Chương 23: Yến tiệc

Phổ cập xong những gì cần nói, Hà trưởng lão vì để đỡ phiền phức liền để mọi người lựa chọn vị trí.
Thường Nguyệt là người có tu vi cao nhất ở đây, vì vậy nàng liền được lựa chọn trước.


Ngắm nhìn bản đồ vương quốc một lần, Thường Nguyệt liền lựa chọn đi kiểm tr.a linh căn ở ba tòa thành trên biên giới phía Bắc.
Nơi này thời tiết không thuận lợi, nhân khẩu không đông đúc vì vậy lượng công việc hẵn không cao lắm, có thể nhanh chóng kiểm tr.a xong.


Đồng thời gần nơi này còn có một chổ phường thị cho tu sĩ, có thể thuận tiện tới đó để làm ít chuyện.
Sau khi Thường Nguyệt chọn xong, tất cả mọi người cũng lần lượt dựa theo tu vi tiến lên lựa chọn địa điểm để kiểm tr.a linh căn.


Không biết là vô tình hay vì những nguyên nhân nào khác, đa số đệ tử thà lựa chọn khu vực không tốt chứ nhất quyết không lựa chọn các thành lớn gần chổ Thường Nguyệt chịu trách nhiệm.


Đến cuối cùng, tới phiên đệ tử có tu vi thấp nhất, chỉ mới đột phá Luyện Khí trung kỳ gần đây là Hồng Nghê thì chỉ còn dư lại khu vực gần biên giới nơi Thường Nguyệt phụ trách.


Đối với kết quả như này nàng cũng không có ý kiến gì, dù sao quyền lựa chọn là của cường giả, kẻ yếu chỉ có thể bị động tiếp nhận thiệt thòi, đây là đạo lý vô cùng rõ ràng, vị Hà trưởng lão này có thể dùng biện pháp bốc thăm để phân chia khu vực nhưng hắn lại lựa chọn cách này có lẽ là để đám đệ tử sớm trải nghiệm một chút quyền lợi của cường giả, sau này có động lực để phấn đấu.




Hồng Nghê cũng không cảm giác không thoải mái, thứ nhất là dù sao quyền lợi của cường giả nàng sớm liền sẽ lần nữa lấy lại, thứ hai là nàng trải qua đủ nhiều, cũng không dễ dàng bị tin đồn dọa sợ mà dẫn đến e ngại vị nữ hài tên Thường Nguyệt kia, mà cho dù tính tình đối phương thật có vấn đề như lời đồn vậy thì cũng không có lý do gì để đối phương gây thiệt thòi cho mình, dù có thì nàng cũng có cách ứng phó riêng.


Nhìn thấy mọi người phân chia công việc xong xuôi, Hà trưởng lão gật đầu hài lòng bắt đầu lái Linh Chu đi tới từng địa điểm đã phân chia để thả đệ tử xuống, trước đó hắn không khỏi hơi nhắc nhở vài câu:


"Ghi nhớ, các ngươi đang mang theo trọng trách của tông môn, hành động phải ưu tiên lợi ích của tông môn, mặc dù nơi này không phải vùng linh khí dồi dào, nhưng cũng có một chút tu sĩ đặt địa bàn ở đây, có thể tránh xung đột liền tránh xung đột, ngoài ra thì phàm nhân mặc dù yếu ớt nhưng nếu tụ thành quân đội cũng không phải lực lượng các ngươi có thể ứng phó nên là hơi khống chế một chút, tránh cho chọc chúng nộ. Nếu rơi vào tình huống nguy cấp, kích hoạt lệnh bài để cầu cứu, đồng môn đang ở gần các ngươi sẽ nhận được cảm ứng."


Mặc dù mọi người không hiểu vì sao Hà trưởng lão lại trịnh trọng như thế, nhưng mọi người cũng không dám phản bác mà đều nhu thuật biểu thị bản thân hiểu rõ liền bắt đầu xuống thuyền.


Mà Thường Nguyệt nghe nhắc nhở xong cũng không khỏi tưởng tượng ra một chút cảnh tượng đám đệ tử ý thế hϊế͙p͙ người cuối cùng bị vây đánh phải bỏ chạy xám xịt, cũng không thể tiếp tục kiểm tr.a linh căn nữa tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đối với danh tiếng của tông môn trong mắt phàm nhân nên hiện tại mới có mấy câu nhắc nhở như này.


Thường Nguyệt cảm giác đó có lẽ là chân tướng, dù sao đám đệ tử này mặc dù trong tông môn không tính là gì, nhưng đặt ở quốc gia phàm nhận lại có thể coi như tiên sư, thân phận ưu việt dẫn đến kiêu ngạo mắt chó khinh người là chuyện bình thường.


Bọn hắn khi dễ chút dân nghèo còn tốt, nếu dám khi dễ đám quân phiệt, này vẫn còn tốt dù sao quân phiệt cũng là một đám phàm nhân, cũng sợ tiên nhân, nhưng nếu dám phách lối quá mức, tựa như vừa đoạt vợ vừa đánh con cái ngươi ta thì rất dễ ép đám phàm nhân nổi nóng làm liều, bị dí đánh là hoàn toàn bình thường.


Chỉ là Thường Nguyệt cũng không quan tâm nữa, nàng cũng lười đi khoe mẽ với đám phàm nhân để tìm kiếm cảm giác ưu việt, nếu có muốn khoe mẽ Thường Nguyệt ưa thích đi khoe mẽ với Trần Lâm hơn, nếu không thì đi khoe mẽ trang bức đánh mặt với đám thiên tài khác cũng tạm được, cảm giác ưu việt cũng không kém.


Từ trên Linh Chu nhảy xuống, Thường Nguyệt tiếp đất trong một tòa phủ đệ tương đối xa hoa, xung quanh có vô số binh lính và thị nữ nha hoàn đứng ngay ngắn chỉnh tề tiếp đón.
"Tiểu nhân là Phạm Minh, là thành chủ nơi đây, xin ra mắt tiên sư."


Một vị trung niên, tư thái hiên ngang từ đám người đi ra mang theo một chút thê thiếp tiến tới trước mặt Thường Nguyệt cung kính hành lễ.
Thấy vị Thường Nguyệt cũng không quá để tâm mà ngược lại nói:
"Phạm thành chủ khách khí, không biết thiếu niên thiếu nữ trong khu vực xung quanh đã tới đông đủ chưa."


"Bẩm tiên sư, đám người còn đang không ngừng tiến vào thành, dự kiến trong hôm nay sẽ tập trung đông đủ."
"Ừm, vậy ngày mai liền tiến hành kiểm tr.a linh căn, ngươi kiếm một chổ rộng rãi thoáng đãng, ngày mai tụ tập mọi người lại xong liền tới báo ta."


"Tiểu nhân biết rồi, hiện tại mọi người trong thành cùng nhau tổ chức một buổi yến tiệc chào đón tiên sư tới, không biết ngài có rảnh rỗi để mọi người được diện kiến tiên sư một lát không."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi hơi trầm tư.


Thân là tu sĩ, yến tiệc của phàm nhân chả có chút lợi ích gì, dù sao cũng chỉ là một chút phàm vật, chỉ có thể thỏa mãn miệng lưỡi chi dục, đối với đại đa số tu sĩ sớm đã ích cốc chỉ ăn tích cốc đan là không có chút hấp dẫn.


Chỉ là nàng cũng không nằm trong đại đa số tu sĩ, từ bé đã được Trần Lâm nuôi ăn quen mồm, đổi sang ăn ích cốc đan Thường Nguyệt cảm giác như đang nhai bột mì nén lại thành viên tròn, vô cùng vô vị mà nhạt nhẽo.


Vì vậy hiếu kỳ đặc sản nơi đây sẽ thế nào, với cả cũng phí không bao nhiêu thời gian Thường Nguyệt liền đồng ý, dự định quen thuộc chổ nghỉ lại một chút liền đi dự tiệc.


Nghe vậy, mọi người ở đây liền vô cùng vui mừng hớn hở, dù sao trước giờ mỗi kỳ tiên sư tới, đối phương liên vô cùng cao ngạo nào thèm tham gia tiệc chiêu đãi do bọn hắn chuẩn bị, chỉ có vị tiên sư này có vẻ khá bình dị gần gũi là khác biệt, vì vậy thành chủ liền vội vàng dẫn nàng tới phòng ở dành riêng cho tiên sư nghỉ lại.


Nơi này tính vẫn được, trang trí khá xa hoa, nhưng đáng tiếc chỉ có thể dùng để ngủ, linh khí quá mỏng manh hoàn toàn không tu luyện được.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không tính tu luyện, bố trí trận pháp xung quanh căn phòng, đảm bảo nơi này hoàn toàn sạch sẽ xong nàng liền theo thành chủ đi dự yến tiệc.


"Chậc, nơi này cũng thật đông người."
Nghe thấy tiên sư cảm thán, Phạm thành chủ liền vội cười giải thích:


"Ngài có chổ không biết, mặc dù tiên sư thường tới vương quốc để thu người có tiên duyên, nhưng thời gian không cố định, mà lại tiên sư như ngài đa phần tự do tự tại, hư vô phiêu miểu, ít hiện thế trước mặt chúng sinh, vì vậy khi biết ngài đến tham gia yến tiệc thì nhiều người tới chiêm ngưỡng phong thái tiên nhân là chuyện bình thường, chúng ta hiện tại đi vào nội sảnh, nơi đó ít người hơn rất nhiều sẽ không ảnh hưởng đến sự vui thích của ngài."


"Ồ, vậy ta cũng nhìn một chút đặc sản của nơi này vậy."






Truyện liên quan