Chương 76

Editor: chentranho
Thời gian ban ngày ngày càng bị rút ngắn từng ngày cùng với nhiệt độ không khí đang dần tăng lên.
Trước kỳ nghỉ hè, các học sinh của trường trung học số 1 Vạn Xuân đã bắt đầu hết kỳ thi này đến kỳ thi khác.


Chỉ một tuần sau khi kết thúc một học kỳ căng thẳng, đám học sinh năm hai đã phải đối mặt với bài kiểm tr.a xếp lớp mà họ không muốn đối mặt nhất nhưng lại vẫn không thể tránh.
Chín giờ sáng, tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài vào lớp.


Cả lớp đang thảo luận về việc lần này Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài có trở lại lớp học thực nghiệm hay không.
Rốt cuộc đây cũng đã là năm cuối cùng, có thể đã quá muộn để chạy nước rút một lần nữa.


Bài kiểm tr.a giữa kỳ của hai lớp được xếp với nhau, thời gian làm bài kiểm tr.a xếp lớp cũng nằm cạnh nhau.
Trước khi giáo viên tới, Hạ Hoài hơi nhích về phía Giang Sơ Tinh.
“Còn đang đọc thuộc lòng?” Hạ Hoài nhìn thoáng qua tờ giấy trên bàn, tựa đầu lên vai anh: “Đừng khẩn trương.”


Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn cậu.
Nam sinh mặt mày nhu hòa, thấy anh thì nở nụ cười trên môi cũng khiến Giang Sơ Tinh bình tĩnh lại đôi chút.
Giang Sơ Tinh không sợ bài kiểm tr.a xếp lớp ngày hôm nay mà là bài kiểm tr.a của Nam Thanh vào buổi chiều.


“Anh không khẩn trương.” Bị Hạ Hoài chọc trúng tâm tư, Giang Sơ Tinh không muốn khiến cậu lo lắng nên mím môi nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm xuống: “Anh có thời gian, anh muốn làm gì thì làm.”




Lời này chiếu lệ thì không sao, nhưng đối mặt với Hạ Hoài người hiểu rõ anh thì Giang Sơ Tinh sao có thể che giấu được suy nghĩ của mình.
“Vâng vâng.” Hạ Hoài không vạch trần anh, xoa đầu anh một cách dịu dàng như tiếp thêm sức mạnh và sự khích lệ cho anh.


Mối quan hệ giữa hai người cả khóa đều đã biết nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh này.
Y Văn Thiến đang ngồi đằng sau họ nhìn thấy cảnh này thì gần như nhảy dựng lên!
Thế mà không có cơ hội ghi lại khoảnh khắc này làm một fan hâm mộ của CP biển sao như cô ấy cực kỳ tiếc nuối.


“Buổi chiều có bài kiểm tr.a đầu tiên của Nam Thanh lúc mấy giờ?” Hạ Hoài hỏi.
Giang Sơ Tinh: “Bốn giờ, liệu có kịp không?”
“Không thành vấn đề,” Hạ Hoài nghĩ nghĩ: “Thi xong mình chạy về là vừa vặn.”
“Ừa.” Giang Sơ Tinh bị xoa xoa đến ngón tay cũng có chút cứng ngắc.


Giọng nói của Hạ Hoài ở bên tai anh như muốn vòng tay ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé của người yêu: “Đừng lo lắng, anh nhất định có thể làm được.”
Với mục tiêu đặt ra Giang sơ Tinh dường như đã bước vào giai đoạn chuẩn bị cho 3 kỳ thi cuối cấp trước thời hạn.


Trước đây anh vốn dĩ đã rất nỗ lực nhưng bây giờ mỗi ngày đều là thức khuya dậy sớm để học tập hơn trước.
Đương nhiên, Hạ Hoài cũng nói được thì làm được, cậu vẫn luôn đồng hành cùng anh.
Cùng anh ấy tiến bộ và cùng nhau nỗ lực học tập chăm chỉ.


Vào buổi sáng kiểm tr.a tổng hợp là môn tiếng Anh và Ngữ văn, buổi chiều là Toán.
Mới vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ nên lượng dự trữ kiến ​​thức của mọi người đang ở mức cao nhất, vốn tưởng rằng đề lần này với anh cũng rất đơn giản.
Nhưng mà…


Giáo viên ra đề của trường trung học số 1 Hoàn Xuân cũng đã cân nhắc điều này. Kỳ thi xếp lớp này là khó nhất so với những năm trước.
Vừa nhận được tờ đề anh đã cau mày lại, chậm chạp không hạ bút.
Chỉ có hai thiếu niên ở hàng ghế đầu đang chăm chú viết khi tiếng chuông vừa vang lên.


Khoảng cách giữa các môn ngày càng sát nút.
Khi bài kiểm tr.a toán xong vào buổi chiều, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài nộp bài gần như cùng lúc bốn phút trước khi giờ thi kết thúc.
Các bạn trong lớp còn lại đều ch.ết lặng.
Đây có phải là … quá tốc độ rồi không?


Hai người đã thống nhất thời gian làm bài xong luôn rồi hả?
Đúng là thiên chi kiêu tử, nỗ lực không còn chưa đủ còn thêm chỉ số IQ cao.
Lần này hạng nhất của khối còn ai khác ngoài họ ra.
Sau khi ra khỏi lớp, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài gần như chạy thẳng về nhà.


“Tới kịp, đừng hoảng hốt.” Hạ Hoài mở máy tính đưa tới trước mặt Giang Sơ Tinh.
Yêu cầu của Đại học Y Nam Thanh vô cùng nghiêm ngặt, ngoài kết quả xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học còn phải thông qua hai kỳ thi.
Thời gian phỏng vấn kéo dài bốn phút.


Lúc sắp bắt đầu, Hạ Hoài nhìn thấy Giang Sơ Tinh căng thẳng đến mức lỗ tai đỏ bừng liền muốn giúp anh giảm bớt đi căng thẳng.
Đột nhiên, một hình ảnh không phù hợp mạnh mẽ tràn ngập trong tâm trí cậu.


Hiện tại cậu thật sự chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này giúp anh giải tỏa căng thẳng là tốt nhất, mong sao có thể giúp anh chuyển hướng chú ý.
Trước màn hình máy tính, ba giáo viên đã ngồi xuống.
Bốn phút trước khi bắt đầu.


Giang Sơ Tinh càng lúc càng căng thẳng, trong lòng đang đổ đầy mồ hôi, đột nhiên có thứ gì đó xẹt qua lỗ tai anh.
Trái tim Giang Sơ Tinh run lên một cái.
Hạ Hoài dùng tay nâng mặt anh, ngón tay cái tinh tế vuốt ve cằm anh.


Cúi người ở bên tai anh dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy từ tính khàn khàn nói: “Thi xong em muốn ôm anh được không?”
Hơi thở lướt qua tai và hơi nóng bốc lên.
Giang Sơ Tinh hiểu tâm tư của cậu, làm trò như vậy trước mặt các thầy cô khiến mặt anh càng ngày càng đỏ bừng.


Hạ Hoài tiếp tục ở bên tai anh dùng ngôn ngữ thẳng thắn mà trắng trợn: “Chậm rãi mở rộng sẽ không làm anh đau đâu.”
“…”
“Giống như ngày giao phối của anh lần trước, em có thể giúp anh … nhẹ nhàng, sẽ nhanh lắm.”
Câu nói cuối cùng Hạ Hoài cơ hồ là thổi khí khi nói ra.


Giang Sơ Tinh chịu không nổi nữa, dùng chân đá vào cậu: “Em có thể một ngày…”
Có ba giáo viên đã ngồi trước máy tính, Giang Sơ Tinh như là tức giận kéo cậu lên rồi ném ra khỏi phòng.


Sau khi đóng cửa lại, tâm trí của Giang Sơ Tinh đều đổ dồn vào hình ảnh mà hai người đã trải qua, cổ và tai như muốn bốc cháy, lửa cháy hừng hực.
Ngồi ở trước máy tính, Giang Sơ Tinh trầm ngâm gật đầu với ba vị giáo viên: “Xin lỗi, hiện tại em có thể bắt đầu rồi.”


Một nữ giáo viên trẻ tuổi cười dịu dàng với anh: “Không sao.”
Sau một khúc giao ban nhỏ như vậy, sự căng thẳng vừa rồi của Giang Sơ Tinh dường như đã hoàn toàn thả lỏng.
Đối mặt với câu hỏi của ba giáo viên, câu trả lời cho nhiều dạng câu hỏi nào anh cũng trả lời trôi chảy như nước.


Hạ Hoài quay về phòng chờ tin vui từ Giang Sơ Tinh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Hoài lấy ra một xấp giấy origami rồi gấp bằng những ngón tay linh hoạt của mình.
Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao.
Sau khi cùng Giang Sơ Tinh ở bên nhau, Hạ Hoài hiếm khi còn gấp sao nữa.


Điện thoại trên bàn chập chờn hai lần, Hạ Hoài liền mở ra.
Đó là tin tức của lớp.
Hứa Hằng phát điểm thành tích thi cuối kỳ cho học sinh.
Cố An như trực tiếp bùng nổ trong nhóm.
[Cố An]: Chúa ơi! Sơ Tinh ca lần này tuyệt thật đó! Tớ chưa bao giờ mơ về điểm số này luôn!!! Nghe thôi cũng thấy khó vl rồi!


[ Tiêu Thời ]: Ngoại trừ trừ điểm môn Ngữ văn và tiếng Anh thiếu một chút còn lại đều là điểm tuyệt đối, đây là lần đầu tiên tớ thấy có điểm tuyệt đối môn toán đấy, này cũng quá khủng bố rồi?!


[Cố An]: Cả nhà mình hãy khiếp sợ đê, nói nghe Hoài ca lần này cũng rất đỉnh nữa đó, trực tiếp đè bẹp hạng nhất của lớp thực nghiệm, đơn giản là thực lực quá mạnh!!!


Các bạn học cùng lớp đang cảm thấy kiêu ngạo về hai vị đại ca cùng lớp mình, họ cảm thấy bản thân lại có thứ để vênh mặt thêm một năm nữa rồi.
[Cố An]: @ HạHoài @ GiangSơTinh, mau tới đây xem thành tích nè!
Hạ Hoài không tham gia trò chuyện trong nhóm mà chỉ mở bảng điểm ra xem.


Cậu thấy thành tích của Giang Sơ Tinh.
Quả nhiên, Hạ Hoài nhoẻn miệng cười.
Đề thi cuối kỳ lần này rất khó, có thể Phòng Giáo dục cho rằng đám học sinh đang chểnh mảng trong học tập sau kỳ nghỉ lễ dài nên mới vậy.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm cái tên phía trên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Giang Sơ Tinh: 723.


Hiện tại ở Ninh Thành chỉ có Giang Sơ Tinh đạt thành tích trên 720 điểm.
“Cạch” Cửa mở từ bên ngoài mà không báo trước.
Hạ Hoài nghe thấy tiếng liền nửa người đứng lên, một nam sinh liền bổ nhào vào người cậu, Hạ Hoài cơ hồ sắp ngã xuống trên mặt đất nhưng nam sinh cũng không quan tâm.


Cả hai cùng ôm trầm lấy nhau, “Thi xong rồi hả?”
“Ừa.” Giang Sơ Tinh dụi đầu vào trong lòng cậu cọ cọ trông vô cùng vui vẻ.
Hạ Hoài cảm nhận được cảm xúc của anh liền ngập ngừng hỏi: “Thi có tốt không?”


Giang Sơ Tinh từ trong cánh tay ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách sáng rực như phản chiếu những vì sao trên bầu trời: “Em đoán xem.”
Từ vẻ mặt của anh Hạ Hoài cũng đoán được bảy tám phần, nụ cười càng sâu trên môi, cậu nâng mặt của anh lên thơm thơm mấy cái.
“Rất tốt.”


Giang Sơ Tinh đối diện với ánh mắt cười nhưng không cười của cậu thì trong lòng ùng ục nổi lên bọt nước mềm như bông, không quản đâu là cấm địa mà nghiêng người qua.
“Ừ thì làm cũng khá tốt, đều là những câu anh có ôn qua rồi mà.”


Nhìn thấy nụ cười trên môi anh Hạ Hoài liền dời tầm mắt đi, bộ dáng này của anh gợi lên tính xâm lược bị che giấu sâu trong lòng Alpha.


Cậu nhéo thắt lưng anh, dùng chân khéo léo biến khách thành chủ lật người đè xuống dưới rồi dán ở bên tai anh thì thầm nói nhỏ: “Vì anh đã làm rất tốt trong bài kiểm tr.a nên—”
Cậu lại hạ giọng, đôi môi mỏng như lướt qua vành tai khiến Giang Sơ Tinh rụt cổ lại.


“Bây giờ hãy để ý đến em hơn một chút đi.” Hạ Hoài dụi chóp mũi vào má anh: “Được không?
Mấy tháng này bởi vì Giang Sơ Tinh lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi nên Hạ Hoài cũng không dám quấy rầy anh.


Giang Sơ Tinh cảm nhận được tin tức tố của cậu, cảm xúc bị kìm nén trong anh cũng từng chút một bộc phát ra ngoài, làn da thì đang từ từ nóng lên dưới sự đụng chạm của Hạ Hoài.
Anh cũng đang rất nhẫn nại mà, vừa mới thi xong lại bị Alpha trêu chọc một hồi khiến anh gần như không thể suy nghĩ.


Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Hạ Hoài, anh gật đầu theo bản năng.
“Tùy em đấy.” Giang Sơ Tinh thậm chí còn chủ động nhích lại gần trong lòng ngực cậu.
Đôi mắt bị hơi thở của đối phương hun đến phiêm phiếm một tầng hơi nước: “Đau một chút cũng không sao.”


Gần như lời của anh vừa dứt, một đôi môi ấm áp đã rơi trên môi Giang Sơ Tinh, ma sát nhẹ nhàng liền gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể của Giang Sơ Tinh.
Ái muội tràn ngập khắp phòng ngủ.


………… ( Đám dấu chấm này là cảnh H đó mấy bợn! Cảnh H kích thích đến phát khóc luôn á! -.-  Đoạn sau truyện này cảnh H cũng nhiều phết á mỗi tội có cũng như không thôi à*khóc*)


Hạ Hoài xoa nhẹ khóe mắt đỏ bừng của anh rồi cúi đầu hôn lên mi mắt Giang Sơ Tinh, thấp giọng dò hỏi: “Đau không?”
Cậu lại cười hỏi thêm: “Anh có muốn đau thêm một chút không?”


Giang Sơ Tinh sau một hồi bị lăn lộn thì lời gì cũng dám nói, anh mở mi mắt nghe thấy những lời cầm thú của cậu liền nhấc chân mình đá vào đùi Hạ Hoài một cái, bực bội nói: “Em tới thử xem.”
Lông mày và khóe mắt Hạ Hoài hơi cong lên, nụ cười trên môi càng thêm đậm: “Anh chắc chứ?”


Giang Sơ Tinh: “………”
“Thật ra em có thể thử một lần nữa đấy.” Hạ Hoài duỗi tay sờ sờ gương mặt anh:”Còn anh có làm được không?
Giang Sơ Tinh nâng tay che miệng cậu lại, mở to hai mắt liếc cậu, “Em có thể đừng nói chuyện này nữa được không.”
Anh thực sự phục tên nhóc này.


Hạ Hoài cười một tiếng, lại cúi người hôn lên mặt anh.
“Vậy em sẽ nói chuyện khác được chưa?”
Omega mèo trắng nhỏ bé hoàn toàn bị Alpha chế trụ, thân thể cũng bị khống chế, khó có thể từ chối mọi sự gần gũi của Alpha.


Giang Sơ Tinh cuối cùng cũng hoàn toàn tan rã, hoàn toàn mềm nhũn nằm trong lưới tình mật ngọt của Alpha giống như một con rối bị người giật dây điều khiển.
Không khí ái muội trong từng hơi thở trong phòng lại dâng lên.






Truyện liên quan