Chương 95

Vu Ức Phong.
Vu Hoàn Chi vốn đang tươi cười chờ hoa đào Nam đặt tên cho công tử tương lai nhà mình, ai ngờ lúc nghe được cái tên ấy, y lại không khỏi ngẩn người.


Ngoài cửa sổ có từng phiến lá trúc bay xuống, Vu Hoàn Chi đã mù rồi. Nhưng trong tiếng lá rơi xào xạc này, y lại chợt trông thấy thời gian bao nhiêu năm nay ở trang Lưu Vân lướt qua.
Lúc y mười bốn tuổi, cung Mộ Tuyết bị diệt, sau đó gần chín năm qua, y vẫn luôn ở trong sơn trang phong đỏ tung bay, nước qua cầu đá kia.


Lúc đầu bởi vì thân thế mà y vô cùng u sầu, thờ ơ, ngược lại thì Mục Diễn Phong áo tím tung bay, vọt lên không trung vung kiếm, từng phiến lá xanh rơi xuống như mưa:
– Cậu chính là Vu Hoàn Chi? Chúng ta đấu võ đi!
Vừa đấu là đấu hơn tám năm.


Tính tình khác nhau lại thành anh em tốt cùng chung chí hướng. Sau đó Vu Hoàn Chi phát hiện, thật ra người cẩu thả kia vừa dễ lừa vừa dễ trêu chọc, bề ngoài y gọi hắn một tiếng “thiếu chủ” cung kính, bên trong lại đợi cơ hội ngáng chân, bao nhiêu năm như vậy cũng rất vui thích.


Chẳng biết có phải là vì đã trưởng thành rồi, dần dần ai nấy đều đã gặp được người mình thích rồi thành thân hay không.
Lúc này Vu Hoàn Chi mới phát hiện niên thiếu của mình trở nên rất viên mãn nhờ có mấy người làm bạn ít ỏi như thế.
Cuối xuân năm ngoái hoa rơi lả tả, y nói:


– Cùng người kết làm anh em, đời này kiếp này, cùng chung hoạn nạn.
Tiếng gió trên núi Thiên Bình thổi phần phật, y là người đầu tiên đứng dậy, khóe môi mang nụ cười, cung kính khom người gọi:
– Thiếu chủ.




Kiếp nạn đại hội võ lâm sau đó, y liều mạng giữ được tính mạng, lúc đuổi đến trang Lưu Vân lại chỉ tìm được hai người Nam Sương và Tiêu Mãn Y.


Không cần hỏi tung tích của Mục Diễn Phong bởi vì y biết, Mục Diễn Phong và y đều sẽ bảo vệ người mình trân quý. Mục Diễn Phong không phải là một kẻ dễ dàng từ bỏ cho nên y không lo lắng, y chỉ dẫn hoa đào Nam lận đận đi tới kinh thành.


Nhưng khi Nam Sương nói, sau này muốn đặt tên cho con trai trưởng của mình là Vu Ức Phong, lòng Vu Hoàn Chi liền chùng xuống. Trong lúc mơ hồ, hình như có tiếng kiếm kêu leng keng, có người tung bay trong lá rụng, thu kiếm vào vỏ, cười to nói:


– Cậu Vu, mỗi lần cậu dùng Lạc Tuyết Vô Thanh né tránh là tôi lại đau đầu, tôi phải nghĩ cách để chế ngự chiêu này của cậu!
Lần đầu tiên trong đời, Vu Hoàn Chi hơi lo cho Mục Diễn Phong, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y lại lộ ra nụ cười:
– Được, cứ gọi là Vu Ức Phong.


Vu Kinh Viễn nói, bảy thức Mộ Tuyết có hai cửa ải, từ thức thứ ba đến thức thứ tư là ải đầu tiên, từ thức thứ sáu đến thức cuối cùng là ải thứ hai.
Cửa ải thứ nhất phải trải qua hai tầng băng hỏa, tình trạng tương tự tẩu hỏa nhập ma, nổi ban từ mặt tới cổ.


Còn cửa ải thứ hai, sau khi luyện thành thức thứ sáu “Băng Hồn Tuyết Phách”, dùng cách của “phổ Chuyển Nguyệt” điều khiển nội lực tu luyện thức thứ bảy sẽ đột nhiên xuất hiện.


Muốn đột phá cửa ải này, người tu luyện không chỉ cần có võ công không gì sánh kịp mà còn cần có nghị lực và sự nhẫn nại, bởi vì ở cửa ải này, người tu luyện sẽ mù hoặc là hai chân mất đi năng lực cử động.


Mỗi khi đến đây, nếu người tu luyện không phế võ công của mình tới thức thứ tư thì tàn tật trên người anh ta sẽ không khỏi được.
Năm đó lúc Vu Kinh Viễn luyện thành bảy thức Mộ Tuyết, hai tai đã mất thính lực một thời gian.


Mùa hè năm ấy nóng đến lạ thường. Tháng bảy qua đi, thời tiết dần mát mẻ hơn, hoa dành dành nở, cả vườn thơm ngát.
Bấy giờ cái bụng của Nam Sương đã lớn hơn, suốt ngày nghỉ trong phòng, nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ tròn trịa của mình nói chuyện.


Mỗi khi Vu Hoàn Chi ở trước mặt nàng sẽ không khỏi cười bảo:
– Chắc chắn Tiểu Đào Tử sẽ bị nàng làm ồn đến phát bực.


Phần lớn thời gian, Vu Hoàn Chi ở sân tỷ võ hậu viện luyện bảy thức Mộ Tuyết, hoa đào Nam mang cái bụng, bưng chậu nước nhìn xa xa, thấy y dừng lại thì vui vẻ vắt khô khăn vải lau mồ hôi cho y.
Vu Kinh Viễn nói với Vu Hoàn Chi:


– Nếu muốn luyện thành thức thứ bảy của bảy thức Mộ Tuyết thì trong lòng nhất định phải có một mục tiêu cố định.
Chim di trú dời về phía nam, khi chim nhạn phát ra tiếng kêu đầu tiên trên trời cao, cuối cùng đôi mắt bị mù đã lâu của Vu Hoàn Chi cũng nhìn thấy một luồng ánh sáng lờ mờ.


Lúc vũ khí bay tán loạn, y đang suy nghĩ, có một vài người và việc mà y luôn cố chấp tin tưởng, ví dụ như y hứa với Mục Diễn Phong nhất định phải luyện thành võ công thật giỏi; ví dụ như y hứa với hoa đào Nam, cả đời này sẽ cho nàng một chỗ ở yên ổn có hoa đào có nước chảy; ví dụ như, sinh mệnh đang rục rịch trong bụng Nam Sương lúc này.


Những người và việc này đã từng được Mục Diễn Phong và Nam Sương gọi đùa là một màu xuân.
Lúc chim nhạn bay qua, bụng Nam Sương đã rất lớn rồi.


Nàng có mang vào tháng ba cuối xuân, đến lúc này đã được sáu tháng rồi, nhưng hoa đào Nam vẫn không an phận, mỗi khi Vu Hoàn Chi muốn luyện kiếm, nàng liền dịch từng bước từng bước đến sân luyện. Lúc đầu, đám người dưới của phái Thiên Thủy dựng cho nàng cái băng ghế ở trong đình cách sân luyện võ không xa, sau đó, băng ghế đó đổi thành cái ghế tựa rồi lại đổi thành ghế nằm.


Cuối năm trời đông giá rét, đại phu đến nhà bắt mạch cho Nam Sương lần nữa, vuốt râu nói:
– Dưỡng thai rất tốt, tám phần là sẽ sinh con trong vòng một tháng tới, cả nhà các người toàn đàn ông, phải chú ý hơn.


Nam Sương nghe xong lời này thì cười hì hì hai tiếng đầu tiên, tiếp đó, người cả phòng đều mừng rỡ cười ngây ngô, chỉ có Vu Hoàn Chi bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
– Sương ơi, bên ngoài tuyết rơi, tôi dẫn nàng đi ngắm.


Vừa dứt lời, người cả phòng đều sửng sốt. Lát sau, nước mắt hoa đào Nam ướt đẫm lông mi, há miệng, cuối cùng mừng đến ch ảy nước mắt.
Ma đầu họ Vu cười an ủi nàng, nói:
– Sương à, không sao, ngày sau tôi có thể nhìn thấy, có thể bảo vệ nàng thật tốt.


Nam Sương ngờ nghệch gật đầu, đáp:
– Tôi biết, tôi xem chàng mấy tháng, cảm thấy chàng nhất định có thể luyện được bảy thức Mộ Tuyết, chắc chắn mắt cũng sẽ khỏi lại.
Người trong phòng đều mừng rỡ, chỉ có đại phu đến nhà là hớt hải, nói thẳng:


– Phải tránh mừng rỡ đau buồn, phải tránh mừng rỡ đau buồn.
Nửa năm qua, thời cuộc giang hồ cũng có thay đổi.


Đầu tiên là các Vạn Hồng liên minh với vài môn phái, dời đến độc bá một phương Tô châu. Nhưng từ mùa hè tới nay, các môn phái lớn bất mãn với hành động của các Vạn Hồng liền muốn bầu minh chủ võ lâm mới.


Lúc vào thu, trên giang hồ cử hành một đại hội anh hùng võ lâm quy mô nhỏ. Lúc ấy, môn phái võ lâm còn có tinh lực dồi dào nhao nhao tham gia, cố gắng vùng dậy ở trong giai đoạn náo động tiêu điều này, thống nhất võ lâm.


Nào ngờ người của các Vạn Hồng lại coi thường quy củ của đại hội võ lâm, dùng bảy thức Mộ Tuyết đánh người của những môn phái khác tới bỏ mình. Kỳ lạ hơn là, lộ số bảy thức Mộ Tuyết của các Vạn Hồng đều hơi quỷ dị, và lại sau khi người người tu luyện, tuy là công lực tăng gấp bội nhưng đều có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.


Mọi việc không thể làm quá mức, một khi quá thì sẽ chín quá hóa nẫu.
Tuy rằng giang hồ võ lâm là nơi mà võ công đứng trên hết, nhưng vi phạm đạo nghĩa như các Vạn Hồng cuối cùng khiến nó trở thành một môn phái bị xa lánh.


Nhưng giang hồ lúc này đã không còn phái nào có thể lớn mạnh như cung Mộ Tuyết hoặc trang Lưu Vân năm đó nữa. Vì vậy, giang hồ chia ra làm ba, nam võ lâm hình thành lấy cung Thanh Sam làm trung tâm, võ lâm Giang Nam lấy các Vạn Hồng làm trung tâm cùng với võ lâm trung nguyên lấy bang phái mới đây làm trung tâm. Trong ba môn phái này thì thế lực đến hàng vạn người của các Vạn Hồng là lớn mạnh nhất.


Bỗng chốc đã tạo ra thế chân vạc, giang hồ lại im ắng được một khoảng thời gian, chỉ có đệ tử của các Vạn Hồng lúc nào cũng làm ác.
Lúc vào đông, tuyết đọng ở kinh thành đã rất sâu. Trong sân của phái Thiên Thủy, tuyết vừa vặn ngang với thềm đá của đình bát giác.


Tháng Mười hai mai vàng nở, từng đốm vàng tươi, cả vườn thơm mát.


Ngày hôm đó, Nam Cửu Dương ngâm nga điệu hát dân gian pha trà ở trong đình lục giác, Mục Chiêu dựa vào trụ đá của đình ngủ gà ngủ gật. Chậu than dưới bàn đá cháy kêu lách tách, Vu Kinh Viễn được yên tĩnh giữa nơi ồn ào, lật một trang sách.


Vu Hoàn Chi dìu Nam Sương tới đình lục giác, chào hỏi ba vị bề trên rồi ngồi xuống đình, hai người nói nhỏ.
Dạo này Hoa đào Nam thích nghe Vu Hoàn Chi nói về chiêu thức của bảy thức Mộ Tuyết. Mỗi lúc nói tới chỗ khó, Nam Sương liền khoa tay múa chân, nói là đợi sinh con cũng phải luyện một chiêu nửa thức.


Người trong đình nghe xong đều cười, nói đến lúc đó nàng trông con còn không kịp, đâu có thời gian luyện võ công.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một cậu nhóc đến sân sau thông báo, nói là Quang Lộc tự khanh đến thăm viếng phái Thiên Thủy.
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.


Vị Quang Lộc tự khanh này họ Triệu, quan chính tứ phẩm, lúc Nam Cửu Dương còn làm quan trong triều đình cũng đi lại gần gũi với ông ta. Sau đó Nam Cửu Dương từ quan làm chưởng môn một phái liền xa cách Triệu khanh này, chỉ ngày lễ ngày tết mới gặp mặt uống rượu.


Nghe nói có khách tới, Nam Sương liền được a hoàn dìu vào nhà.
Từ trước đến nay cha con Vu Kinh Viễn và Vu Hoàn Chi không thích kết giao, cũng muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Triệu khanh đó hớt hải tới sân sau, dáng vẻ nhớn nhác dường như đã xảy ra chuyện lớn.


Đợi ngồi vào chỗ của mình, Nam Cửu Dương rót chén trà nhỏ cho ông ta, Triệu khanh mới uống hai ngụm đã sốt sắng nói:
– Anh Cửu Dương, anh quen biết nhiều người giang hồ, giúp tôi hỏi thăm lai lịch của thằng ranh ghê gớm ngoài kinh thành gần đây đã đánh gãy chân của con trai nhà tôi đi!


Nam Cửu Dương nghe vậy thì ngây ra, láy sau lại rót đầu trà cho Triệu khanh, cười nói:


– Công tử nhà anh tập võ từ nhỏ giỏi như thế, còn muốn làm ngự tiền thị vệ, sao lại có người có thể dễ dàng làm nó bị thương được? – Dừng một lát, ông lại hỏi – Thằng nhóc ghê gớm ở đâu ra, sao tôi không nghe nói?
Triệu khanh lãnh đạm liếc mắt nhìn ông, “hừ” một tiếng nói:


– Một ngày trước thằng ranh đó mới đến kinh thành, ở một cái nhà trọ nhỏ rách nát bên ngoài kinh thành, một hai ngày nay hình như đang hỏi thăm tung tíhc của một vị cô nương. Có điều, một người muốn ôm cháu ngoại, cả ngày ở lì trong phòng vui mừng như ông thì sao lại còn quan tâm đến sống ch.ết của đám bạn cũ như tôi?


Nam Cửu Dương cười ha ha một tiếng, lại bảo:
– Anh Triệu cứ đùa, giờ tôi sẽ hỏi thăm giúp ông. – Nói rồi ông lại trầm ngâm bảo – Chỉ không biết người ông nói tên gì họ gì, tướng mạo ra sao.
Nghe ông hỏi như vậy, lúc này Triệu khanh thở dài thườn thượt, vỗ bàn nói:


– Tôi cũng chưa từng thấy tướng mạo. Chỉ nghe con tôi nói, hôm đó nó ra tay là bởi vì thấy con tôi có một thứ đồ rách như thế này. – Nói đoạn, Triệu khanh liền thò tay vào túi tay áo mà móc, vừa móc vừa nói – Kể cũng lạ, thằng ranh kia thấy thứ này liền truy hỏi con tôi về tung tích của một vị cô nương. Con tôi từ nhỏ mê võ, đấu hai chiêu với nó, thấy võ công của nó cao cường bèn dùng lời kích nó hai câu, nói mình đã bán cô nương kia đi từ lâu. Người này nóng giận liền đánh gãy chân con tôi. Sau đó, con tôi đánh không lại nhưng cũng không muốn trả lại nó thứ này, liền gạt nó tới phủ của chúng tôi, nói chỉ cần nó đến thì sẽ nói với nó tung tích của cô nương Tiêu kia.


– Cô nương Tiêu? –Vu Hoàn Chi nghe vậy, bỗng xoay người lại hỏi – Công tử võ công cao cường ông nói là họ Mục ư?
Vừa dứt lời, Mục Chiêu đang ngủ gà ngủ gật giật mình một cái, chợt mở to hai mắt ra nhìn.
Triệu khanh sững sờ trong chốc lát, trả lời:


– Ai mà biết? Thứ đồ rách nát này là con tôi nhặt được, nhìn giống một món báu vật nên mang theo bên mình chứ làm gì có cô nương nào. Nhưng thằng ranh kia quá ghê gớm, nếu như chiều nay mà đến đến Triệu phủ chúng tôi, không hỏi được tung tích của cô nương kia thì chúng ta sẽ gặp xui xẻo.


Dứt lời, cuối cùng ông ta cũng mò được vật kia, móc nó ra từ trong túi tay áo.
Vu Hoàn Chi tập trung nhìn, đúng là tua kiếm rồng cuộn tơ băng ngự tứ kết hoa xâu đông châu của Mục Diễn Phong.






Truyện liên quan