Chương 10: Diệp Vô Nhai

"Sư huynh lâu ngày không gặp, hôm nay sư đệ mạo muội đến thăm còn mong sư huynh tha thứ."
Nhìn thấy cảnh cửa động phủ cuối cùng cũng mở ra để lộ thân ảnh đằng sau chính là mục tiêu mời chào mua hàng của Trần Lâm.


Diệp Vô Nhai, một trong ngũ đại thiên kiêu ở ngoại môn, bề nổi được rất nhiều đệ tử đánh giá ngang hoặc hơn cả Thường Nguyệt.
"Thì ra là Trần sư đệ viếng thăm nha, thứ lỗi sư huynh vừa rồi có chút lề mề, sư đệ lâu ngày đến thăm không ngại vào động phủ ta ngồi một chút chứ?"


"Hah, thế thì không còn gì bằng, sư đệ hôm nay mạo muội đến mà không nói trước nên có mang theo một bình rượu gạo còn xin sư huynh không chê."
"Nào có nào có, sư đệ đến thăm là phúc khí của ta nào cần mang lễ làm gì, vào đi vào đi."


Cùng Diệp Vô Nhai xã giao vài câu, Trần Lâm liền cùng đối phương tiến vào động phủ.


Không thể không nói, Diệp Vô Nhai mặc dù là thiên tài nhưng hình tượng cùng tính tình cũng không tệ lắm, không kiêu ngạo cũng không tự ti, rất dễ nói chuyện, mặt mũi cũng khá sáng sủa điển trai, gia thế mặc dù không hiển hách lắm nhưng cũng là một gia tộc tu tiên trong nhà có lão tổ là Trúc Cơ, bảo sao lại có nhiều đệ tử nữ theo đuổi đến thế.


Nhưng tiếc là hơi có chút không biết nói chuyện, nếu không thì mặc dù gia thế không đủ cừng nhưng cũng có thể gia nhập vòng tròn của các đệ tử thế gia.




Đừng nhìn mặt ngoài hai người vừa rồi nói chuyện thật thân thiết, nhưng trong quá khứ khi được giao nhiệm vụ đi mời đối phương tham gia tụ hội hắn thế nhưng là không chỉ một lần ăn bơ, mà dù nếu có ra gặp thì cũng không chút nể mặt mũi mà từ chối.


Vừa rồi hắn đứng ngoài cổng đợi nửa tiếng sợ rằng là đều là đối phương cố ý không muốn gặp nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được.


Này nếu là người khác thì có lẽ đã sớm bị thái độ của đối phương làm tức nổ tung, nhưng thân là gián điệp chui vào vòng tròn của đệ tử thế gia hắn để moi chổ tốt, Trần Lâm cũng không tiện nói gì vẫn là gương mặt tươi cười cùng Diệp Vô Nhai nói chuyện trên trời dưới đất hồi lâu.


Cuối cùng Diệp Vô Nhai có lẽ là chịu không nổi bầu không khí giả tạo này nữa nên trước một bước mở lời:


"Sư đệ tuổi trẻ liền đã có một tay nghề chế phù cao thâm quả nhiên hẵn là giống trong lời đồn cả ngày trầm mê chế phù mời luyện ra được, hôm nay chịu rút chút thời gian tới thăm sư huynh hẵn không phải chỉ để uống vài bát rượu gạo thôi phải không?"


"Hah, sư huynh nói đùa, có thể được uống rượu cùng sư huynh là vinh hạnh của ta nào có chuyện rút chút thời gian hay rút nhiều thời gian, nếu sư huynh muốn thì sư đệ sẵn lòng bồi sư huynh uống rượu cả ngày."


Nhìn Trần Lâm gương mặt tươi cười đầy chân thành, Diệp Vô Nhai không khỏi trong lòng khinh thường thầm mắng "Bè lũ xu nịnh" nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ mỉm cười trầm mặc không nói tiếp, độ nhây của đối phương hắn biết, cứ một người nói một người đáp như thế sợ rằng có thể kéo tới khi trời tối.


Thấy được đối phương đã chịu phục không còn qua loa như trước đó nữa, Trần Lâm cũng không tiếp tục đùa đối phương mà trực tiếp nói ra:
"Hôm nay quả thật là sư đệ đến đây có chuyện phải cùng sư huynh nói, nhưng chuyện này là chuyện tốt nha, có khi sư huynh sẽ hứng thú."


Nghe thấy có chuyện tốt mặc dù Diệp Vô Nhai trong lòng không tin nhưng vẫn giả vờ hỏi lại:
"Ồ, chuyện tốt là chuyện gì còn xin sư đệ nói một chút."
Nhìn bộ dáng của đối phương tựa như rất hiếu kỳ, Trần Lâm chỉ mỉm cười ung dung mở miệng:


"Ta nghe đồn nơi cư trú của gia tộc của sư huynh hiện nay cũng không phải tổ địa mà là nơi Diệp gia lựa chọn để dời tới vào trăm năm trước đúng chứ?"


Nghe lời nói liền biết đối phương điều tr.a qua gia tộc của mình, mặc dù có chút không vui nhưng chuyện này cũng không phải chuyện tị húy gì nên Diệp Vô Nhai cũng gật đầu đáp:
"Không sai, Diệp gia ta quả thật là gia tộc mới nổi trong trăm năm gần đây, không biết sư đệ có phát biểu nào về chuyện này sao?"


Biết được lời nói của bản thân dễ gây mất lòng, Trần Lâm cũng không tiếp tục che dấu nữa mà trực tiếp nói thẳng:


"Nếu Diệp gia của sư huynh quả thật là gia tộc mới chuyển tới vậy "Hộ Sơn Đại Trận" sợ rằng vẫn chưa có đi, trùng hợp trong tay sư đệ có một bộ không biết Diệp gia của sư huynh có nhu cầu hay không?"


Hớp một ngụm rượu gạo, còn chưa kịp nuốt xuống liền nghe thấy đối phương muốn bán "Hộ Sơn Đại Trận" khiến cho Diệp Vô Nhai kém chút bị sặc ch.ết, nhưng hắn cũng không để tâm hình tượng nữa mà chợt kiềm chế cảm xúc nghiêm mặt nói:


"Đừng bảo hôm nay trời đẹp nên sư đệ có rảnh rỗi tới nói đùa với ta đấy chứ?"
Chỉ là đối mặt với chất vấn, Trần Lâm cũng không chút e ngại mà trực tiếp đáp lời:
"Trăm phần trăm là sự thật, nhưng quan trọng là Diệp sư huynh có thật sự muốn mua hay không thôi."


Nghe tới đây Diệp Vô Nhai không khỏi hơi nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Lâm tựa như muốn nhìn ra sơ hở của hắn.


Này cũng không trách được Diệp Vô Nhai, dù sao đối với một gia tộc, "Hộ Sơn Đại Trận" quá mức quan trọng, đừng nhìn chức năng chính của "Hộ Sơn Đại Trận" chỉ có phòng thủ ngoại nhân đột nhập, "Hộ Sơn Đại Trận" đối với một gia tộc còn là biểu tượng của vũ lực, có thễ đe dọa đám đạo tặc có ý đồ xấu không nói còn có thể tăng địa vị của gia tộc trong mắt các đồng minh xung quanh.


Ngoài ra "Hộ Sơn Đại Trận" còn có tác dụng lớn khác đó chính là che dấu nội tình, dù sao gia tộc nào muốn quật khởi mà chẳng có một chút bí mật nhỏ, này mọi người đều biết nhưng cũng không xung đột với việc mọi người cũng hiếu kỳ rất muốn thăm dò lẫn nhau nha, điều này thân làm hạch tâm của Diệp gia, Diệp Vô Nhai là rõ ràng nhất.


Theo lời tiền bối kể từ khi Diệp gia của bọn hắn chuyển đến đây liền phải đối mặt với không biết bao nhiêu vụ đột nhập cùng thăm dò, rất nhiều nội tình quan trọng bị người khác phát hiện sau đó liên hợp chèn ép bọn hắn phải chia lợi ích ra, cụ thể chính là quặng mỏ mà trưởng lão Diệp gia sớm phát hiện nên cả gia tộc mới chọn nơi đó là nơi đặt chân nhưng giờ đây lợi ích lại bị lấy đi gần hết không còn lại bao nhiêu, có thể nói là thua thiệt lớn.


Bị đau một lần cho nhớ đời, cao tầng Diệp gia bị buộc bất đắc dĩ phải mua mười mấy cái trận pháp tiểu hình để bảo vệ vài nơi yếu hiểm và quan trọng. Nhưng dù vậy không có "Hộ Sơn Đại Trận", Diệp gia trong mắt người khác vẫn giống như cái rổ thủng đủ chổ, muốn từ chổ nào chui vào cũng được.


Tình trạng tồi tệ kéo dài mấy chục năm, nhu cầu "Hộ Sơn Đại Trận" của Diệp gia ngày càng bức thiết, nhưng khổ nổi muốn kiến tạo một bộ "Hộ Sơn Đại Trận" cần "Trận pháp sư (Trung cấp)" mới được nhưng giá cả thuê đối phương quá kinh khủng Diệp gia trả không nổi, vậy chỉ có thể nhắm tới các "Hộ Sơn Đại Trận" được tạo sẵn, mặc dù hiệu quả không tốt như thuê trận pháp sư tới nhìn địa thế để tạo trận nhưng ưu điểm ở chổ có thể không cần trận pháp sư cũng có thể bày trận được, nhưng đồ tốt như thế tranh đoạt cũng rất ác liệt, dù cho các gia tộc khác đã có sẵn "Hộ Sơn Đại Trận" nhưng tương lai bọn hắn cũng muốn mở rộng địa bàn nha, nên sớm chuẩn bị cũng tuyệt đối không thừa, nên thân làm gia tộc mới nổi tài lực chưa tích lũy đủ Diệp gia chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận hiện thực dự định bắt đầu chăm chú kinh doanh mấy chục năm để tích lũy tài lực mua "Hộ Sơn Đại Trận".


Nhưng hiện tại cơ hội thay đổi khốn cục đã tới khiến cho Diệp Vô Nhai không khỏi suy tư, mặc dù khốn cảnh của gia tộc không đến lượt hắn phải lo, nhưng Diệp Vô Nhai biết tương lai bản thân kiểu gì cũng sẽ trở thành gia chủ Diệp gia, mớ vấn đề đau đầu mấy chục năm của gia tộc lúc ấy sẽ rơi lên đầu hắn, vì vậy nếu hiện tại có cách có thể sớm giải quyết vấn đề, Diệp Vô Nhai cũng rất quan tâm.






Truyện liên quan