Chương 66: Đại chiến và bỏ tàu chạy lấy người

"Keng!!!"
"Keng!!"
Âm thanh kim loại cùng kim loại giao thoa không ngừng hòa lẫn khuấy động liên tục, ánh đao và tia lửa lũ lượt chớp nhoáng giữa không gian cùng lúc đó, hai bóng đen đồng loạt xuất hiện, lần nữa ngừng lại trên mặt đất.


"Thấy được không Thiên Đồ, khặc khặc khặc, đây chính là Đại Đạo, đây chính là Trường Sinh!!!"
Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt đang gầm thét, bộ dạng càng lúc càng quái dị.
Chinh chiến suốt cuộc đời, đây là lần đầu tiên Hà Thiên Đồ đối mặt với thứ như thế này.


Chỉ thấy nó có làn da trắng bệch, thân dưới như người thường nhưng thân trên lại phát tướng đến mức mất cân đối, ba đầu cánh tay khổng lồ mà vặn vẹo, trên thân mọc ra lít nha lít nhít con mắt, nhưng thu hút nhất vẫn là ba chiếc miệng lớn không ngừng khép động để lộ ra máu thịt đen ngòm bên trong.


Giọng Tào Cảnh khàn khàn phát ra từ thể nội quái vật, càng lúc càng như rên rỉ, vặn vèo mà khó nghe khiến Hà Thiên Đồ càng thêm u buồn.
"Để làm gì chứ, trở thành bộ dạng như thế này ngươi còn theo đuổi trường sinh để chi?"


Vừa dứt lời, Hà Thiên Đồ liền lần nữa xách đao phóng tới cùng quái vật chém giết.
Tào Cảnh vừa đưa hai cánh tay to lớn giương lên ngăn cản khoái đao của Hà Thiên Đồ, tay còn lại nhắm vào đầu hắn đập tới.


"Khặc khặc, Thiên Đồ, đều là kẻ thất bại, ngươi lấy tư cách gì để chỉ trích ta? Nếu ngươi đã từ bỏ trường sinh đại đạo, vậy thì trở thành viên gạch trên con đường của ta và phát huy tác dụng cuối cùng của mình đi."
"ẦM!!!!"




Nguy hiểm cận kề, Hà Thiên Đồ không nói không rằng lập tức bùng nổ đao ý uẩn dưỡng lâu năm trong thân thể, đem cánh tay đang đánh tới lẫn thân thể khổng lồ trước mắt trực tiếp chặn ngang và thổi bay ra xa.


Thời gian dài bộc phát nhiều lần như thế, dù là chiến tu cường hãn, Hà Thiên Đồ cũng không khỏi thở ra một hơi dài.
Thật sự là quá già, không cách nào so với sức trẻ, mới tí đó đã mệt rồi.


"Sao vậy Thiên Đồ, mới đó đã mệt rồi sao, xem ra ngươi thật sự đã già rồi, nhưng không sao, đao pháp của ngươi sẽ không bị rơi vào bụi bậm, thân thể ngươi cũng sẽ bất hủ, đao ý của ngươi sẽ tại trên tay ta phát quang dương đại, vượt xa ngươi bây giờ."


Nhìn thấy đối phương từ trong đống đất đá đổ nát đừng dậy, thân trên đang có một vết rạn khổng lồ nhưng đang không ngừng được tu bổ bởi vô số thứ nhìn như là sợi máu.
Thấy vậy Hà Thiên Đồ cũng bình tĩnh nói:
"Huyết Luyện Thần Tông sao, là tên xấu số nào vậy."


"Khặc khặc, là một người bạn cũ khác của ta, năng lực của hắn dùng rất tốt nên ta cùng hắn "liên hợp", thấy sao Thiên Đồ, rất mỹ lệ đúng không, tới đây đi, "liên hợp" với bọn ta đi, chúng ta sẽ càng mỹ lệ hơn."
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ sắc mặt như thường bỗng nhiên thu đao lại vào trong vỏ.


Hành động này làm Tào Cảnh chợt sửng sờ, hắn nheo lại đống con mắt trên thân nhìn lấy người đối diện, giọng khàn khàn hỏi:
"Ngươi muốn đầu hàng sao?"
"Đầu hàng? thật ra đầu hàng cũng được, ngươi để im ta chặt ba đao xong, nếu ngươi không ch.ết ta liền đầu hàng."


"Ngươi thu đao lại có ý gì?"
"Ý gì? Không phải ngươi muốn dùng lời nói để câu thời gian trống để trị thương đấy sao? Ta hiện tại nghỉ giữa hiệp, cho ngươi thời gian đấy khôi phục nhanh lên."
Sỉ nhục, trần trụi sỉ nhục, nếu là người khác sợ là đã phẫn nộ đến mờ cả mắt.


Nhưng tự nhận là đối thủ cũ, Tào Cảnh cũng không tin lão âm binh này quân tử đến vậy.
Chỉ là quả thật một chém kia trảm rất tốt, đao ý uẩn dưỡng mấy chục năm trong thể nội của Hà Thiên Đồ không phải nói cản liền có thể cản được, hắn quả thật cần một chút thời gian.


"Vậy cũng được, cùng xem đến cuối cùng thủ đoạn ai nhiều hơn vậy."
"..."
Bầu không khí phút chốc trở nên yên ắng.
Qua một hồi, Tào Cảnh liền lên tiếng mỉa mai:
"Lão bạn già, ngươi sẽ không phải là muốn kéo dài trận đấu cho đám oắt con kia chạy trốn đấy à.
"..."


"Khặc khặc, vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi biết hôm nay ta không chỉ đơn thân độc mã đến tìm ngươi mà còn có chuẩn bị từ trước, chiếc Linh Chu sắp phế kia giờ này hẵn là đã đối mặt với bốn chiếc Linh Chu tiểu hình ta mang tới vây công, bọn hắn chắp cánh khó thoát khặc khặc khặc."
"..."


"Sao vậy, đừng nói là ngươi bị tức đến không nói lên lời đấy chứ, cũng đừng mong đuổi theo ứng cứu, ngươi hiện tại lập tức liền sẽ tự lo không xong."
"..."


Nói nhiều như vậy nhưng không có một lời hồi đáp, Tào Cảnh cũng nhận ra có gì đó không đúng, mặc dù đối phương vẫn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lăng lệ, đao ý khóa chặt tựa như có thể xuất đao chém tới hắn bất kỳ lúc nào.
Nhưng không nên kỳ lạ như vậy mới đúng.


"Hừ, tiếp tục thôi!!"
Cảm thấy khôi phục cũng không sai biệt lắm, mặc dù vết thương vẫn còn đó nhưng đã khắc phục được một phần không đến mức sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, Tào Cảnh nhấc lên ba cánh tay khổng lồ lao tới công kích.


Nhưng "Hà Thiên Đồ" hắn đánh trúng lại đột nhiên vỡ vụn thành vô số bụi quang bay lung tung khắp nơi khiến Tào Cảnh chợt ngỡ ngàng, nhưng lập tức mặt hắn liền trầm xuống phẫn nộ hét lớn:
"Hà Lão Cẩu!!!!!"
...


Một bên khác, sau khi chơi chiêu kim thiền thoát xác để lén rời khỏi trận chiến, Hà Thiên Đồ xách theo đao hướng về một phương hướng phóng tới.
Hắn có thể cảm giác được đại trận khổng lồ này đang không ngừng cung cấp âm khí cho linh thi.


Tào Cảnh hiện tại đem mình hợp thể với linh thi, sức chiến đấu và sức khôi phục đều đạt tới mức độ khó mà tưởng tượng, Hà Thiên Đồ hắn dù tự ngạo nhưng cũng không bị ngu, tuyệt sẽ không liều mạng đánh một trận đánh bất lợi như thế.


"Nơi đó hẵn là trận nhãn, phá nó ta lại tới tiếp ngươi sau ông bạn già à."
Sống được hai trăm năm, không ai là ngươi ngu.
Chém giết suốt hai trăm nay mà vẫn còn sống, dù là chó cũng thành cáo già.


Ngay cả nhóc con mới lớn như Thường Nguyệt còn biết chọn chiến trường để đánh, lão bất tử như Hà Thiên Đồ không có lý do gì để đần độn liều mạng tại đây mà không có niềm tin chắc chắn cả.
...


Trở lại với Thường Nguyệt, sau khi dặn dò Tử Lăng cùng Cảnh Bình xong, nàng liền xách Thiết Tinh Thương đi lên boong tàu.
Linh Chu bây giờ đã bị đánh cho tàn tạ vô cùng, Thường Nguyệt đã có thể cảm giác được "Linh Quang Hộ Giáp" đã rất yếu đuối, vì vậy nàng liền dặn dò đệ tử xung quanh.


"Lát nữa ta sẽ câu sự chú ý của kẻ địch về hướng Nam, đám các ngươi muốn sống liền lựa chọn một phương hướng còn lại để mà chạy, tốt nhất là chia ra mà chạy, chạy một hướng bị tóm gọn cũng đừng trách ta không dặn trước, ngoài ra đám "mầm tiên" đã tụ họp chỉnh tề rồi chứ, gọi bọn hắn lên boong tàu đi, lát nữa Linh Chu hạ cánh ta lập tức sẽ mở ra "Linh Quang Hộ Giáp" đám ma đầu kia nhìn thấy nhiều hạt giống tốt như vậy không lý nào lại bỏ mặc không quan tâm, tuyệt đối sẽ phân người để tiếp quản nơi này, đến lúc đấy áp lực của chúng ta cũng sẽ nhẹ nhõm một chút."


Nghe vậy, đám đệ tử đều e ngại nhìn Thường Nguyệt, không ngờ vị sư tỷ tiếng xấu đồn xa này lại tàn nhẫn như thế, quả thật hơn cả lời đồn, nói hinh sinh người khác liền sẽ hi sinh người khác.


Chỉ là giờ phút này ai cũng đều chỉ có cách lo cho mạng của mình, không ai dám nói lời trách cứ hay phản đối, chỉ có thể bắt đầu xuống khoang thuyền gọi đám đệ tử mới lên boong tàu.


Thường Nguyệt lúc này cũng thấy được Hồng Nghê đang đừng ở mạn tàu gần đó, sắc mặt nghiêm trọng chờ đợi tàu hạ cánh.
"Sư muội, cho ngươi này."
"Sư tỷ, đây là?"


"Cực phong phù và Huyễn thân phù, có thể gia tăng tốc độ chạy của ngươi, cái còn lại có thể tạo ra ảo ảnh đánh lạc hướng kẻ địch, lát nữa ta không cách nào chiếu cố được ngươi, phải ráng sống sót đấy."


Nghe vậy, Hồng Nghê không khỏi sửng sờ, không ngờ Thường Nguyệt đến giờ phút này cũng còn phân tâm để quan tâm mình, trong lòng cũng cảm giác càng thêm hài lòng một chút, quả nhiên nàng không nhìn lầm người.
"Sư tỷ đừng lo, Hồng Nghê chắc chắn sẽ sống sót, ngược lại sư tỷ nhớ phải bảo trọng."






Truyện liên quan