Chương 55: Bách Nhân Trảm Thủ

"Tiểu thư, sao ngài lại thích dùng xuân dược vậy, mà lại sau khi dùng xong nhìn ngài cũng không giống như muốn tìm nam nhân."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng biết Tử Lăng có chổ hiểu nhầm liền cũng mở miệng giải thích.
"Ngươi nghĩ xuân dược là thứ gì?"


"Là một loại thuốc có hiệu quả thôi tình, kích thích ham muốn."


"Sai, xuân dược về bản chất nó là một loại thuốc ức chế thần kinh, người ta nghĩ nó có hiệu quả thôi tình chỉ vì lúc đó họ đang nwung sẵn mà thôi, nếu ngươi để một người điên sử dụng xuân dược, hắn cũng sẽ không đột ngột trở nên lý trí, bỗng nhiên liền muốn tìm nữ nhân hay làm chuyện giường chiếu, mà hắn chỉ sẽ càng hưng phấn càng điên hơn, hành động càng tùy ý. Về cơ bản, xuân dược có hiệu quả ức chế các cảm giác của đầu óc, vì vậy nó không phải độc dược mà là một loại thuốc, có thể dùng làm thuốc tê cho người đang chịu đau đớn, nhưng cũng có thể tê liệt lý trí người bình thường khiến họ hành động theo dục vọng nếu sử dụng liều lượng quá liều."


"Vậy tiểu thư sử dụng xuân dược là để..."


"Tất nhiên là để tìm kiếm kích thích rồi, hiện tại còn đỡ, ngươi không biết ngày trước ta điên cuồng cỡ nào đâu, mặc kệ là đánh nhau to hay nhỏ, trước tiên cứ dùng một liều xuân dược, sau đó cả trận chiến liền có thể thỏa sức đánh thật sảng khoái, không còn đau đớn, không còn kiềm nén, sự hưng phấn tràn trề trên mỗi tấc da thịt, thứ khoái cảm ấy quả thật là..."


Nói đến đây, Thường Nguyệt liền âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Lâm nói đúng, nàng tìm kiếm kích thích nhiều quá đâm ra quả thật có chút nghiện, chỉ hồi tưởng một chút thôi Thường Nguyệt liền lại muốn dùng thêm một viên xuân dược sau đó đi tìm tên Kim Đan kia tính sổ.




Tháo bỏ giới hạn của lý trí, nghe thì rất oai, lúc đánh nhau cũng tăng chiến lực thêm một chút, nhưng không có lý trí cũng rất dễ đâm đầu vào chổ ch.ết sau đó liền không còn sau đó nữa.


"Ài nói chung, trường hợp của ta tương đối đặc biệt, khoái cảm mãnh liệt nhất của ta là được đấu pháp sống mái với kẻ địch, nên xuân dược có thể kích thích phần khoái cảm này càng mãnh liệt một chút, đối với người khác, nếu dục vọng mãnh liệt nhất lúc ấy của họ là ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thì khi dùng xuân dược lúc cần nwung vẫn nên nwung như thường thôi."


Vừa nói xong, Thường Nguyệt liền quay sang nhìn Tử Lăng, nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi:
"Tử Lăng lúc đấy sau khi sử dụng xuân dược xong ngươi thấy thế nào? Dục vọng mãnh liệt nhất của ngươi là gì, được giết người chăng?"


Nghe vậy, Tử Lăng chợt ngừng lại bước chân, vẻ mặt cứng đờ tựa như đang suy tư, sau đó nàng liền lắc đầu nói:
"Tử Lăng cũng không biết, khi ấy ta chỉ cảm thấy vô cùng "vui vẻ", cũng không biết cảm giác ấy nên gọi là gì."


Nghe vậy Thường Nguyệt càng hiếu kỳ hơn, cô nàng này quả thật rất đặc biệt, theo lý thì dù lạnh lùng tới cỡ nào thì cũng nên có một ít dục vọng mới đúng, đấy còn là chưa kể có một số nữ tu chỉ là giả trang lạnh lùng, thật ra nội tâm vô cùng phóng khoáng đa dạng.


Nhưng với trường hợp của Tử Lăng, nàng quả thật giống như là thật ngoài lạnh trong lạnh nốt thì phải.
Thật kỳ quái, chẳng lẽ có người có thể được sinh ra và lớn lên mà hoàn toàn không có bất cứ dục vọng nào?
Nghĩ tới đây, Thường Nguyệt liền lắc đầu từ bỏ tìm tòi tiếp.


Thế giới này cũng kỳ hoa và đặc sắc lắm, người thích dùng xuân dược để kích thích đầu óc như nàng chỉ có thể xem như người bình thường, có vài tên điên thậm chí thích tự hành hạ bản thân để tìm kiếm kích thích, có kẻ thì muốn cứu thiên hạ thoát khỏi bể khổ bằng cách tiễn ngươi vào luân hồi...


Hiện tại xuất hiện người thiếu thốn dục vọng như Tử Lăng hoàn toàn là chuyện bình thường, nhìn nhiều quen mắt.
Nhưng nói chung là trên đời này có nhiều loại người lắm, nhiều nhất vẫn là người bình thường, nhiều nhì là người điên.
...


Đi một ngày một đêm, Thường Nguyệt cuối cùng cũng tới kinh thành.
Nơi này là thủ đô cũng là thành trì phồn hoa tráng lệ nhất cả vương quốc, hoàn toàn khác xa cảnh tượng nghèo đói loạn lạc ở ngoài kia.
Chỉ là Thường Nguyệt không có thời gian tham quan nơi này liền bị triệu tập vào hoàng cung.


Nơi đây đã tạm thời bị Hà trưởng lão trưng dụng làm chổ đậu linh chu, cũng không biết hoàng thất cảm thấy thế nào về việc này.


Bởi vì Thường Nguyệt phụ trách vị trí khá xa, tận phía biên giới phía bắc nên lúc nàng tới đây, mọi người đã sớm tập trung đủ cả, ngay cả sư muội Hồng Nghê đều đã tới.


Thấy được mọi người đã tụ tập đầy đủ, Hà trưởng lão mới gật đầu ra hiệu mọi người trật tự, hắn liền mở miệng thông báo:


"Bởi vì tiến độ cũng sắp hoàn thành, nhưng không biết vì cớ gì mà trong vương quốc này bắt đầu xuất hiện không ít bóng dáng của đám tạp chủng Vạn Thi Quan, tránh đêm dài lắm mộng, các ngươi chỉnh đốn một chút, xem có gì cần mang theo không chúng ta sẽ đi một vòng vương quốc thu nạp sư đệ sư muội mới của các ngươi sau đó mau chóng về lại tông môn."


Nghe vậy, mọi người ở đây cũng không khỏi bất ngờ, đồng thời có chút lo sợ, chỉ là thấy Hà trưởng lão vẫn bình chân như vại, các đệ tử cũng yên tâm không ít, mọi người đều đi thu thập hành lý, dự định một giờ sau sẽ bắt đầu khởi hành.


Thường Nguyệt cũng không có đồ gì nhiều cần chuẩn bị, trong một tiếng chỉ có thể dạo bước trên phố, ráng ngắm nhìn hồng trần phồn hoa một chút, có gì về còn kể lại với Trần Lâm.


Ngay lúc này, Thường Nguyệt cùng Tử Lăng đều đồng loạt dừng bước, bởi phía trước đang có một người mặc áo đen bao phủ toàn thân đang ngăn hai người bọn họ lại.
Nhìn phong cách ăn mặc quen thuộc này, Thường Nguyệt không khỏi nhìn sang Tử Lăng cười nói:


"Đây là đồng bọn của ngươi à Tử Lăng, nhìn cách ăn mặc này khác gì ngươi lúc đó không."
"Vâng tiểu thư, người này cũng là một sát thủ giống, tên gọi Cảnh Bình, một tay khoái đao nổi danh thiên hạ."
"..."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng không biết nói sao.


Ta chỉ đùa một câu thế mà lại là thật, đám sát thủ các ngươi rảnh rỗi lắm hay gì mà thay phiên nhau tới tìm ta thế?
Chỉ là nghĩ như vậy, Thường Nguyệt cũng tò mò nhìn qua người áo đen trước mắt, khoanh tay trước ngực ung dung nói:


"Thế, vị sát thủ này đến tìm ta làm gì đây, hẵn sẽ không tiếp đơn sinh ý muốn lấy cái đầu của ta đâu nhỉ."


Nghe vậy, người áo đen nhìn xung quanh một lần, thấy vô số ánh mắt tụ tập trên người mình, nhưng hắn cũng không che lấp nữa mà lấy khăn bịt mặt xuống để lộ một gương mặt già nua, râu tóc bạc phơ, nhưng dù vậy từ trong đôi mắt vẫn toát ra uy thế dọa người khiến bình dân xung quanh đều tự giác biết mà vội tránh đi hết, chẳng mấy chốc nơi này liền trống rỗng không còn bóng người dư thừa.


Tử Lăng nhìn xung quanh một lượt, xác định nơi này cũng không còn người khác nghe lén mới gật đầu ra hiệu người áo đen nói tiếp.
"Tiểu nhân là Cảnh Bình, nay xin được ra mắt tiên sư."
Đối phương không nói không rằng liền trực tiếp quỳ xuống, vô cùng cung kính nói ra.


Dù là Thường Nguyệt thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, dù sao người này tướng tá oai hùng, đôi mắt nghiêm nghị, tuyệt không dưới người sẽ dễ dàng quỳ xuống.
Vì vậy nàng cũng hiếu kỳ hỏi thử:
"Vậy, ngươi đến tìm bổn tiên sư để làm gì?"


"Cảnh Bình hay tin tiên sư thu Bách Nhân Trảm Thủ làm thị nữ, vì vậy Cảnh Bình đến đây xin được đầu nhập vào dưới trướng tiên sư."
Bách Nhân Trảm Thủ?
Nghe xong, Thường Nguyệt nghi hoặc hai giây liền nhận ra ý đối phương nói chính là Tử Lăng.


Nghĩ đến cô thị nữ này hở tí là tháo đầu người ta xuống, biệt hiệu Bách Nhân Trảm Thủ này cũng không sai.
Thường Nguyệt cười cợt thầm nghĩ.






Truyện liên quan