Chương 7: Mã nhị phân là thứ người có thể đọc sao?

Kể từ khi sáng tạo ra ngôn ngữ lập trình trận pháp và Framework mới, trong quá trình nghiên cứu và phát triển .Flut, Trần Lâm trong lúc tham khảo các loại tài liệu về các môn kỹ nghệ phổ biến khác trong tu tiên giới thì chợt có một chút phát hiện, dường như linh văn không chỉ được dùng để bày trận mà còn được ứng dụng rộng rãi vào các kỹ nghệ khác.


Trong đó nổi bật trong ứng dụng linh văn chỉ sau "Bày trận" chính là "Chế phù", mặc dù không thể nói "Phù sư" giỏi có thể làm "Trận pháp sư" nhưng một "Trận pháp sư" giỏi tuyệt đối có thể đi vẽ bùa rất tốt.


Nói như thế không phải là nói cứ đem một ngàn tấm phù chú dán vào một chổ liền hình thành trận pháp, nhưng nếu bóc mỗi bộ linh văn hoàn chỉnh trong trận pháp ra sau đó dán vào lá bùa liền quả thật có khả năng hình thành một tấm phù chú.


Mặc dù thực tế không ai phá của mà làm như vậy, và quá trình thao tác cũng không đơn giản như thế mà phải trải qua một lần điều chỉnh lại cấu tạo một chút mới có thể từ một trận pháp tách làm mấy trăm tấm phù chú khác nhau. Nhưng Trần Lâm từng mất không quá lâu liền đã thành công làm được, điều này làm cho Trần Lâm không khỏi có một chút cái nhìn đặc biệt về "Chế phù", nếu phải nói một cách đơn giản thì có thể xem bày trận là lập trình ra một project lớn, mà chế phù thì tựa như lập trình tool.


Một dự án lớn cần tập trung vào sự phối hợp hợp lý và logic giữa các chức năng nhỏ, đầu vào đầu ra đều rất nghiêm ngặt khắc khe, nhưng tool thì ngược lại chỉ tập trung vào vài chức năng chính là đủ nhằm đảm bảo tính toàn vẹn cũng như đơn giản dễ sử dụng, đầu ra đầu vào cũng dễ thực hiện.


Điều này cũng lý giải tại sao người ngoài nghề muốn thao tác với trận pháp rất phức tạp và cồng kềnh, phải sử dụng trận bàn làm trung gian để điều khiển trận pháp, nhưng sử dụng phù chú lại dễ dàng vô cùng, chỉ cần truyền linh lực vào để kích phát phù chú là được.




Mà Trần Lâm vì sớm nhận ra được sự tương quan của hai môn kỹ nghệ này, vì vậy hắn học tập chế phù cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc liền cũng đã thành "Phù sư (Cao cấp)". Cũng nhờ vậy hắn mới có thể tại trong vòng tròn của đệ tử thế gia có được địa vị không nhỏ, nếu không có bản lĩnh thật chỉ bằng tài ăn nói còn lâu hắn mới thám thính được chút tình báo nội bộ kia cung cấp cho Thường Nguyệt.


Còn về tại sao có thân phận là "Trận pháp sư (Cao cấp)" mà hắn không dùng ư?


Nói thật ban đầu Trần Lâm cũng định một tiếng hót làm kinh người, dùng trận pháp để trang bức đánh mặt bước lên nhân sinh đỉnh cao... nếu không phải vô tình nghe được các "Trận pháp sư (Cao cấp)" hiện tại không ai là đầu tóc không bạc trắng, nếu có thì cũng là trọc trụi lũi, đã nửa bước vào quan tài, "Trận pháp sư (Sơ cấp)" và "Trận pháp sư(Trung cấp)" cũng không khá hơn lúc nào đều là một đám mặt nhăn nheo hai mắt mắt thâm đen, bộ dạng gầy gò.


Từ đó có thể thấy được của nợ này khó đến cỡ nào, nhưng nếu chỉ có vậy Trần Lâm hắn còn có thể tự nhận là thiên túng kỳ tài, thiên tư đầy trời để biện minh. Nhưng một yếu tố khác lập tức nhường hắn tắt ý nghĩ hão huyền, bởi trận pháp sư từ sơ cấp tới cao cấp, không có ai là không phải Trúc Cơ tiền bối trở lên.


Điều này khiến Trần Lâm có chút nghi hoặc nhưng lập tức cũng hiểu đôi chút.
Điều này là hẵn các linh văn quá loạn xạ, tựa như một bảng chữ cái nhưng có chữ thì là chữ hán, chữ thì là chữ la tinh, chữ thì là kiểu tượng hình.


Điều này quá dày vò cho ai muốn học, vì vậy bọn hắn trực tiếp không nhìn hình tượng bên ngoài mà giải đọc thâm ý bên trong.
Này như kiểu ngươi muốn hiểu một chương trình nhưng không đi đọc code hay giải thuật mà trực tiếp đi xem mã nhị phân của chương trình này chạy như nào vậy.


Mã nhị phân là thứ người có thể đọc sao?


Thì đọc một hai dòng cũng có thể, đọc mười dòng đủ ngươi dày vò bức tóc, đọc một trăm dòng mã nhị phân có thể khiến ngươi phát điên. Mà một chương trình nho nhỏ viết bằng Python với vài trăm dòng code có thể đẻ ra hàng triệu dòng mã nhị phân, ngươi có bản lĩnh thì đọc thử?


Hiển nhiên, điều này hoàn toàn phi thực tế. Nhưng thế giới này dù sao cũng là thế giới huyền huyễn, dù nghe phi thực tế đến cỡ nào nhưng chỉ cần theo lý thuyết có thể liền có người dám làm.


Tu sĩ Trúc Cơ thật dựa vào thần thức và toán lực vượt xa người thường để giải đọc, nghiên cứu và nhập môn trận pháp, đổi lại quá trình này cực kỳ lâu, cực kỳ hao tổn linh lực, và rất dễ đem tu sĩ bức điên, không có đại nghị lực là không thể chịu nổi sự dày vò này.


Điều này cũng khiến Trần Lâm rất nể phục "Trận pháp sư" ở giới này, đồng thời để biểu hiện sự kính nể hắn quyết định đem thân phận "Trận pháp sư (Cao cấp)" giấu kín trong lòng, trừ Thường Nguyệt ra tuyệt đối không thể để ai biết, bất kỳ ai có thể là "Trận pháp sư(Cao cấp)" nhưng tuyệt đối không phải là "Trần Lâm".


...
Trong sân sau động phủ, Trần Lâm đem trên tay một xấp phù chú ném ra liền lập tức bấm pháp quyết.


Các lá phù tung bay trong không khí lập tức như nhận lấy chỉ lệnh bắt đầu có thứ tự di chuyển tới tọa độ khác nhau trên không nháy mắt hình thành một bán cầu bao vây lấy một khoảng không gian đường kính tầm 20 mét.
Cảm thấy thời cơ đã tới, Trần Lâm lần nữa bấm pháp quyết, miệng thì thầm:
"Khai!"


Lập tức mấy trăm lá phù liên kết lại với nhau thành lập một bộ trận pháp cấp một "Vạn hỏa khốn linh trận".
Một khi bước vào trận này, mặc dù không phải không thể thoát nhưng muốn đi ra tuyệt đối phải để lại một lớp da bị bỏng nặng.


Nếu không muốn cưỡng ép hi sinh giá lớn để phá trận vậy thì sẽ phải liên tục gánh chịu nhiệt độ không ngừng tăng cao trong trận, chỉ cần một phút trôi qua nhiệt độ liền sẽ đạt tới 2000 độ C đủ để đem tu sĩ Luyện Khí nướng cháy cạnh.


Không thể không nói uy lực rất lớn, nhưng trong bảng xếp hạng các trận pháp cấp một, trận này chỉ được đánh giá "Trung-Hạ".


Này là bởi trận này muốn bày trận phải dùng "trận cơ" được đúc bằng vật liệu chứa thuộc tính hỏa không nói, tính ẩn tàng của trận này cũng không cao, kẻ địch nếu không phải bị mù sẽ không ngu gì mà đi vào trận để ngươi vây khốn.


Nhưng từ khi phát hiện sự tương quan giữa trận pháp và phù chú, ngoài ra còn dùng trận pháp để chia tách thành các loại phù chú khác nhau, Trần Lâm cũng nghiên cứu qua cách thao tác ngược lại, đem mấy trăm tấm bùa làm trận cơ để bày trận từ đó có thể thành công dùng phù chú để bày trận.


Cách này không chỉ khiến cho "Trận pháp sư" bày trận nhanh hơn, thao tác linh hoạt hơn, mà còn có thể khắc phục yếu điểm cố hữu của trận pháp bình thường là phải bày trận sẵn và không thể di động.


Nhưng khuyết điểm cũng là có, bày trận bằng trận cơ nếu dùng xong có thể thu lại hôm sau dùng tiếp, bày trận bằng phù chú mặc dù chi phí rẻ hơn mấy chục lần nhưng một khi kích hoạt thì sau khi dùng hết năng lượng lá phù lập tức hóa thành tro tàn trận pháp cũng biến mất luôn, muốn dùng phải chuẩn bị và chế tạo một lần nữa, hiển nhiên là không thể tùy tiện dùng.


Và một khuyết điểm khác nữa đó là...
"Quá chậm."
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau thu hút sự chú ý của Trần Lâm khiến hắn có chút ngạc nhiên quay lại hỏi:
"Cuối cùng cũng chịu rời giường à?"


Đối với hắn cười chê, Thường Nguyệt tựa như đã quen không chút để ý, mắt vẫn nhìn trận pháp trước mắt nghiền ngẫm nói:


"Bày trận kiểu này mặc dù lúc kích phát rất nhanh, uy lực so với trận pháp bình thường cũng mạnh hơn một chút, nhưng tốc độ bay của phù chú quá chậm, ta nếu là kẻ địch dù là lần đầu gặp tình huống này không biết ngươi muốn làm gì thì cũng sẽ không ngây ngốc để ngươi đắc thủ, ngoài ra trong lúc các lá phù đang tự sắp xếp, trận pháp chưa được kích hoạt, kẻ địch nếu nhạy cảm và nhanh tay một chút công kích rất dễ dàng phá hỏng mảng lớn phù chú từ đó khiến trận pháp của ngươi chưa thành đã đổ mất."


Nghe thấy Thường Nguyệt phân tích, Trần Lâm không thể không thầm khen cô nàng này có thiên phú quá tốt, có thể nói là đối phương sinh ra để đấu pháp cũng không phải nói đùa, chỉ bẳng bản năng nhạy bén liếc mắt đã thấy rõ thủ đoạn của hắn như thế sau này ai cùng nàng đấu pháp người đó liền chú định sẽ phải gặp bi kịch.


Chỉ là hắn cũng không đồng ý nhận định của cô vợ trẻ lắm, bởi phương pháp này hắn đã sớm nghiên cứu rõ ràng bù đắp các loại thiếu hụt, nếu đối phương có thể dễ dàng giải trừ thủ đoạn của hắn như vừa nói vậy đối phương hoặc là tên Thường Nguyệt hoặc là đối phương đồng dạng cũng là một quái thai sở hữu giác quan chiến đấu nhạy bén.


Nếu không, chỉ cần là người bình thường hoặc là hơi thiên tài một chút cũng được, nhìn thấy hắn một lần liền ném ra mấy trăm tấm phù như thế liền chắc sẽ theo thường thức bị dọa cho hoảng hồn lập tức lùi lại né tránh hoặc là vận dụng thủ đoạn để phòng ngự, chỉ cần có được một hai giây trống như thế trận pháp của hắn liền có thể thành.






Truyện liên quan