Chương 20: Hồng Nghê

Thời gian thoáng cái liền đã tới sáng ngày thứ ba.
Thường Nguyệt tiến về địa điểm tập hợp để chuẩn bị khởi hành.


Mặc dù đã canh thời gian để đến đúng giờ, nhưng khi tới Thường Nguyệt đã có thể thấy được mười mấy vị sư đệ sư muội đã sớm tụ họp, nàng ngược lại trở thành người đến gần như trễ nhất.


Phía bên kia, các đệ tử tham gia nhiệm vụ lần này thấy lại có người tới liền muốn tiến lên làm quen, nhưng khi thấy được đó là Thường Nguyệt, mọi người liền tự giác im lặng, các đệ tử nam thậm chí còn âm thầm lùi lại một một chút.


Nhìn bản thân không được chào đón như thế, Thường Nguyệt cũng không có phản ứng gì, dù sao danh tiếng của bản thân ba chấm cỡ nào nàng cũng biết, chỉ là nàng cũng không muốn giải thích mà trực tiếp đi xuyên qua đội ngũ, tiến lại gần một vị lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần, chắp tay không kiêu không ngạo nói:


"Hà trưởng lão, đệ tử ngoại môn Thường Nguyệt đến xác nhận nhiệm vụ."
Hà trưởng lão là một vị lão giả tóc có chút xám bạc, mặc áo bào có chút cũ kỹ, nhưng khí chất nội liễm, không giận tự uy, tựa như bảo đao còn trong vỏ nhưng tuyệt không ai dám khinh thường.


Chỉ thấy hắn nghe tới tên Thường Nguyệt liền hơi mở mắt nhìn nàng một cái liền lần nữa nhắm lại, giọng hơi trầm nói:
"Chuẩn bị một chút đi, đừng lộn xộn, 10 phút nữa sẽ khởi hành."
Nói xong Hà trưởng lão lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, không còn để ý đến nàng




Nghe vậy Thường Nguyệt cũng không để ý nữa, tìm một vị trí trống trãi liền ngồi xuống nghỉ , tiếng các mảnh giáp va đập với nhau vô cùng rõ ràng khiến cho mọi người không khỏi quăng tới ánh nhìn thăm dò vị ôn thần nổi tiếng ngoại môn này.


Quả nhiên tin đồn là thật, vị này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới mang theo bộ giáp nặng nề mà cồng kềnh mọi lúc mọi nơi như thế?


Các đệ tử tham gia nhiệm vụ này không khỏi có chút hiếu kỳ, nhất là trong đó, một vị nữ hài tuổi có chút nhỏ, gương mặt có chút ngây ngô đang dùng ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm Thường Nguyệt, cảnh tượng tựa như nữ oa mới lớn đang hiếu kỳ.


Nhưng tuyệt không ai biết, ý nghĩ trong lòng nàng hiện tại là đáng sợ cỡ nào:


"Tuổi không lớn lắm tầm trên 20 dưới 30, song linh căn, tu vi luyện khí viên mãn, tư chất có thể miễn cưỡng tính là trung-hạ, thể chất không đặc biệt nhưng cũng có chút rắn rỏi, không có bối cảnh hay gia thế, dựa theo cảnh giới phân chia của hiện nay thì tương lai hẵn có thể thành tựu Kim Đan, Nguyên Anh thì có chút miễn cưỡng, dự đoán chiến lực hẵn tương đương nhất tinh thiên kiêu, có chút kém, này thế mà đã là một trong những hạt giống chân truyền tốt nhất của tông môn này rồi?"


Nữ oa tên Hồng Nghê trong lòng thầm nói, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Nàng vốn là một đứa trẻ bình thường, nhưng lại không rõ tại sao liền đột nhiên thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.
Thiên Hồng Nữ Đế, uy chấn bát hoang.
Nhưng lại vì ngăn cản "Cổ Kim Thạch Môn" mở ra bất thành mà vẫn lạc.


Vốn nghĩ số mệnh bản thân đã dừng bước tại khoảnh khắc đó, nhưng nào ngờ nàng vẫn có thể lần nữa mở mắt ngắm nhìn bầu trời.
Này vốn là hảo sự, đáng ăn mừng.
Chỉ là khi phát hiện thế giới này cũng không phải "Bát hoang", Hồng Nghê cũng không khỏi có chút lo nghĩ.


Dù sao, thế giới khác biệt, tiên lộ cũng khác biệt, kiến thức của bản thân ở kiếp trước cũng chưa chắc có hiệu lực ở kiếp này.


Nhất là khi "Đế Kinh" nàng sáng tạo ra ở kiếp trước hoàn toàn không cách nào tu luyện, này mặc dù không phải chuyện lớn lắm, dù sao kinh nghiệm cũng có, "Đế Kinh" không luyện được thì viết một bộ "Đế Kinh" phù hợp tiên lộ của giới này để tu luyện là được.


Chỉ là có một điểm khiến Hồng Nghê không khỏi cảm giác chợt ê răng đó là căn cơ của bản thân ở kiếp này dường như không được tốt lắm, dựa theo tiêu chuẩn của giới này thì gọi là "Tứ linh căn", miễn cưỡng có tư cách gia nhập Thiên Nguyên Huyền Tông, một trong những đại tông môn của giới này.


Vốn nghĩ danh tiếng lớn như thế, tông môn này dù kém cũng sẽ không kém tới cỡ nào.
Ài ngờ sự thật là tông môn này thật quá yếu, mặc dù nàng hiện tại cũng rất yếu nhưng không ngăn được Hồng Nghê rất khinh bỉ các đại tông ở giới này.


Mặc dù vậy, nàng vẫn cần gia nhập tông môn để kiếm tài nguyên để phát triển.
Nhưng vấn đề là, hiện tại căn cơ quá yếu tu luyện khó có thành tựu, các loại công pháp đỉnh cao ở kiếp trước cũng luyện không được.


Ưu thế duy nhất nàng có chính là lượng tri thức sung túc và tầm mắt rộng rãi cùng một số bí thuật tương đối đặc biệt còn có thể sử dụng được, chỉ cần có thể thu thập đủ nội tình, nàng liền có thể tự sáng tạo công pháp phù hợp bản thân để tu luyện dễ dàng hơn.


Nhưng tri thức dù ở thế giới nào cũng là thứ có giá trị to lớn, kẻ không có thiên phú cũng không có bối cảnh, thực lực siêu yếu nhược như nàng lúc này thì đi đâu để tích lũy tri thức bây giờ?


Dù kiếp trước là cường giả đỉnh cao, nhưng rơi vào tình cảnh hiện tại Hồng Nghê cũng không khỏi cảm giác bất lực.
Phương án nàng cũng có nghĩ ra vài cách.


Thứ nhất là đi đánh cược mệnh chui vào vùng sâu nước thẩm nào đấy để tìm cơ duyên, bằng vào "Thiên Nhãn Bí Thuật", nàng có thể nhanh chóng đóng giá ra nội tình của đại đa số vật phẩm và sinh vật, thực vật trên đời, vì vậy có thể liều một phen thử xem có thể tìm được bảo dược đề tăng tư chất hay không. Nhưng cách này vừa xem liền biết đây là đã chó cùng rứt giậu, hoàn toàn là đi tự sát.


Còn cách thứ hai đó là trao đổi tri thức với người khác, nhưng bản thân hiện tại có quá ít ưu thế, thứ giá trị duy nhất có thể đem ra để trao đổi là các bí thuật của kiếp trước. Nhưng không có bản lĩnh, nếu như tùy tiện tìm kẻ không đáng tin để làm giao dịch, Hồng Nghê cũng sợ bị người khác ăn không còn mảnh xương.


Nhưng hết cách, nếu còn không làm vậy, nàng chỉ có thể đi bán nhan sắc của mình để gả vào tiểu gia tộc nào đó.


Đường đường là Thiên Hồng Nữ Đế nàng sao có thể chà đạp mặt mũi kiếp trước như thế, vì vậy Hồng Nghê chỉ có thể mạo hiểm dùng cách thứ hai, nhưng dù muốn mạo hiểm nàng cũng phải đem rủi ro hàng tới mức thấp nhất, vì vậy nàng cần tìm kiếm một đối tượng trước nhất phải đáng tin, sau đó là thực lực phải tốt một chút để bản thân có thể tiện thể xây dựng mối quan hệ để làm chổ dựa của nàng, dù sao bí pháp của nàng hoàn toàn là đỉnh cấp truyền thừa, sao có thể chỉ dùng chút tri thức sơ cấp để trao đổi? Ít nhất phải cung cấp thêm chút bảo hộ nàng trải qua giai đoạn trắc trở này mới miễn cưỡng tính là giao dịch công bằng.


Vì vậy Hồng Nghê tham khảo qua rất nhiều cá nhân nổi bật trong ngoại môn, chỉ là không ai có thể thỏa mãn tiêu chuẩn của nàng.
Nếu không phải là thực lực không đủ, thì chính là bối cảnh quá lớn hoặc là nhân phẩm không đáng tin, rủi ro quá lớn nàng không có nắm chắc được.


Tới hiện tại, nàng liền sớm chuẩn bị vị thiên tài tên Thường Nguyệt trong lời đồn, chỉ là hiện tại đánh giá qua một hồi, Hồng Nghê không khỏi cảm thấy đáng tiếc.


Thực lực miễn cưỡng, phẩm tính chưa biết, thiên phú không cao không thấp, bối cảnh không có, đánh giá là hơi tệ và còn có vài chổ chưa rõ cần xem xét thêm.


Chỉ là Hồng Nghê đoán dù có xem xét thêm cũng không moi ra được thêm bao nhiêu điểm sáng, điều này không khỏi khiến nàng cảm thấy hụt hẫng.
"Ài, thôi sau chuyến này lại nhìn thêm vài người nữa vậy, dù sao có thể sống lại là rất may mắn rồi, tiên lộ dài dằng dẵng, ta cũng không thiếu chút thời gian này."






Truyện liên quan