Chương 91

Trước khi đi Nam Sương đã mang theo ngọn đèn cung đình mà Vu Hoàn Chi tặng nàng.
May mà trang Lưu Vân gặp nạn song món sính lễ này lại vẫn lành lặn không chút tổn hại, dưới ánh bình minh lấp lánh, mấy màu sắc vui mừng đỏ xanh xen kẽ trên thân đèn mang đến cho trang Lưu Vân sau kiếp nạn thêm chút sức sống.


Mấy trận mưa đã gột hết ý xuân, mặt trời rực rỡ ngày hôm sau mang đến hơi thở đầu hạ.


Một ngày trước, trận chém giết ở thành Tô châu làm dân chúng trong thành cũng thần hồn nát thần tính, nên hôm nay cực ít người lên phố, thi thoảng có người đi đường rảo bước thật nhanh, nét mặt toàn là vẻ sợ hãi.


Bởi vì Vu Hoàn Chi đã mù nên không đi được đường bộ quá dài nữa. Sau khi bàn bạc, Nam Sương quyết định ngồi thuyền nhỏ với y đến Trấn Giang, lại từ Trấn Giang đi về phía đông đến bến đò của một trấn nhỏ, đi thuyền từ đó lên phía bắc.


Âu Dương Nhạc như biến mất tăm. Ngày hôm trước ông ta đánh một trận với Mục Diễn Phong, hai người đều chưa biết lành dữ, không rõ tung tích. Vì vậy chuyến này Nam Sương với Vu Hoàn Chi ra khỏi thành cực kỳ thuận lợi.


Khi gió sông giương buồm, thuyền nhẹ xuất phát, Nam Sương lại ngước mắt nhìn về phía thành Tô châu dưới ánh mắt trời chói chang. Dưới ánh nắng gay gắt, tường trắng ngói xanh nom có vẻ mệt mỏi, tiêu điều.
Thì ra, ngày xuân mà vạn vật bừng bừng sức sống đã sắp qua rồi.




Nam Sương đứng ở đầu thuyền chợt cực kỳ nhớ nhung, nhớ lúc mùa đông từng cùng Tiêu Mãn Y chuồn ra khỏi trang Lưu Vân, giơ roi đánh ngựa đến trấn Vân Thượng xem một màn Ghi chép về chiếc thoa tím; nhớ lúc ngày xuân ngồi ở bên băng ghế đá trong hoa lê tung bay lả tả, lén nói xấu sau lưng Vu Hoàn Chi với Mục Diễn Phong thì bị ma đầu họ Vu bắt được, y cười khoác một cái áo choàng lên trên vai nàng.


Khi ấy, Vu Hoàn Chi vẫn còn đôi mắt sáng ngời, vừa nhận Mục Diễn Phong lớn hơn mình ba tháng làm anh.
Gió rất lớn, thuyền đi ngược gió nên mất trọn hai ngày mới đến Trấn Giang.


Lúc đó là đêm trăng, Nam Sương và Vu Hoàn Chi hối hả tìm một nhà trọ ngủ lại. Thu dọn sắp xếp chỉ trong một nén nhang, Vu Hoàn Chi liền đi ngủ.


Đánh một trận với Âu Dương Nhạc, Vu Hoàn Chi vốn đã định liều ch.ết rồi. Sở dĩ cuối cùng y có thể chống được thế tấn công của “Tuyết Diếu Băng Thiên” là vì khi ấy y đã biến khí trong cơ thể thành luồng khí theo cách giải quyết trong phổ Chuyển Nguyệt.


Phổ Chuyển Nguyệt, hóa vạn vật từ vô hình, sinh vạn vật từ hữu hình. Vì vậy luồng khí đột nhiên hình thành này đã cản kiếm khí quanh người cho y.


Nhưng mà tình trạng lúc bấy quá mức gấp gáp, tuy y giữ được tính mệnh nhưng lại hỏng mắt. Vả lại vì trước đó đã trúng độc, y ép buộc mình vận khí nên nội thương càng nặng, thế là hiện tại võ công của y gần như đã bị phế hết.


Một thân võ công tuyệt thế bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Vu Hoàn Chi phải điều dưỡng cho tốt. Mấy ngày nay Nam Sương cũng hết sức chú ý, cẩn thận chăm sóc y. Nhưng phần lớn thời gian, hai người đối mặt với nhau mà lặng im không nói gì, chỉ có nến sáp chảy dần, đêm rỉ từng giọt trôi qua.


Ban đêm, sau khi Vu Hoàn Chi đã ngủ, Nam Sương lại nhấc bút ghi lại từng thứ dược liệu bổ mắt. Nàng quen một cụ già hiểu y thuật trên thuyền, cụ già kia xem mắt cho Vu Hoàn Chi, nói mắt của y vốn không đáng ngại, bị mù là vì dùng quá nhiều nội lực, nguồn bệnh cực kỳ kỳ quặc. Nhưng ông cụ cũng nói chỉ cần gốc của thân thể chưa bị huỷ thì nghi nan tạp chứng trên đời này luôn có cách giải quyết.


Nam Sương nghe vậy như nhìn thấy một tia hy vọng, hỏi xin ông cụ sách y học để ngày ngày nghiên cứu. Mấy ngày nay nàng đã học không ít thứ như chọn dược liệu phối phương thuốc, như nhìn bản đồ phân biệt phương hướng.
Bận rộn đến canh ba Nam Sương mới ngủ.


Ban đêm vẫn còn se lạnh, trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng. Nam Sương rất mệt mỏi, chui vào trong lòng Vu Hoàn Chi liền ngủ thật say, không biết lại thấy mấy cuộc can qua trong mộng mà nhíu mày.


Cảm thấy hô hấp của Nam Sương bình ổn lại, bấy giờ Vu Hoàn Chi mới chậm rãi mở mắt ra. Vết thương trên mắt y không ngại, chỉ là không thể nhìn thấy cho nên vô thần. Trong không gian đen kịt, Vu Hoàn Chi mò mẫm tìm được tay của Nam Sương.


Tay nàng nắm thành quyền, cả thân thể đều căng cứng. Vu Hoàn Chi thở dài, chậm rãi tẽ quả đấm của nàng ra, tay phải từ từ tìm được ấn đường nàng, giúp nàng xoa dịu chân mày nhíu chặt.


Mấy ngày nay nàng thường xuyên như vậy, quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu, nhưng do quá lo lắng mà hàng đêm đều rơi vào ác mộng, thi thoảng y có thể nghe nàng gọi dồn dập mấy cái tên, tên y, tên Mục Diễn Phong, còn có tên Tiêu Mãn Y.


Cho nên đêm nào Vu Hoàn Chi cũng đợi đến canh ba xoa dịu ấn đường cho nàng, sau đó ôm chặt nàng vào ngực, từ từ vỗ về lưng nàng đến khi cơn ác mộng của nàng tan đi.
– Sương đừng sợ. – Y nói với nàng.


Từ Trấn Giang đi về phía đông đến bến đò của trấn nhỏ phải mất một đoạn đường dài. Trong núi đường hiểm, hai người lại không đi đêm được, may sao trong núi có một thôn nhỏ, có thể để hai người ngủ lại một đêm.


Bởi vì mệt nhọc mấy ngày liền, ngày hôm đó họ dậy muộn hơn một chút, nên lúc Vu Hoàn Chi và Nam Sương chạy tới thôn nhỏ tên Sơn Thạch đã là đêm khuya thanh vắng rồi. Mây tầng dày đặc cuồn cuộn nổi lên nơi chân trời, che phủ ánh trăng. Người cả thôn đã nghỉ ngơi rồi, liếc mắt nhìn, ngay cả một luồng ánh sáng cũng không có. Bóng cây và bóng căn nhà dưới màn đêm trầm lắng nom tiêu điều và im lìm.


Nam Sương nhìn sắc trời, sợ là đêm đến sẽ có mưa bèn tìm một căn nhà cũ nát ngủ lại với Vu Hoàn Chi.


Ban đêm nổi gió, làm người ta cảm thấy mát mẻ âm u. Trong nhà cũng không mấy sạch sẽ, Nam Sương chỉ tìm chút cỏ khô trải giường qua loa, lại tìm hai cái áo khoác lần lượt phủ lên cho mình và Vu Hoàn Chi.


Dù là như thế, trong lòng nàng vẫn sáng tỏ. Dù sao cũng đã đi rất nhiều ngày đường rồi, chỉ cần qua đêm nay, ngày mai đi thuyền là có thể tới kinh thành. Nếu đến được kinh thành thì nàng tin rằng tất cả tình thế đều sẽ có cơ hội xoay chuyển.


Một ngày mệt nhọc, đã uống cạn nước trong túi, Nam Sương thừa dịp chưa mưa to, quyết định vào trong thôn tìm giếng nước rót đầy túi để sáng hôm sau có thể đến thẳng bến đò nhỏ.
Đêm khuya tĩnh mịch, lúc thùng rơi “ùm” vào trong nước, hạt mưa nhỏ cũng rơi xuống từ chân trời.


Đã sắp vào hạ, nước mưa vừa rơi xuống liền từ từ lớn hơn, đập lên trên mái hiên làm từ bùn kêu ầm ầm.


Gian nhà cũ vừa tìm được vô cùng cũ nát, Nam Sương lo lắng Vu Hoàn Chi có tật mắt, nếu bị dính mưa thì e sẽ không khỏi được liền vội vàng chạy về. Còn chưa tới căn nhà kia đã nghe trong tiếng mưa hình như có tiếng cười đùa của trẻ con.
Nam Sương cả kinh, vội vàng chạy vào trong nhà.


Mấy chỗ ngói của mái hiên đã vỡ vụn, trong nhà rỏ nước tí tách. Cách màn mưa, Nam Sương trông thấy vài đứa bé bảy tám tuổi hi hi ha ha, đang muốn đi về phía một cái áo choàng trên giường. Trong đó còn có hai ba đứa ngồi xổm ở một bên, đang lục bọc đồ của nàng.


Nam Sương cả kinh, gọi lớn một tiếng:
– Công tử Hoàn?!


Đám trẻ con trong nhà đều cả kinh, ngoảnh lại ngây người nhìn nàng. Nam Sương chạy thẳng vào trong nhà, vén áo khoác trên giường lên xem, thấy thứ được trùm lên là đèn cung đình mà Vu Hoàn Chi tặng nàng. Còn Vu Hoàn Chi thì chẳng biết đã đi đâu.


– Công tử Hoàn đâu?! – Nam Sương quay sang trợn mắt nhìn mấy đứa bé – Chúng bay đưa chàng ấy đi đâu rồi?


Có lẽ là tâm trạng quá kích động, Nam Sương thậm chí không kịp suy xét dù Vu Hoàn Chi đã bị phế hết võ nghệ nhưng tốt xấu gì vẫn còn vài chiêu thức, không đến mức bị vài đứa bé ức hϊế͙p͙, nàng chỉ đoạt lại cái bọc từ trong tay đứa bé, lớn tiếng hỏi:
– Công tử Hoàn đâu?!


Căn nhà này vốn đã bị bỏ hoang từ lâu. Mấy đứa bé bướng bỉnh trong thôn thường xuyên lần đến đây tụ họp vào ban đêm, đêm nay tự dưng thấy hai cái bọc liền lấy làm lạ, nào ngờ một cô gái miệng hùm gan sứa hình lình nhảy ra, dọa bọn họ hết hồn.
Một đứa bé lớn gan hơn run giọng đáp:


– Lúc chúng tôi tới ở đây không có ai cả.
Nam Sương cả kinh, đèn cung đình trong tay rơi bịch xuống đất, suy nghĩ một lát, nàng lại nhíu mày vội vã hỏi:
– Là một công tử mặc áo xanh rất đẹp, các cháu không thấy ư?
Mấy đứa bé đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.


Nam Sương choáng váng, chốc lát cả thân thể đều cứng lại.
Tiếng mưa ngoài phòng càng to hơn, kêu lộp bộp. Nàng không kịp kiểm tr.a lại bọc hành lý ngổn ngang đầy đất, hô to một tiếng “công tử Hoàn” rồi vọt ra ngoài phòng.


Nước mưa mịt mờ, như sương như khói. Mà trong đêm tối mênh mông đưa tay gần như không thấy được năm ngón lại có một cô gái vội vàng lảo đảo xuyên qua màn đêm.
Tìm khắp bốn phía ngoài căn nhà nhưng vấn không thấy bóng dáng Vu Hoàn Chi.


Nam Sương lập tức mất hết chủ ý. Mục Diễn Phong mất tích, Tiêu Mãn Y đã đi, lúc này chỉ còn lại một mình Vu Hoàn Chi bầu bạn với nàng, nếu ngay cả y cũng rời đi thì Nam Sương không biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào, lại có thể thế nào.


Nàng mờ mịt chậm rãi đi trong màn mưa, miệng thì thào gọi:
– Hoàn Chi… – Nhưng nàng không thấy cách đó không xa có người áo xanh cầm ô, quay lưng về phía nàng chậm rãi mò mẫm dò đường giống như đang tìm gì đó.
Vu Hoàn Chi gọi:


– Sương ơi… – Nhưng trong bóng tối vô biên vô tận, chỉ có tiếng mưa rơi trống rỗng. Y khẽ mím môi, lại nhớ tới vừa rồi Nam Sương khôi phục giọng điệu hớn hở trước kia nói với y đợi ngày mai đi thuyền lên bắc, chưa đầy một ngày là có thể đến kinh thành.


Mấy ngày nay nàng lao tâm lao lực, ngay cả thần kinh cũng căng thẳng, khoảnh khắc vừa rồi đúng là vui mừng hiếm có.
Bấy giờ y còn nghe thấy Nam Sương trải rơm rạ trên giường sột soạt, rơm rạ ma sát phát ra tiếng “soàn soạt”, nghe mà cảm thấy ấm lòng.
Vu Hoàn Chi cười nói:


– Đến kinh thành rất tốt, lúc đó thành thân đã hứa phải đi theo nàng gặp cha nàng và thầy nàng ở kinh thành, thế thì không tính là tôi nuốt lời được.
Tiếng mưa rơi sầm sập ngăn cách âm thanh của hai người, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.


Khoảnh khắc Nam Sương cúi đầu, khóe mắt thoáng thấy cách đó không xa có một bóng áo xanh đang lần mò đi về phía trước, đi từng bước một vô cùng chậm chạp. Nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng kia, sau khi đến gần mấy bước, nhìn thấy miệng y mấp máy gọi một cái tên – Sương.


– Hoàn Chi. – Nam Sương ngạc nhiên kêu một tiếng, lát sau, nàng lại vội vàng đến gần mấy bước, gọi bằng giọng run rẩy – Hoàn Chi…
Lúc này Vu Hoàn Chi mới nghe thấy tiếng động loáng thoáng, y nghiêng đầu, hỏi một câu thăm dò:
– Sương?


Trong nước mưa đầm đìa, một tiếng thở phào tựa như nức nở của Nam Sương truyền đến:
– Vâng.
Bấy giờ vẻ mặt Vu Hoàn Chi mới trở nên thư thái, y cầm ô, lại gần hướng âm thanh truyền tới mấy bước, cười bảo:
– Tôi thấy trời mưa bèn muốn đi ra đón nàng.


Dứt lời, y đưa ô về phía trước, tưởng là che mưa cho Nam Sương, còn mình gần như cả người đều chìm ở trong mưa.
Thật ra nơi Vu Hoàn Chi dùng ô che chỉ là một mảnh hư vô trống rỗng.
Trước đó y đi lên phía trước mấy bước đã đi thẳng qua Nam Sương rồi.


Môi Nam Sương run rẩy, nước mắt nóng rát lẫn vào nước mưa chảy xuống từ trên mặt nàng. Bóng lưng Vu Hoàn Chi thon dài mà tiêu điều. Thân thể y hơi nghiêng về phía trước, tưởng là đang che mưa cho nàng.
Lát sau, nàng cắn chặt môi, lặng lẽ đến gần mấy bước vòng đến dưới ô, cười nói với Vu Hoàn Chi:


– Tôi khỏe lắm, gặp mưa cũng không có gì đáng ngại. – Nói rồi nàng đưa tay đẩy ô về phía trước.
Vu Hoàn Chi nghe ra vẻ buồn bã trong giọng điệu của nàng, sắc mặt ảm đạm xuống:
– Quả nhiên tôi tìm nhầm hướng rồi. Còn vô duyên vô cớ khiến Sương lo lắng.


– Không, tôi không lo lắng. – Nam Sương liền vội vàng lắc đầu, nhưng mà âm thanh đã mang theo tiếng nức nở.
Vu Hoàn Chi cười xót xa, đưa tay xoa mặt nàng, trong nước mưa lạnh như băng trộn lẫn nước mắt nóng rát:


– Nếu Sương không lo lắng thì vì sao lại khóc chứ? – Dừng một lát, y thở dài một tiếng – Có một câu tầm thường là nắm tay đã hẹn sánh bước đến già, nhưng câu này rất hay, ý là đi tới chỗ nào cũng phải đi cùng nhau đến già, không xa rời nhau. Sương đừng lo lắng, tôi sẽ không rời bỏ nàng, nhưng tôi biết mấy ngày nay nàng vất vả, hết sức… đau lòng.


Nam Sương ngẩn ra, sau một khắc, nàng chợt vùi đầu vào trong lòng Vu Hoàn Chi, đưa cánh tay ôm chặt lấy y, thì thào:


– Công tử Hoàn, tôi không lo lắng. Tôi chỉ sợ, tôi sợ bây giờ anh Diễn Phong không ổn, tôi sợ Yên Hoa không tìm được anh ấy, tôi sợ cha và thầy không ổn, tôi sợ mắt công tử Hoàn bị thương rồi, trong lòng khó chịu…
Nước mắt thấm vào vạt áo của y, ngực Vu Hoàn Chi ướt đẫm một mảnh.


Một lát sau, y ôm lấy Nam Sương, hơi ngửa đầu mặc cho mưa bụi khắp trời rơi lên trên mặt.
Y nói:


– Sương đừng sợ, không cần phải sợ hãi, cũng đừng khóc. Nàng phải nhớ kỹ, lúc cảm động có thể rơi lệ, nhưng lúc sa sút nhất định đừng rơi lệ. Đừng để mình trở nên mềm yếu, phải tin tưởng chúng ta có thể chịu đựng được, có thể tiến lên phía trước.






Truyện liên quan