Chương 27: Hai nữ nhân tự thành cái chợ

"Sư muội là Hồng Nghê, phụ trách kiểm tr.a linh căn cho khu vực gần đây đang đi tới thành trì tiếp theo, sư tỷ không ngại nếu ta đồng hành cùng chứ?"
"Là Hồng Nghê sư muội sao, nếu thuận đường thì cứ đi thôi."


Âm thầm đánh giá xong vị sư muội này, Thưởng Nguyệt liền không để ý nữa mà tiếp tục quay người đi tiếp.
Nhìn bóng lưng Thường Nguyệt, đôi mắt Hồng Nghê hơi phát ra ánh sáng nhàn nhạt âm thầm dò xét một cái liền nhíu mày tự hỏi:


"Quái lạ, nàng đã Trúc Cơ rồi sao, nếu không vì cớ gì lại có uy áp rồi?"
Lúc nãy từ phía xa, liếc mắt nhìn thấy Thường Nguyệt, Hồng Nghê cũng không định tiếp cận mà định âm thầm đi hướng khác.


Chỉ là đột nhiên nhìn thấy điểm khác thường khiến nàng tưởng là mình nhìn nhầm, hiện tại lại gần dò xét mới biết cũng không phải nàng nhìn sai, đối phương tựa như có một chút biến hóa.


Không những xuất hiện uy áp đặc trưng của Trúc Cơ, linh lực toàn thân cũng trở nên thống nhất và chỉnh hợp lại trải dài toàn thân mỗi một một vị trí, điều này có nghĩa là đối phương hiện tại hoàn toàn không có điểm yếu để đánh lén, mỗi tấc da thịt đều có thể đột ngột phóng xuất linh lực hình thành hộ giáp hoặc giải phóng linh lực để công kích.


Điều này làm Hồng Nghê rất ngạc nhiên, vì những đặc điểm này chỉ có đột phá Trúc Cơ mới có, nhưng nhìn đối phương cũng không giống như đột phá Trúc Cơ lắm.




Vậy chỉ có thể nói đối phương trong mấy ngày nay đã lĩnh ngộ được thứ gì đó khó lường, hoặc là vị sư tỷ này vừa nhập môn một loại bí thuật nào đấy có khả năng mô phòng và giả tạo trạng thái của Trúc Cơ.
Cái sau còn dễ nói, cái trước chỉ có thiên tài mới làm được.


"Chẳng lẽ đánh giá của ta sai, căn cơ đối phương dù kém một chút nhưng ngộ tính lại hơn người?"
Này cũng không phải không thể, mặc dù tương đối hiếm.


Dù sao căn cơ hay nói đúng hơn là linh căn phải đủ mạnh, người đó mới có tư cách tiếp xúc với các dạng tri thức và tài liệu mật của thế lực đó, từ đấy mới có khả năng tụ tập chỉnh hợp tất cả cảm ngộ đã có để lĩnh ngộ thứ ở cảnh giới cao hơn.


Không có thế lực, không có linh căn tốt, chỉ dựa vào ngộ tính thì tựa như một người thợ xây lành nghề nhưng chỉ được cấp một đống gỗ mục và một cây búa, không được cấp bản vẽ nhưng được bảo phải xây một căn nhà ra dáng vậy, tỉ lệ thành công rất nhỏ nhoi, mà lại dù thành công thì thành phẩm cũng không tốt.


"Chung quy vẫn là thân phận quá thấp, nếu không với ngộ tính như thế, dù linh căn kém một tí cũng không có vấn đề. Mà thôi không nghĩ những cái này, đó không phải việc của ta, nếu như nữ hài này thật có ngộ tính như thế thì tương lai hẵn cũng không kém, thử tiếp xúc một chút cũng không thiệt thòi."


Muốn tìm bắp đùi để ôm cũng không dễ, mà để tìm một bắp đùi vừa vững vàng vừa không trở mặt sút bản thân thì lại càng khó.


Lúc trước đánh giá lầm, hiện tại sửa chữa sai lầm cũng không trễ, Hồng Nghê dự định thăm dò thêm phẩm tính của người này, nếu hợp lệ thì nàng cũng dự định áp tiền cược sớm, mặc dù phong hiểm cao nhưng tiền lời sẽ nhiều, cũng tương đối xứng đáng.


Vì vậy suốt chặng đường, Hồng Nghê liền từ bỏ mặt mũi nữ đế, hóa thành một tiểu sư muội lanh lợi đáng yêu không ngừng ríu rít bên tai Thường Nguyệt.


Lúc đầu cô vợ trẻ cảm thấy tương đối phiền, nhưng giao lưu một lúc nàng không khỏi cũng cảm thấy hứng thú, vì vị sư muội này lúc nói chuyện trời đất cũng có vài ý nghĩ khá độc đáo và tương đối hữu dụng.


"Sư tỷ sư tỷ, ngươi biết Lương Toản sư huynh chứ, biệt hiệu là "Bá Đao Lương Toản" ấy, sư muội từng có vinh dự chứng kiến hắn ra tay, không thể không nói, đao pháp vô cùng tinh diệu, rất xứng danh "Bá Đao", chỉ là có chút tiếc vị sư huynh này đao pháp không sai, nhưng sinh hoạt có chút không điều độ, người có chút hư, sư muội từng thấy hắn thi triển chiêu thức dạng thế đại lực trầm, cần trọng tâm vững để vung đao, mặc dù nhìn không có vấn đề gì, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy dấu chân của hắn in trên đất cũng không sâu, chứng tỏ trọng tâm chưa đủ trầm, nếu gặp đối thủ biết chiêu thì tuyệt đối sẽ thua thiệt lớn."


"Còn có..."


Nghe vị sư muội này thế mà to gan như thế dám đàm luận về bản lĩnh giữ nhà của người khác, Thường Nguyệt cũng bắt đầu cảm thấy tiểu sư muội này có chút thú vị, mặc dù tu vi yếu một chút nhưng hẵn cũng có đam mê với đấu pháp giống nàng nên mới có nghiên cứu sâu như thế, vì vậy Thường Nguyệt cũng vui vẻ cùng đối phương bàn luận, cùng nhau nói xấu đủ người, từ đệ tử bình thường hơi có danh tiếng tới "Ngũ đại thiên kiêu", thậm chí nói xong, Thường Nguyệt liền chửi bậy tiếp về việc đám người phụ trách chế tạo đan dược, phù chú, vũ khí... gian thương cỡ nào, chổ nào bán đồ kém chất lượng không nên mua, nơi nào có bán đồ tốt giá rẻ có thể tới kiếm tiện nghi...


Hồng Nghê chăm chú lắng nghe đồng thời ghi nhớ kỹ, dù sao những kinh nghiệm này cần phải có đủ tài lực, trải qua đủ nhiều, bị hố cũng đủ nhiều mới có được.
Ngoài ra khi nghe Thường Nguyệt chém gió về trận pháp của tông môn, Hồng Nghê không khỏi hai mắt sáng ngời.


Mặc dù chỉ là chút kiến thức thông thường, và ý nghĩ cá nhân của Thường Nguyệt, đa phần để nghe chơi là chính, nhưng đó cũng không phải là kiến thức nàng hiện tại có thể tiếp xúc.


"Trúng lớn trúng lớn, không nghĩ tới cô nàng này lại biết nhiều về kỹ nghệ như thế, mặc dù không phải phương pháp chế tạo, nhưng cũng thật sự là mở mang tầm mắt."


Phải biết, mặc dù quy tắc hai thế giới khác biệt, nhưng nội tình của nàng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, phần lớn không dùng được vì chưa hiểu rõ tiên lộ ở giới này như nào mà thôi.


Hiện tại nghe thấy những kiến thức mới này, chẳng mấy chốc Hồng Nghê liền có cái nhìn tổng quan về một chút kỹ nghệ, có thể tiến hành thử nghiệm điều chỉnh lại tri thức của mình ở kiếp trước xem có thể sử dụng được không.


"Cũng không biết nữ hài này có biết thuật luyện đan không, nếu có thể trao đổi được thuật luyện đan, giai đoạn nguy nan hiện tại liền có thể được giải quyết."


Chỉ là Hồng Nghê cũng biết khả năng này không lớn, dù sao thuật luyện đan cũng không phải rau củ quả có thể tùy tiện gặp được trên đường, nhưng dù vậy Hồng Nghê vẫn lựa chọn hỏi một chút, mặc dù đối phương không có thì cũng sẽ biết nàng đang cần thuật luyện đan, để có nếu trùng hợp biết được chút tình báo về con đường học tập luyện đan thì cũng là chuyện tốt.


Vì vậy, Hồng Nghê liền giả bộ hiếu kỳ, mắt đầy súng bái nhìn Thường Nguyệt nói:
"Sư tỷ sư tỷ, ngươi nhìn xa biết rộng, lại đa tài như thế không biết sư tý có hiểu thuật luyện đan không?"


Nghe vậy sắc mặt Thường Nguyệt không giống như Hồng Nghê tưởng tượng, thay vì xấu hổ vì chém gió không được thì đối phương ngược lại càng trở nên tự tin, gương mặt đầy đắc ý nói:
"Thuật luyện đan á, hừ ba cái đồ quỷ, sao mà làm khó được sư tỷ của ngươi chứ."
"..."


Hồng Nghê chợt ngây người, thầm nói chẳng lẽ bản thân lại đánh giá sai rồi, đối phương cũng không phải chỉ là thiên tài đơn giản, mà còn là thiên tài toàn năng, không chỉ ngộ tính cao, còn hiểu rộng, cầm thương lên thì có thể tranh đấu, đặt thương xuống thì có thể luyện đan.


May mà Thường Nguyệt không biết ý nghĩ của Hồng Nghê, nếu không nàng sẽ hơi xấu hổ một chút, vì bản thân cũng không thiên tài như vậy.


Thường Nguyệt quả thật biết thuật luyện đan, nhưng kêu nàng luyện đan nàng liền chịu thua, dù sao kiến thức và trình độ kỹ nghệ của nàng đều hưởng ké của Trần Lâm, nhưng đến hắn còn không biết luyện đan thì nàng cũng chịu thua chỉ có thể dùng chút kiến thức lý thuyết ấy đi lòe manh tân như tiểu sư muội này.






Truyện liên quan