Chương 16: Nhận cho ngươi vui vậy

Trong đại sảnh, lời bàn tán tương tự không ngừng xì xào vang lên, dù vậy Thường Nguyệt cũng không để ý mảy may, dù sao mấy lời bàn tán đó dù không hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai, nàng cũng lười phản biện hay giải thích.


Trực tiếp đi tới quầy tiếp đón, đệ tử trông quầy hôm nay là một đệ tử nữ, tựa như tên được mọi người thường gọi là Lục Nhi.
Lục Nhi nhìn thấy Thường Nguyệt đi tới, sắc mặt nhàm chán liền chợt trở nên hứng khởi vô cùng.


Dù sao mặc cho ngoài kia lời đồn về Thường Nguyệt sư tỷ có đáng sợ đến đâu cũng không thay đổi được việc sư tỷ là người nàng hâm mộ và nể phục nhất, đồng thời fan hâm mộ giống nàng trong ngoại môn cũng không ít, dù sao có thể lấy thân nữ nhi nhưng làm được chuyện mà cánh mài râu cũng không dám làm, ví dụ như cãi lại chưỡng lão, lý luận thắng đội chấp pháp, nhiêu đó cũng đủ vô số nữ đệ tử nể phục, cùng kính ngưỡng.


"Nguyệt sư tỷ, lâu rồi không gặp, hôm nay sư tỷ lại muốn làm nhiệm vụ săn yêu sao, ta có để dành vài tờ nhiệm vụ rất thích hợp với sư tỷ nha."


Nhìn thấy vị sư muội này nhiệt tình như vậy, Thường Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại, dù sao đối phương cũng là số ít người quen của nàng trong tông môn, tính tình cũng rất đáng yêu, lại luôn tranh thủ nhiệm vụ tốt cho nàng khiến nàng càng yêu thích vị sư muội này.


"Săn yêu vẫn là thôi đi, giết chóc nhiều quá ta có chút chán, Lục sư muội kiếm giúp ta nhiệm vụ nào mà địa điểm nơi đông người ấy, tốt nhất là trong thành, trấn, phường thị... à mà tốt nhất xa tông môn một tí, ta muốn đi dạo một hồi"




Nghe Thường Nguyệt nói vậy, Lục Nhi sư muội không khỏi nhìn nàng một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đối phương nghe thấy sư tỷ nói không muốn đánh nhau.
Nhớ lần gần đây nhất, sư tỷ còn nói không hài lòng vì nhiệm vụ không đủ kích thích đây.


Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, Lục Nhi vẫn đàng hoàng thay Thường Nguyệt tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp, qua một lát, nàng liền cầm theo mấy tờ nhiệm vụ tới đặt trước mắt Thường Nguyệt nói:


"Sư tỷ, vì gần đây ngoài kia ma tông đang hơi hoành hành ngang ngược, nên các nhiệm vụ dưới Trúc Cơ đều rất ít đi xa, hiện tại chỉ có hai nhiệm vụ này là cần Luyện Khí Hậu Kỳ hộ tống một nhóm hàng tới cửa hàng của tông môn ở Vân Tinh Thành hoặc Bạch Vân Thành, sư tỷ có muốn làm không?"


Nghe Lục Nhi nói xong, Thường Nguyệt chợt nhíu mày một chút, hai nhiệm vụ này quả thật có thể đi xa nhưng độ tự do cũng không cao lắm, hộ tống hàng hóa tất nhiên phải đối mặt với rủi ro bị đánh cướp, mặc dù nàng không sợ bị đánh cướp nhưng người khác lại sợ à, nên việc hộ tống chắc chắn không chỉ có một mình nàng, độ tự do không cao chưa nói, còn phải quan sát hàng hóa 24/7 để tránh rủi ro, nếu có ngoài ý muốn xảy ra thì còn phải đền hàng, vừa nghe liền biết là nhiệm vụ khổ lao, hoàn toàn không phù hợp với bản thân, vì dù nàng giỏi đánh nhau nhưng không có nghĩa nàng cũng giỏi bảo vệ người hay đồ vật trong khi đánh nhau.


Vì vậy mặc dù hai nhiệm vụ này có phần thưởng rất hậu hĩnh, Thường Nguyệt vẫn lắc đầu từ chối nói:
"Ta muốn nhiệm vụ nào đó có độ tự do cao một chút, thời gian trống trãi, phần thưởng có thấp tí cũng được không sao hết."


Nghe Thường Nguyệt nói vậy, Lục Nhi cũng hơi đáng tiếc một chút, vì dù sao theo nàng thấy hai nhiệm vụ này của tông môn không ai phù hợp để nhận hơn người thiện đấu pháp như sư tỷ.
Chỉ là sư tỷ nếu không thích nàng cũng không nghĩ nhiều nữa mà chợt đưa tới một tờ đơn khác:


"Thật sự thì nhiệm vụ như sư tỷ yêu cầu ngày bình thường cũng không xuất hiện nhiều, nhưng trùng hợp hiện tại quả thật có một nhiệm vụ như thế, sư tỷ xem đi."
Nghe Lục Nhi nói thế, Thường Nguyệt cũng hơi hứng thú mà nhìn tới.


Nhiệm vụ: Cùng Hà trưởng lão tiến về vương quốc Thái Tuế tuyển chọn đệ tử, số lượng yêu cầu: 20, tu vi yêu cầu: Luyện Khí trung kỳ trở lên.
Phần thưởng: 50 điểm cống hiến, một bình Hòa Khí Đan.
Thời gian bắt đầu nhiệm vụ: Lịch Nguyên Sơ, ngày 14 tháng 06 năm 993.


Vừa đọc xong nhiệm vụ, Thường Nguyệt liền biết đây là một nhiệm vụ an nhàn, không có gì phức tạp lắm, trách nhiệm cũng không cao, dù sao người phàm có linh căn hay không là do số trời, và có tiên duyên để được phát hiện hay không cũng là do số trời, vì vậy tông môn cũng không đặt chỉ tiêu để làm khó đệ tử, chỉ cần đừng đi một chuyến tay không là có thể hoàn thành nhiệm vụ.


Tất nhiên đổi lại thì phần thưởng cũng hơi keo kiệt, nếu là Luyện Khí Sơ Kỳ thì còn có thể gọi là kiếm lời nhưng nếu là Luyện Khí Trung Kỳ thì hơi thiếu một chút.


Chỉ là vì ai đó mới trúng mánh kiếm được không ít linh thạch, nàng thì ăn ké đối phương nên đã trở thành tiểu phú bà, nào còn để ý chút tiền lẻ từ làm nhiệm vụ. Vì vậy Thường Nguyệt liền không chút đắn đo nữa mà chốt nhiệm vụ này.
"Sư tỷ thật muốn làm nhiệm vụ này?"


"Ừm, ta cảm giác mình được tông môn bồi dưỡng bấy lâu nay, hiện tại vì tông môn mà bôn ba kiếm thêm một ít hạt giống tốt về cho tông môn cũng là lựa chọn không tệ."
Nghe vậy, Lục Nhi liền chợt cảm động, hai mắt rưng rưng miệng hô:"Sư tỷ thật cao thượng."
Chỉ là trong lòng thì...


Ân, nếu sư tỷ không có lịch sử đen dài như tờ sớ thì ta cũng thật tin rồi.
"Ta đã đăng ký thủ tục xong, ba ngày nữa, tầm tám giờ sáng Hà trưởng lão sẽ lái linh chu tới trước sơn môn để tụ họp, sư tỷ nhớ đừng đến trể nhé."
"Ừm, ta biết rồi, cảm ơn sư muội nhé."


"Không có gì, được thay sư tỷ phân ưu là vinh hạnh của sư muôi nha hì hì."
...
Đi ra khỏi chấp sự đường, lúc này trời đã chiều tối,Thường Nguyệt trên đường trở về động phủ.


Nhưng đi tới một khu vực vắng vẻ, đảm bảo không có ai bám theo mình nàng liền chợt xoay người đi tới một hướng khác, xuyên qua rừng rậm, tại một gốc cổ thụ nhìn thường thường không có gì lạ, Thường Nguyệt nhấc chân dậm nhẹ một sợi rễ ấn giấu trong hốc cây, lập tức một hố nhỏ vừa đủ một người tiến vào hiện ra.


Nhìn qua nhìn lại chắc chắn rằng không có người khác, nàng liền yên tâm nhảy xuống, hố nhỏ cũng lập tức đóng kín.
Tới một bên khác, hố nhỏ quen thuộc dưới hốc cây chợt mở ra, Thường Nguyệt bật nhảy liền lần nữa ra tới bên ngoài, nơi đây không đâu xa lạ chính là động phủ của Trần Lâm.


Chỉ là chưa kịp nàng tìm đối phương, một mùi thơm mê người đã trước một bước hấp dẫn nàng.


Dựa theo mùi thớm Thường Nguyệt đi tới một bên sân khác, lúc này Trần Lâm đang đứng trước lò nướng không ngừng đảo từng xiên thịt BBQ, mùi thơm của nước sốt kết hợp với cảnh tượng thịt mỡ đang tan chảy óng ánh khiến người xem khó cưỡng lại được.


"Chậc chậc, hôm nay làm tiệc nướng BBQ luôn à, nói đi, ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta rồi nên mới muốn dùng đồ ăn để bù đắp phải không?"
Sớm biết Thường Nguyệt đã tới, Trần Lâm cũng không ngạc nhiên khi nghe nàng nói đùa mà chợt mỉm cười đáp:


"Tối nay xem như bù đắp cho ngươi vì đoạn thời gian sắp tới phải khổ cực rồi, nên lát ráng ăn nhiều một chút, nãy giờ ta chuẩn bị nhiều lắm."


Nghe vậy, trong lòng Thường Nguyệt không khỏi chợt ấm áp, trái tim đập mạnh liên hồi tựa như muốn tạo phản mà lao ra khỏi lồng ngực để bay đến trên mặt Trần Lâm hung hăn cọ sát vào bên má hắn.


Chỉ là dù trong lòng cảm động rối tung rối mù, bản tính cậy mạnh đã quen khiến Thường Nguyệt chợt phồng má nói:
"Chỉ vậy thôi sao, ta còn tưởng ngươi định bù đắp bằng thứ gì to lớn lắm cơ."
Nghe vậy Trần Lâm không khỏi bật cười, hài hước đáp:


"Nếu vậy thì thêm một buổi tối lãng mạn với hoa và rượu vang 1960 thì thế nào?"
"Rượu vang 1960? Ngươi cuối cùng cũng bỏ được để khui ra uống rồi?"


Mặc dù "Rượu vang 1960" chỉ là một món vật phẩm trắng Trần Lâm mở được từ lần rút thưởng đầu tiên khi mới thức tỉnh hệ thống, tác dụng cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Trần Lâm, thứ này giá trị tưởng niệm rất cao, ngày thường nàng nài nỉ cỡ nào đối phương cũng không nở mở ra uống.


"Ài, này còn không phải do tên đạo tặc nào đó suốt ngày lăm le chai rượu này khiến ta không thể không sớm khui ra a."
Nghe hắn nói vậy, Thường Nguyệt lần nữa phồng má:


"Xì, ai thèm thứ phàm vật đó chứ, ngươi nghĩ khui chai rượu đó ra cho ta uống ta liền sẽ hài lòng? Tưởng bở rồi, bổn cô nương thế nhưng là rất có giá."
"Chậc chậc, thế mà còn không hài lòng, xem ra Thường Nguyệt của chúng ta có chút khó chiều nha."


"Hừ, đúng rồi đấy, nếu biết thế thì thêm quà cho ta đi."
Nhìn nàng tính tình trẻ con như thế này, Trần Lâm liền mỉm cười đầy thâm ý nói:


"Ài, tiểu thư Thường Nguyệt khó chiều quá, tại hạ không còn nhiều thứ giá trị để tặng nữa rồi, chi bằng ta tặng chính mình cho tiểu thư Thường Nguyệt thế nào?"
Nghe thế, Thường Nguyệt liền chợt ngây người, rồi hơi liếc mắt nhìn hắn liền chợt quay đi, phồng má phụng phịu nói:


"Hừ, món quà này nghe liền biết không đắt lắm, nhưng cũng xem như có lòng, bổn tiểu thư miễn cưỡng nhận cho ngươi vui vậy."






Truyện liên quan