Chương 34: Cao ngạo

"Ngũ linh căn, tông môn không thu, nhưng cá nhân ta thu, nếu nguyện ý thì lại kia đứng đi."
Nói xong, không để ý ba anh em bình dân quỳ bái, Thường Nguyệt tiếp tục kiểm tr.a linh căn.


Nửa ngày đã trôi qua, số lượng người cũng dần vơi đi nhiều chỉ còn không tới một phần ba, cứ tiếp tục tiến độ như vậy, tới tầm tối nàng liền có thể kiểm tr.a xong.
"Tiểu thư, mời ngài dùng trà."
"Ừm, cảm ơn ngươi."


Nhận lấy ly trà nóng từ Tử Lăng, Thưởng Nguyệt khẽ hớp một ngụm, dòng nước ấm giải tỏa cổ họng khô khốc sau đó để lại một luồng dư vậy khó tả.
"Vị không tệ nha, không ngờ ngoài tay nghề đâm người ra ngươi còn có một tay nghề pha trà như này."


"Tiểu thư quá khen, chỉ là chút kỹ vặt Tử Lăng học được khi thực hiện nghiệp vụ thôi."
Nói xong Tử Lăng lại trần lặng đứng một bên tiếp tục quan sát Thường Nguyệt kiểm tr.a linh căn.
Quá trình dù nhàm chán nhưng nàng lại vô cùng chăm chú tựa như lần đầu thấy được cảnh tượng như này.


Đột nhiên, khi lần nữa kích hoạt thiết bị kiểm tr.a quét qua vài trăm người trước mắt, một ánh quang vô cùng mãnh liệt phóng lên che lấp đi ánh sáng xung quanh, trở nên vô cùng thu hút trong mắt Thường Nguyệt.
"Đây là... Song linh căn?"
Không trách Thường Nguyệt đột nhiên nghi hoặc.


Mặc dù ngày trước nàng cũng trải qua kiểm tr.a sau đó thức tỉnh "Song linh căn" nhưng tràng diện cũng không lớn như thế, mà lại hai màu sắc toát ra từ linh căn của nàng là đỏ và lam nhạt đại diện cho hỏa và lôi tương đối đồng đều với nhau.




Nhưng ánh sáng toát ra từ đối phương lại thuần một màu xanh thẫm, nếu không phải còn lờ mờ thấy được một chút xanh nhạt lẫn bên trong, đồng thời "Thiên Linh Căn" sẽ kích thích thiên địa dị tượng, Thường Nguyệt có khi còn lầm tưởng mình kiếm được một tuyệt thế thiên tài cho tông môn, dễ dàng kiếm lời được một viên Trúc Cơ Đan.


"Mà kệ, song linh căn cũng không kém, tự dưng kiếm được một ngàn điểm cống hiến, ta còn bất mãn gì nữa đây."
Nghĩ như thế, Thường Nguyệt liền lại gần đánh giá đối phương.
Thức tỉnh "Song linh căn" là một thiếu nữ không lớn, tầm mười, mười một tuổi.


Ăn mặc rất hoa lệ, sắc mặt cũng mang theo một chút quý khí, liền nhìn liền biết là tiểu thư nhà giàu.
"Ngươi tên là gì?"
"Bẩm sư tỷ, ta tên Phan Liên Ngọc, hân hạnh được ra mắt sư tỷ."


Chưa nhập môn liền đã dám gọi nàng là sư tỷ, Thường Nguyệt liền biết đối phương đang vô cùng tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo cùng... không để nàng vào mắt?


Không thể không nói, cô bé này làm Thường Nguyệt... rất ưa thích, ánh mắt không khỏi sáng lên một chút hài lòng đánh giá đối phương.
Nếu đổi lại là đệ tử bình thường, gặp người này chưa nhập môn liền đã phách lối như vậy thì có thể sẽ cảm thấy phẫn nộ và nhục nhã.


Nhưng đối phương là "Song linh căn", nàng cũng là "Song linh căn", chỉ là nàng vô địch cùng cảnh giới, tương lai của đối phương thì chưa chắc.


Vì vậy gặp được cô nàng này đắc ý như thế, Thường Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười cùng thú vị, đồng thời âm thầm cổ vũ đối phương kiêu ngạo hơn một chút, chỉ có người kiêu ngạo mới có hành động và tác phong thú vị, không như tên nào đó suốt ngày ru rú trong tông môn, khiến nàng nhàm chán đến phát hoảng.


"Ừm, Liên Ngọc sư muội đa lễ, thiên phú của ngươi là Song Linh Căn, hệ là... ờ... "Hàn" và "Thủy"? Ừm, không tệ, đủ điều kiện nhập tông môn."
"Sư tỷ nói đùa, thiên phú sư muội còn kém lắm, sau này còn xin sư tỷ nâng đỡ."


"Haha dễ nói dễ nói, tên tuổi ta trong tông môn cũng không tệ, sau này ai bắt nạt ngươi cứ o tên ta, à quên chưa giới thiệu, sư tỷ tên là Tô Thường Nguyệt, ngươi nhớ kỹ, sau này có bị bắt nạt cứ bảo là người của ta, đảm bảo sau đó mọi chuyện đều ổn."
"Hì hì sư muội cảm ơn sư tỷ rất nhiều."


Nhìn thấy tiên sư cao quý trong mắt người khác thế mà cũng cố gắng gần gũi với mình, Liên Ngọc cũng cảm thấy vô cùng đắc ý, mặc dù sớm đã cảm giác thiên phú mình không tầm thường, nhưng khổ nổi những phương pháp kiểm tr.a linh căn bình thường chỉ miễn cưỡng phán đoán được có phải là tam linh căn trở xuống hay không, vì vậy nàng trước đó cũng có chút thấp thỏm, hiện tại liền biết được chính mình là "Song linh căn", Liên Ngọc có thể tưởng tượng được tương lai nàng sẽ lên như diều gặp gió, vừa vào tông môn đã nhận bồi dưỡng với quy cách cao nhất, sớm ngày thành tiên thành tổ, vấn đạo trường sinh, kiêu ngạo giữa thế gian.


Nghĩ như vậy, lại nhìn vị sư tỷ đang cười cười hì hì trước mắt, Liên Ngọc cũng chợt có chút mỉa mai thầm nghĩ tiên sư cao quý cũng chỉ đến thế này, nhìn loại người này chắc ở trong tiên môn cũng không có địa vị cao lắm, nếu không cũng không cần sắc mặt tươi cười nịnh nọt nàng như thế.


"Được rồi sư muội, ngươi qua khu vực kia đợi chút đi sẽ có người thu xếp, tông môn ít ngày nữa sẽ đưa người tới đón ngươi."
"Ít ngày nữa? Sư tỷ ngươi cảm giác này có chút lâu không, dù sao thiên phú của ta... "


Lại dám trả treo, xấc xược, quá xấc xược, này... thật mong chờ khoảng thời gian người này vào ngoại môn, hắc hắc.
Âm thầm cười, Thường Nguyệt mặt ngoài hòa ái giải thích:


"Tông môn nhân số có hạn, phái người đi tới đây không nhiều, mọi người đều mang trọng trách lớn trên thân, sư muội cứ yên tâm, nếu biết có thiên tài như sư muội chuẩn bị gia nhập tông môn, mọi người tuyệt đối sẽ gấp rút hoàn thành công việc để tới đón ngươi nha."


"Vâng, sư muội cũng mong được mau chóng vào tông môn."
Mặc dù vẫn còn chút bất mãn, dù sao lại có trọng trách gì lớn hơn thiên tài nàng? Nhưng hiện tại địa vị của nàng chung quy là còn chưa cao lắm, cũng không nên ép đối phương quá mức, vì vậy Liên Ngọc liền đi vào đội ngũ thiên phú hợp lệ.


Mà phía đối diện, Thường Nguyệt thấy được sự đối mãn trong mắt đối phương, ý cười liền càng đậm, càng thêm mong chờ cảnh tượng ấy trong tương lai gần.
"Tiểu thư xin người đừng cười như thế, Tử Lăng sợ."
"Sợ? Ta lại không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì?"


"Nhưng ngài nhìn giống như chuẩn bị ăn người khác, Tiểu Lăng cảm thấy có chút thỏ tử hồ bi."
"Có cần nói quá đáng thế không, người ta rõ ràng cười đẹp như thế."
"..."
"Hừ không nói chuyện với ngươi, ta tác nghiệp tiếp đây."


Trải qua nửa buổi tối, Thường Nguyệt cuối cùng cũng kiểm tr.a xong, giao phó cho thành chủ an bài chổ ở cho những người được chọn, Thường Nguyệt và Tử Lăng liền về lại nơi nghỉ ngơi.


Tổng kết một hồi, Thường Nguyệt liền đại thể biết được thu hoạch ở thành trì này, một đống ngũ linh căn, một đám tứ linh căn, không có tam linh căn, một song linh căn.


Thu hoạch nói chung cũng không tệ, cộng với số lượng người hợp lệ nhập môn ở hai thành trì còn lại, tính sương sương, chuyến này nàng kiếm được tầm hơn một ngàn hai trăm điểm cống hiến, thêm phần thưởng nhiệm vụ nữa là một ngàn ba trăm điểm cống hiến, gần bằng chi phí chế tạo một bộ "Phù Trận" dùng một lần, có thể nói là rất không tệ.


"Hắc hắc, tiện tay liền kiếm lớn một đợt, ta đúng là quá giỏi, không được, vui một mình thế này không hay, phải khoe với ai đó mới được."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền khoanh chân xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu dùng ý niệm câu thông đầu bên kia.


Lâu ngày không gặp và nói chuyện với nhau, nàng cũng có chút nhớ tên đầu đất nào đấy.






Truyện liên quan