Chương 76

Editor: Pepsi


Cả một tuần Thẩm Vọng Tân ở Amazon cũng chỉ gọi cho Tô Tinh Dã hai cuộc điện thoại, một cuộc là vào ngày anh vừa đến Amazon, một cuộc khác là ngày giải trí Quả Xoài lên sóng, sau đó hai người hoàn toàn chẳng có thời gian để gọi điện thoại cho nhau nữa, thậm chí cả tin nhắn trò chuyện cũng là hôm nay gửi ngày mai trả lời, một chủ đề họ có thể tán gẫu tận mấy ngày, tuy vậy Tô Tinh Dã cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.


Nhắn tin xong, Tô Tinh Dã đặt điện thoại di động xuống rồi vào phòng tắm gỡ mặt nạ và rửa mặt, vì cô biết có lẽ phải đợi đến sáng hôm sau, thậm chí là chiều mai thì anh mới nhắn lại. Vừa rửa mặt xong, đi ra ngoài, cô bỗng nghe được tiếng điện thoại rung báo cuộc gọi đến, cô vừa vỗ lớp dưỡng ẩm trên mặt vừa đi đến, khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại thì hành động vỗ kem dưỡng ẩm của cô bất chợt dừng lại, giây lát sau cô lập tức nhào tới chộp lấy điện thoại di động rồi nhanh chóng trượt qua nút trả lời: “A lô, Thẩm Vọng Tân, em... em còn tưởng ngày mai mới nhận được tin nhắn trả lời của anh đấy.”


Thẩm Vọng Tân nghe Tô Tinh Dã nói thế chợt im lặng, họ mới vừa xác định quan hệ nên đây là lúc cần ở bên nhau, nhưng anh lại bận rộn đến mức không có thời gian gọi điện thoại cho cô. Là bạn trai, anh cảm thấy mình vô cùng không đủ tiêu chuẩn, tuy vậy anh lại chưa từng nghe thấy cô oán trách điều gì, kể cả lúc này cô mừng rỡ đến vậy chỉ vì một cuộc điện thoại của anh thôi.


Tô Tinh Dã thấy hơi kỳ lạ nên gọi anh: “Thẩm Vọng Tân?”
Một hồi lâu, chất giọng trầm thấp của anh vang lên: “Tinh Tinh, anh xin lỗi.”
“Hả?” Tô Tinh Dã ngỡ ngàng: “Sao vậy ạ?”


Tô Tinh Dã vừa hỏi xong nhưng chưa kịp đợi Thẩm Vọng Tân trả lời thì nghe đầu dây bên kia có tiếng của Đường Viên: “Anh Thẩm, phải làm việc rồi ạ.”
Nghe tiếng của Đường Viên, Tô Tinh Dã vội nói: “Có việc bận phải không anh, vậy anh lo làm việc đi nhé, em cúp đây...”




“Tinh Tinh.” Thẩm Vọng Tân đột nhiên gọi cô.
Tô Tinh Dã chợt khựng lại rồi cô “dạ” đáp lại.
Thẩm Vọng Tân phì cười, giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng: “Anh nhớ em lắm.”


Câu nói êm ái “Anh nhớ em lắm” của Thẩm Vọng Tân lọt vào tai cô khiến trái tim của Tô Tinh Dã m m mại hẳn đi. Cô c n môi thúc giục: “Em cũng rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”
“Tinh Tinh, chờ anh.”
“Vâng.”


Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã im lặng nhìn thời gian trò chuyện trên điện di động, một phút mười ba giây, thật ra vốn dĩ cô không thấy có gì khó khăn cả, khi vừa nhận được điện thoại của anh cô thấy vui sướng lắm, thế nhưng lúc nghe được câu “Anh nhớ em lắm” và “chờ anh” thì trái tim mềm nhũn lại chợt trở nên chua xót và mất mát.


Bên kia, sự gian nan và độ khó của “Sinh tồn nơi hoang dã” mà Thẩm Vọng Tân đang quay chỉ có hơn chứ không kém “Thử thách cực hạn”, vào quay chính thức, anh hoàn toàn rơi vào trạng thái làm việc ở cường độ cao. Quay xong cảnh cuối cùng, anh vừa để thợ trang điểm tháo trang sức vừa nói với Đường Viên sau lưng: “Tiểu Viên, em đi xác nhận xem vé máy bay được đặt xong hết chưa?”


Đường Viên nhác thấy sự rã rời của Thẩm Vọng Tân qua gương trang điểm, suy nghĩ rồi nói: “Anh Thẩm, hay là anh ngủ một giấc trước đi, ngủ một giấc rồi về?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Không được, thời gian bay dài lắm mà, anh có thể ngủ trên máy bay.”


Giờ phút này, cô ấy có cảm giác mình đã trở lại khoảng thời gian bận rộn như trục xoay khi quay “Thử thách cực hạn”, tuy nhiên cô ấy biết anh Thẩm vội vàng trở về chắc chắn là vì Tinh Dã, vì thế ngoài đau lòng ra thì cô ấy cảm thấy mình lại bị đút thức ăn tró ngập mặt! Sao anh lại thể hiện (*) nữa rồi! Cúp bồ thúi này!!


(*) Nguyên văn 嗑到: cảm giác ngọt ngào giữa cp trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, đây cũng có thể hiểu là sự tương tác ngọt ngào với nhau không nhất thiết phải có tình cảm.
Rất nhanh, các chị Vọng Tinh chợt phát hiện fan lớn nhà họ lại đăng Weibo rồi.


Tôi bảo vệ Vọng Tinh CP: Anh trai thật sự rất thích Tinh Tinh đấy!


Fan lớn “Tôi bảo vệ Vọng Tinh CP” này rất có quyền lực trong Vọng Tinh vì cô ấy là người sáng lập ra fan CP Vọng Tinh, ngay khi “Quyền mưu” chưa được lên sóng và Vọng Tinh CP còn chưa chính thức được công khai thì cô ấy đã chèo thuyền rồi. Ban đầu khi tất cả mọi người chưa hay biết gì thì cô ấy đã mù quáng chèo thuyền, sau này mới thấy mỗi một cái đều là cảnh thật ở trường quay, Weibo cô ấy đăng hoàn toàn dựa trên góc độ của người đứng xem.


Hiện nay các nguồn tư liệu được đăng trong Vọng Tinh CP của họ thật giả lẫn lộn nên họ không phân biệt nổi đâu mới là thật và đâu mới là giả nữa rồi, thế nhưng không biết tại sao vô số fan lớn của Vọng Tinh CP và đa số các chị Vọng Tinh đều chú ý cô ấy vì những bài Weibo cô đăng luôn cực kỳ chân thật, thật đến mức như thể nó từng xảy ra vậy, dẫn đến có không ít chị em suy đoán rằng có lẽ fan lớn này là người trong giới, hơn nữa còn là người kề cận với anh trai hoặc Tinh Tinh, vì thế họ càng thích nhận kẹo ngọt do cô ấy phát hơn.


Gần rạng sáng hôm nay, sân bay Bắc Kinh vô cùng náo nhiệt, bấy giờ bên ngoài chật ních các fan nghe tin chạy tới đón máy bay, số lượng fan cực kỳ khổng lồ nhưng cũng khá trật tự, không làm trở ngại đến sự ra vào của những hành khách khác nhờ sự sắp xếp của an ninh sân bay, trong tay của họ đang giơ cao tấm biển có in dòng chữ “Thẩm Vọng Tân”.


Khi bóng dáng của Thẩm Vọng Tân xuất hiện, ở hiện trường thoáng mất kiểm soát nhưng may là mọi người còn lý trí, tuy âm thanh huyên náo nhưng đội hình không hề rối loạn. Với sự bảo vệ của an ninh sân bay, Thẩm Vọng Tân vừa chào hỏi fan đến đón vừa ra ngoài, lúc đang đi, bước chân anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào một fan nào đó đang đứng đón máy bay.


Tô Tinh Dã không ngờ mình sẽ bị anh phát hiện, cô hơi sửng sốt nhưng giây lát sau, đôi mắt cô lập tức cong lên như vầng trăng khuyết, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đường Viên thấy Thẩm Vọng Tân chợt dừng bước thì nhỏ giọng hỏi: “Sao thế ạ?”


Thẩm Vọng Tân lắc đầu, môi khẽ mỉm cười, động tác nhỏ xíu đó của anh lập tức bị fan bắt được.
“A a a a a, anh trai cười kia!! Anh trai đang cười gì thế!!!”
“Anh trai cười đẹp quá đi!! Tui sắp điên rồi!!”


Trước khi lên xe, Thẩm Vọng Tân nói với mọi người đang có mặt: “Không còn sớm nữa, mọi người mau về nhà đi, đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi đóng cửa xe, anh lập tức lấy điện thoại di động ra gõ tin nhắn “đừng chạy lung tung, chờ anh về đón em” trên WeChat.


Xe bảo mẫu của Thẩm Vọng Tân lái đi rồi thì fan vây ở sân bay mới từng tốp quay về, lúc đi còn nghe các chị em thảo luận với nhau: “Tớ mới vừa thấy một chị em có vóc dáng siêu đẹp đứng cách chúng ta không xa, chân dài miên man luôn! Tớ ghen tị quá đi mất!”


“Cậu nói cô gái mặc áo trắng và quần jeans cạp cao màu đen, đội mũ lưỡi trai màu lam với đeo khẩu trang phải không?”
“Đúng đúng, chính là cô ấy, cậu cũng thấy à?”


“Thấy chứ, dù không thấy được mặt nhưng làn da trắng mịn luôn, khí chất siêu tốt, khỏi phải đoán chắc chắn là một chị gái xinh xắn rồi!”
“Trời ơi, các nữ diễn viên từng hợp tác với anh trai ai cũng đẹp cả, thậm chí cả chị em nhà mình cũng ưu tú vậy luôn, tớ ghen tị quá đi thôi!”


“Ai không ghen chứ? Tớ cảm thấy kiếp trước tớ chính là chanh tinh đây này!”


Tô Tinh Dã nhận thấy điện thoại di động hơi rung, cô cúi đầu liếc nhìn sau đó đôi môi giấu dưới lớp khẩu trang khẽ mỉm cười. Phần lớn fan đều ra đường lộ đối diện thuê xe, chỉ có một mình cô đi ngược lại với những người khác, vài ba bước đã mất hút.


Đường Viên không hiểu tại sao Thẩm Vọng Tân bảo cô ấy lái xe đến đây, sau khi xe dừng hẳn, cô ấy thấy anh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang rồi mở cửa toan xuống xe thì lập tức khẩn trương hỏi: “Anh Thẩm, anh muốn đi đâu vậy?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô rồi cười nói: “Đón người.”


Đường Viên hơi ngơ ra nhưng Thẩm Vọng Tân không cho cô ấy thời gian phản ứng đã xuống xe ngay. Một lát sau, Đường Viên mới vỡ lẽ anh nói đón người không phải là Tinh Dã sao? Chẳng lẽ Tinh Dã cũng đến? Tinh Dã hòa mình vào fan đến đây đón anh sao?!!


Lúc này Tô Tinh Dã đang dựa lưng vào cột tường bên cạnh, cô cầm điện thoại di động nhìn xung quanh, không phải anh dặn cô đứng đây chờ anh sao? Sao cô không thấy anh đến nhỉ? Ngay khi cô đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau: “Tinh Tinh?”


Tô Tinh Dã vô thức quay người nhìn sang thì thấy anh đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang và mặc áo nỉ màu xanh, vóc người cao ráo chỉnh tề ấy đột nhiên giang hai cánh tay ra, cô nhỏ giọng gọi rồi chạy đến chỗ anh và nhào vào lồng nguc anh. Thẩm Vọng Tân vừa giữ gáy cô vừa choàng một tay qua vòng eo mảnh mai của cô, ôm chặt cô trong lồng nguc của mình, niềm thương nhớ bị đè nén bấy lâu giờ đây đã được bộc lộ.


“Không phải em đã đồng ý với anh sẽ không đến đón máy bay sao? Sao lại không nghe lời vậy? Nếu anh không thấy em thì sao đây? Hả?” Câu nói chất vấn nhưng giọng điệu lại không hề có ý trách cứ, trước khi anh lên máy bay họ còn nhắn WeChat với nhau, lúc ấy cô có nói muốn đến đón anh nhưng bị anh từ chối rồi, vì anh sợ quá nhiều người sẽ làm cô bị thương, khi đó cô đã đồng ý trong WeChat cả rồi, ấy thế mà cô lại hòa lẫn vào đội ngũ đi đón anh.


Tô Tinh Dã nghe tiếng tim đập mạnh mẽ nơi lồng nguc của anh, cô không trả lời mấy câu hỏi liên tiếp đó của anh mà chỉ lẩm nhẩm: “Thẩm Vọng Tân, em rất nhớ anh đó, muốn mau chóng gặp lại anh mà.”


Thẩm Vọng Tân nghe vậy, trái tim bỗng mềm nhũn đồng thời ôm cô chặt hơn, đến nỗi như muốn hòa vào xương máu của mình: “Anh cũng nhớ em lắm.”


Tô Tinh Dã ngẩng đầu khỏi nguc anh, cô ngước nhìn anh, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử đen nhánh của anh, sau khi đến gần hơn cô mới nhìn thấy tơ máu của sự mệt mỏi còn lưu lại trong đôi mắt của anh khiến cô chợt thấy đau lòng. Cô đưa tay vuốt v gò má của anh qua lớp khẩu trang rồi hỏi: “Mấy hôm nay chắc anh vất vả lắm phải không? Trông anh mệt mỏi quá.”


Thẩm Vọng Tân thấy cô đau lòng thì đôi mắt càng sâu hơn, anh không kìm được cúi xuống rồi hôn vào môi cô qua lớp khẩu trang.
Trái tim Tô Tinh Dã chợt hoảng loạn, tuy nụ hôn này cách hai lớp khẩu trang nhưng cô cảm giác rõ mồn một hơi ấm trên môi anh, cô không khỏi nắm chặt sợi dây áo nỉ của anh.


Vài giây sau, đôi môi Thẩm Vọng Tân mới dời đi, giọng nói của anh chợt trở nên đè nén và khàn khàn: “Tiểu Viên còn đang chờ chúng ta ở ngoài đấy, ra ngoài trước đi, nha?”
Gò má sau lớp khẩu trang của Tô Tinh Dã hơi nóng lên, cô nhỏ giọng đáp “Vâng”.


Thẩm Vọng Tân dắt lấy bàn tay trắng ngần của cô, bàn tay thon dài và khô ráo của anh nắm trọn cả tay cô: “Đi thôi.”


Bàn tay nhỏ bé của Tô Tinh Dã được anh bao lấy không khỏi hơi run rẩy, tay cô hơi nhúc nhích, ngón tay thon thả từ từ đan vào ngón tay anh. Lúc đầu Thẩm Vọng Tân đã cảm nhận được động tác nhỏ của cô, trong đôi mắt anh đầy ắp dịu dàng và cũng phối hợp mở tay ra để cô có thể lồng vào, sau đó mười ngón tay họ đan xen, gần gũi kề nhau.






Truyện liên quan