Chương 51: Biến mất khỏi đây

Hơi thở ấm nóng của Mễ An khẩn trương phả lên người anh, lồng ngực được bơm hơi căng đầy giống như trái bong bóng, thanh âm nũng nịu kiều mị chiếm lĩnh lấy anh. Khang Duật chợt hít một hơi, tròng mắt thêm thâm sâu, lửa dục nồng đậm không chút nào che giấu, cứ như vậy si ngốc nhìn tiểu nữ tử trên người.


Cô chẳng lẽ không chú ý giờ phút này cô giống như một tiểu yêu tinh
xinh đẹp, mị hoặc lại quyến rũ, đủ để câu dẫn hồn phách của bất kỳ đàn ông nào trên đời, thật may cô chỉ có một mình anh, nếu không anh thật sự sẽ hủy diệt thế giới này chỉ vì cô!


Mễ An đưa tay lên hàng cúc áo rồi chậm rãi thoát ra từng nút, đôi mắt chung thuỷ hướng thẳng về phía anh. Khang Duật lưu loát lật người, thoáng chốc đã đặt cô ở phía dưới thân mình, anh âu yếm hôn lên vành tai bạch ngọc của cô, cười tà nói
“Mới vừa hết bệnh mà sung như vậy cơ à!”


Cô thẹn thùng đánh nhẹ vào ngực anh “A, Đáng ghét!”
“Haha.”


Khang Duật một tay cởi nốt cúc áo trên người cô, vẻ mặt tà mị, nhưng lại dị thường mê người. Mễ An chợt thấy trên người mình lạnh đi một phần, áo sơ mi đã nằm thẳng dưới sàn nhà, khóe miệng là nụ cười nhân tâm tuyệt mỹ, so với bất kỳ loài hoa nào cũng đều rực rỡ hơn hết. Chỉ đêm nay nữa thôi, cô chỉ xin một lần cuối, để cho mình lãng quên đi mọi thứ, người trước mặt mình bây giờ chỉ đơn giản là Khang Duật—người mà cô yêu thôi!


Bàn tay cũng không rảnh rỗi, anh từ từ dò vào bên trong mê người của cô, da thịt mềm mại bóng loáng dưới trượt qua tay khiến anh đến ch.ết cũng không muốn rời. Còn có anh biết rõ muốn khơi gợi cô thì nên làm những gì, ngón tay anh không nặng không nhẹ lả lướt đung đưa trên cơ thể cô không ngừng.




Mễ An chỉ cảm thấy tay của anh giống như mang theo cây đuốc lớn, đem từng mảng da thịt cô hòa tan, toàn thân máu nghịch lưu, nóng ran vô cùng, chỉ có thể khống chế không phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Thân thể cô dần trở nên mềm nhũn như nước, anh mới luân động đi vào, Mễ An ôm chặt anh, hai chân siết chặt thắt lưng có lực, nhiệt tình si mê đáp lại.


Cho đến khi hai thân thể cùng hoà thành một, Mễ An thoả mãn cười thật tươi, hai bàn tay khắn khít đan chặt vào nhau. Ngay lúc này, cô muốn anh ấn lên mình dấu ấn sâu đậm của riêng anh, để cho cô luôn nhớ là mình thuộc về anh!


Từng cú chuyển động ra vào mãnh liệt ở bên dưới, da thịt ma sát dính vào nhau không chút khoảng cách, hơi thở hì hục nam tính liên tục ở bên tai vang lên. Chỉ có thứ dục ái thân mật này mới cho cô được cái cảm giác thật sự là mình vẫn còn có anh ở bên, là do cô quá chênh vênh và chơi vơi nên mới hèn mọn ham muốn thứ ȶìиɦ ɖu͙ƈ này!


Những ngôi sao sớm bị cảnh tượng như vậy làm xấu hổ, len lén trốn trong tầng mây, ngoài trời vẫn còn mưa giông rất lớn nhưng trong phòng hào hoa lúc này chỉ còn lại tiếng yêu kiều của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông lấn át tiếng mưa ầm ĩ ngoài kia mà khắc lên một vệt tình hoa lệ!


Bàn tay người phụ nữ trắng nõn bấu chặt vào tấm lưng dày màu đồng của người đàn ông tạo nên sự nổi bật rõ rệt, ở trên tay mỗi người đều có một chiếc nhẫn bạc sáng bóng mặc cho đêm đen tràn vào khắp nơi nhưng nó vẫn sáng chói hoàn mỹ.


Hồi lâu sau, không gian bình lặng trở lại, chỉ còn những hạt mưa rơi lộp bộp trên hiên nhà, Khang Duật thỏa mãn từ trên người Mễ An lật xuống sau đó ôm cô vào lòng mình
dịu dàng vuốt mái tóc sũng mồ hôi
“Bảo bối, mệt không, hửm?”


Mễ An ngẩng đầu nhoẻn miệng cười hì hì với anh, vẻ mặt tươi tỉnh như một bông hoa mới vào xuân
“Không mệt chút nào cả.”


Vừa nói dứt lời, ở trong thâm tâm lại vang lên vài tiếng cười nhạo, mày xem đi lại nói dối anh ấy nữa rồi. Rõ ràng là thân thể kiệt sức mệt mỏi đến rã rời, đau nhức kịch liệt
trải dài khắp nơi nhưng vẫn là nói với anh không sao, mày sao vậy Mễ An?


“Ngủ thôi nào, chúc bảo bối của anh ngủ thật ngon và mơ thật đẹp.”
Khang Duật nâng đầu cô lên, cẩn thận điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô tựa vào, sau đó mới yên tâm đi ngủ.
“Anh cũng vậy, cũng phải ngủ thật ngon nhé…”


Mễ An xoa xoa bàn tay đang để trên eo mình nhu tình vuốt ve, thậm chí phải sống thật tốt cả đời, biết chưa đồ ngốc!


Do cả ngày anh phải chăm sóc cô nên đã sớm thấm mệt, anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Mễ An yên tĩnh vùi đầu vào lòng anh. Cảm thụ từng nhịp đập theo điệu của trái tim vang lên bên tai, cùng vòng tay tráng kiện bao bọc mình. Giống như sóng gợn lăn tăn nhu hoà vỗ vào vách đá, gió biển nhè nhẹ nâng niu toàn thân, bao nhiêu êm ái, bao nhiêu yên bình…


Đợi đến khi tiếng hít thở của anh trở nên đều đặn nhè nhẹ, Mễ An mới nâng thân thể ngồi dậy, thân dưới liền đau nhức kịch liệt. Cô nhíu mày không dám cử động thêm nữa, điện thoại ở trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên rung nhẹ, cô vươn tay qua lấy.


Trên màn hình hiển thị thông báo có tin nhắn, đáy mắt của Mễ An chạm đến liền lập tức rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng...
“Nhanh chóng đi, tôi muốn ngày mai, cô sẽ biến mất khỏi nơi này!”






Truyện liên quan