự không lừa cậu, hàng, hàng của mấy cậu đâu, tôi nhất định sẽ ………”
Người đàn ông hất tay Lí Thái Khi ra, hất cằm về phía người thanh niên phía sau: “Đưa.”


Giang Sơ Tinh nhìn thấy rõ ràng gói hàng, anh có chút khó tin, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Vào lúc người đàn ông xoay người, Giang Sơ Tinh lợi dụng lúc hắn ta không chuẩn bị, đột nhiên duỗi tay ra.
Anh đã được đào tạo, cánh tay trông gầy nhưng rất mạnh mẽ.


Khi người đàn ông kịp phản ứng lại, Giang Sơ Tinh đã túm tóc đè người lên quầy bar: “Tôi là một Omega rất đáng ngạc nhiên sao? Ngoài ý muốn của ông à.”
Động tác của Giang Sơ Tinh rất nhanh, vừa chính xác lại tàn nhẫn, lực kéo khiến người ta không thể chống lại, cho dù đối phương có là Alpha.


Ngay sau đó, Giang Sơ Tinh dùng đầu gối thúc vào bụng của người đàn ông, cơn đau khiến người đàn ông kêu lên một tiếng, tức giận giãy giụa: “Con mẹ mày!”
Thấy vậy, một người thanh niên khác vội vàng chạy qua.
Giang Sơ Tinh ngước mắt lên, người thanh niên kia bị nhìn đến buộc phải dừng bước chân.


Giang Sơ Tinh liếc mắt một cái: “Đưa cho tôi thứ trong tay cậu.”
Người thanh niên cau mày nhìn người đàn ông bị đè nén trên quầy bar.
Giang Sơ Tinh dùng cùi chỏ đè chặt cổ nam nhân khiến hắn không thể động đậy, thấy hắn do dự thì càng thêm dùng sức: “Đưa cho tôi.”


Thanh niên phản ứng ngay lập tức: “Được rồi, mày đừng hại đại ca, tao sẽ đưa.”
Khi vừa chuẩn bị giao, một chai rượu đập vào sau đầu người thanh niên, anh ta trực tiếp bị đập đến lảo đảo.


Lý Thái Khi cầm lấy bọc hàng, đưa lên chóp mũi ngửi một bộ dáng thập phần si mê. Trong lúc hiện trường còn đang hỗn loạn, bọc hàng về tay ông ta là chuyện sớm muộn.


Giang Sơ Tinh tin tưởng suy đoán của mình, một chân đem bọc hàng trong tay Lý Thái khi đá bay ra ngoài “Đủ rồi! Ông có thể chừa chút thể diện cho mình được không!”
Lý Thái Khi đã sớm nghiện nào còn nghe thấy gì nữa, ánh mắt ông ta đầy tức giận, cầm nửa chai rượu vỡ trong tay đập thẳng vào Giang Sơ Tinh.


Giang Sơ Tinh tránh được, ngay sau đó chiếc chai thứ hai bay qua.
Đôi mắt của Lý Thái Khi hoàn toàn đỏ rực.
Giang Sơ Tinh thấy tránh không kịp, đang muốn giơ tay chặn lại chai rượu đang lao tới thì cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy kéo về sau, một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt anh.
“Choang–” một tiếng.


Một chai thủy tinh hoàn chỉnh với rượu vang đỏ bên trong đã bị vỡ toang, các mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Hạ Hoài sau khi nhận được ảnh chụp màn hình một tin nhắn văn bản do Giang Sơ Tinh gửi tới thì nhanh chóng từ phòng tập nhạc chạy một mạch tới đây.


May mắn thay, phòng tập nhạc rất gần quán bar Phong Hoa, cách đó hơn mười phút.
Giang Sơ Tinh đã hứa với cậu rằng sẽ không giấu cậu điều gì nữa.
Giang Sơ Tinh nói lời thì giữ lời.
Đầu tiên cậu gửi cho Hạ Bùi ảnh chụp màn hình tin nhắn và địa chỉ.


Một bên chạy vội tới vừa theo dõi tin tức của Giang Sơ Tinh nhưng lại không nhận được phản hồi khiến cậu hoảng không thôi.
Hạ Hoài chạy đến quán bar Phong Hoa, vừa mở cửa đã thấy Giang Sơ Tinh đang đối đầu với ba người đàn ông.


Một chai rượu đập mạnh vào Giang Sơ Tinh, nhưng may mắn thay anh đã tránh được, sau khi Hạ Hoài thở phào nhẹ nhõm lại ngay tức khắc nhìn thấy Lý Thái Khi nhặt một chai rượu vang đỏ từ quầy bar ném thẳng về trước mặt Giang Sơ Tinh.
Chai rượu này bay tới, Giang Sơ Tinh nhất định tránh không thoát.


Hạ Hoài nghĩ cũng không dám, không biết làm sao đã đem người kéo vào trong lòng, may mà chai rượu không rơi trúng anh.
Thời điểm bị đập xuống Hạ Hoài không cảm thấy chút đau nào, chỉ cảm thấy nhất thời choáng váng, hai mắt trắng đen lẫn lộn một hồi.


Sau khi dừng lại, trước tiên cậu lo lắng kiểm tr.a xem Giang Sơ Tinh có bị thương không.
Trên mặt anh có lẽ là bị mảnh thủy tinh làm xước, Hạ Hoài lập tức cau mày, cầm một chai rượu trang trí từ quầy bar lên, đi về phía người đàn ông.
Lý Thái Khi bị tin tức tố của Alpha trẻ tuổi áp chế đến lui lại mấy bước.


Hai bước liền tới, Hạ Hoài dùng chân đá vào bụng người đàn ông, túm tóc ông ta.
Sau đó, cái chai trong tay cậu giương lên, hung hăng mà đập vào đầu ông ta: “Súc sinh, ông vậy mà cũng dám hạ thủ! Đó chính là con trai ông đấy!”


Người đàn ông bị cái chai đập đến ngất xỉu, máu tươi trên trán chảy ròng.
Khi Giang Sơ Tinh giật mình hoàn hồn, Hạ Hoài đã đứng trước mặt anh.


“Không có chuyện gì.” Hạ Hoài vừa mở miệng muốn nói gì đó, sau đầu liền cảm thấy đau nhức, tầm mắt cậu bắt đầu mờ mịt, thanh âm trở nên xa xôi. Dường như nghe thấy Giang Sơ Tinh đang nói gì với mình.


Khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Sơ Tinh, cậu miễn cưỡng kéo khóe môi như muốn trấn an anh nhưng cuối cùng hai mắt tối sầm lại.
Giang Sơ Tinh đỡ được người, đặt tay lên lưng cậu, vừa chạm vào lòng bàn tay là một mảnh ấm áp.
Nâng lên thì thấy…..
Tất cả đều là máu.


Giang Sơ Tinh trước nay chưa từng sợ hãi như thế, thân thể không tự chủ được run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đột nhiên một người từ bên ngoài xông vào.
“Mẹ nó, chuyện gì thế này?!” Tưởng Nam nhìn thấy Hạ Hoài chạy đi thì lo lắng không biết có chuyện gì nên cũng vội vàng chạy theo.


Thấy Hạ Hoài hôn mê bất tỉnh, anh ta vội vàng một bên gọi 110 một bên bước lại gần hỗ trợ.
Giang Sơ Tinh trừng mắt liếc một cái, tầm mắt kia khủng bố lại lạnh băng, hoàn toàn không thể động được người.


Cứ như thế giằng co trong chốc lát, thiếu niên còn đang ngồi bất động khi thấy Lý Tài Khi đang choáng váng đứng dậy khỏi mặt đất thì trong nháy mắt, tất cả lo lắng, sợ hãi, khẩn trương và mọi cung bậc cảm xúc trong phút chốc đều biến thành tức giận ngập trời.


Anh nhẹ nhàng đưa người cho Tưởng Nam bên cạnh, lấy một chiếc bật lửa, sau đó cố ý tìm một chai có rượu, bước nhanh đến bên người đàn ông, dùng một tay xách người ấn đầu vào quầy bar.
Anh nâng chai rượu lên với vẻ mặt bình tĩnh, đập thẳng vào đầu Lý Tài Khi.


Người đàn ông lần này đã triệt để bất tỉnh.
Như thể vẫn chưa đủ, anh còn bồi thêm vài phát nữa.
Giang Sơ Tinh thực sự tức giận, Hạ Hoài là người mà anh nâng niu trong tay ngậm trong miệng còn sợ vỡ, bây giờ lại có người dám đánh người của anh trước mặt anh.


Giang Sơ Tinh chưa bao giờ tức giận như vậy, cuồng loạn rống lớn một tiếng: “Dám đánh người của tôi, tìm ch.ết!”






Truyện liên quan