Chương 69: Lần đầu khai thương

"Keng!"
"Keng!!"
"Hahaha, con chuột nhắt, ngươi chỉ có thể thôi sao, mạnh hơn nữa đi nào hahaha."
Trong sơn cốc, khổ người cao to, khí thế hung bạo, Giang Ngục không ngừng đuổi theo Thường Nguyệt muốn đập nát nàng.


Nhưng mỗi lần có thể tiếp cận được đối phương, đáp lại hắn là vô số thương ảnh quật tới đầu hắn đem hắn đập cho choáng váng.
"Keng!!"


Lại một lần đâm thương nữa, nhưng chỉ có thể đánh ra tia lửa và để lại trên gáy đối phương một ngấn bạc, Thường Nguyệt lần nữa di tẩu, thân ảnh nàng như yến không ngừng tung bay khắp nơi khiến Giang Ngục chỉ có thể bị cuốn theo mà không thể làm gì được.


Cả hai lập tức lâm vào tình trạng giằng co, không ai có thể làm gì được ai.
"Hừ con chuột nhỏ, ngươi không tệ đâu, nhưng đáng tiếc quá ngu ngốc và tự đại, dám lựa chọn nơi này làm chiến trường thì cũng chuẩn bị bị bọn ta vây bắt tới ch.ết đi."


Vừa nói xong, bầu trời vốn u ám giờ đây lại bị từng tầng từng tầng sương đen bao trùm, ánh sáng cũng bị nhạt nhòa đi nhiều, không khí bỗng chốc nhiều hơn một chút thứ kì quái.
"Hahaha, thấy không con chuột nhỏ, ngươi ch.ết chắc rồi, không còn nơi để chạy nữa đâu, Mở!!"


Giang Ngục vừa dứt câu, khí thế của hắn lập tức liền bành trướng, thi khí sinh ra từ đại trần bắt đầu tràn vào mỗi ngóc ngách trên thân thể hắn khiến cho Giang Ngục lúc này càng thêm cường tráng, nhưng sắc mặt lại càng điên cuồng và khát máu.
"Tên này thế mà lại là linh thi?"




"Không, không phải là linh thi, chỉ là độc môn bí pháp nào đó của Vạn Thi Quan khiến cho đệ tử có thể đem mình luyện thành thân thể của linh thi, hiệu quả cũng tương đương với luyện thể chính thống, hoặc cũng có lẽ mạnh hơn một chút."


Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi tặc lưỡi, thầm cảm khái quả nhiên thế gian không thiếu cái lạ, làm người không muốn cứ muốn đi làm quỷ không ra quỷ, người không ra người.
"ẦM!!!"


Đã bạo nộ trở thành quái vật đánh mất đi lý trí, Giang Ngục điên cuồng lao tới Thường Nguyệt, giữa đường càn quét qua khiến cho mặt đất trở thành một đường bằng phẳng, các đá tảng lớn xung quanh cũng bị hắn đụng nát.


Không có thứ gì có thể ngăn cản quái vật trước mắt ngay lúc này, Thường Nguyệt cũng không ngốc bắt đầu sử dụng tốc độ vượt trội của mình không ngừng cò quay với đối phương.
Chỉ là theo thời gian dần dần trôi qua, chướng ngại vật xung quanh cũng bị phá hủy gần hết.


Giang Ngục đánh hụt xong cũng nhanh chóng ổn định tư thế lao tới Thường Nguyệt tiếp.
Thấy vậy Thường Nguyệt lần nữa cất bước định di động tránh né, nhưng lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Uế Tà Trấn Pháp!"


Lập tức Thường Nguyệt liền cảm giác thân thể như nặng trĩu, các khớp xương cũng đột nhiên như bị rỉ sét, khó mà cử động linh hoạt.
Mặc dù quá trình này chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhưng cũng đủ để Giang Ngục đã hóa thành điên cuồng lao tới ngay trước mắt chuẩn đụng trúng.


Thấy tình thế không thể tránh né, Thường Nguyệt bình tĩnh xoay chuyển đầu thương thành đuôi thương, mạnh mẽ dọng tới.
Cự lực khiến Thường Nguyệt tựa như mũi tên phóng thẳng ra phía sau, đâm mạnh vào vách đá sau lưng, tràng diện vô cùng to lớn.
"Có sao không?"


"Không có việc gì, "Giáp Luyện Tập" vẫn chưa có vỡ, chứng tỏ cũng không chí mạng."
Mặc dù nói thế, nhưng Thường Nguyệt cũng cảm giác cả người ê ẩm.
Thấy tình huống không tốt, Trần Lâm lập tức trở về lại thân thể, nốc một bình "Liệu Thương Đan" nhằm chia sẻ dược lực qua cho Thường Nguyệt.


Cảm thấy một dòng nước mát tràn qua toàn thân, cơn ê ẩm cũng đỡ đi không ít, Thường Nguyệt liền mỉm cười đầy tự tin nhìn về một phương hướng.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi sao. Làm ta đợi lâu muốn ch.ết."


Nghe vậy, Vương Lục nhíu mày cũng không trả lời, bắt đầu âm thầm thi pháp, định lại dùng chiêu cũ khiến đối phương mất khống chế trong giây lát để Giang Ngục có cơ hội đánh trúng.


Hiện tại tình thế vô cùng có lợi, đối phương không cách nào phá được phòng ngự của Giang Ngục trong trạng thái "Cuồng Thi", chỉ cần chậm rãi đánh liền có thể chắc chắn giành lấy chiến thắng.


Chỉ là phía đối diện, Thường Nguyệt làm ra động thái khiến Vương Lục chợt trừng lớn đôi mắt, chỉ thấy đối phương cởi bỏ trọng giáp để lộ ra thân thể cao gầy nhưng vô cùng gân guốc, hai cánh tay hữu lực nổi lên dày đặc gân xanh tựa như có từng mảng mạng nhện bao quanh lấy cánh tay khiến người ta khiếp sợ và không tưởng tượng nổi.


Làm sao một nữ nhân có thể có thân thể đáng sợ như thế?
Chỉ là lập tức, từ nghi hoặc, Vương Lục liền chợt trở nên hưng phấn.
"Quá đẹp, thật là một bộ thân thể kinh diễm, vượt xa khỏi thứ sắc đẹp dong chi tục phấn tầm thường, đây mới là mỹ quan mà mọi thể xác nên hướng tới."


Phải có được nàng, Vương Lục cảm giác được, chỉ cần có bộ thân thể trước mắt, hắn liền có thể luyện thành bản mệnh linh thi của mình.
"Giang Ngục, lát nữa công kích nhẹ nhàng một chút, đừng làm hỏng bảo bối của ta."


Nghe vậy, Giang Ngục mặc dù đã hóa điên không cách nào nghe hiểu lời nói, nhưng tựa như là bị Vương Lục khống chế, nên đối phương cũng chuyển từ thế húc thành thế giang rộng cánh tay muốn lao tới ôm chặt lấy để khống chế nàng.


Chỉ là Thường Nguyệt lúc này đã giải phóng bản thân, không còn cảm thấy chút gò bó nào nữa.
Nàng bình tĩnh nhìn quái vật khổng lồ đang lao tới trước mắt, ung dung cất Thiết Tinh Thương đi đổi lại thành một thanh thương với đầu thương màu bạc đang không ngừng toát ra hơi lạnh khiếp người.


Thấy vậy, Vương Lục cũng nhíu mày.
Thanh thương này tuyệt đối là có gì đó kỳ quái.
Nhưng tới nước này đã không đổi kế sách khác được nữa, chỉ có thể mệnh lệnh Giang Ngục tăng tốc, đồng thời bản thân hắn liền nhắm ngay Thường Nguyệt thi triển "Uế Tà Trần Pháp".
"Vù."


Nhưng không đợi pháp thuật được kích hoạt, người trước mắt liền đột ngột biến mất khiến cho pháp thuật tại ánh mắt ngỡ ngàng của Vương Lục trực tiếp thi pháp thất bại khiến hắn nhận lấy một chút phản phệ.
"Cái..."
"Gràooooo."


Đang lúc hắn ngỡ ngàng, tiếng gào thét đột ngột vang lên khuấy động cả vùng sơn cốc khiến Vương Lục càng thêm ngạc nhiên.
Bởi vì lúc này, Giang Ngục đang đau đớn tột cùng.


"Cuồng Thi Luyện Thể", một trong các loại bí thuật luyện thi cao cấp nhất trong Thánh Quan, bí pháp này có thể khiến cho người học luyện ra được một bộ thân thể của "Cuồng Thi" loài tà vật mạnh mẽ có tiềm năng trưởng thành cực cao, thân thể vô cùng rắn chắc, bất hoại, nhưng đồng thời vẫn giữ lại lý tính của người đó.


Chỉ là bí pháp mạnh mẽ như thế tất nhiên sẽ có yêu cầu rất hà khắc, nhưng đổi lại sẽ là thực lực vượt qua đồng cấp, cùng giai không cánh nào phá phòng ngự.
Nhưng hắn hiện tại đang thấy được gì.


Nữ nhân kia hiện tại đang đứng trên vai Giang Ngục, hai tay đang nắm cán của thanh thương đang ghim xuyên qua đầu của Giang Ngục trong trạng thái cuồng thi.
"Không thể nào, này tuyệt đối..."
"PHỐC!!!"


Không chút lời nói nhảm, Thường Nguyệt với ánh mắt trêu tức nhìn tới Vương Lục, tay nắm cán thương chợt chấn động một cái, cả chiếc đầu lâu liền bị chẩn bể nát, dịch trắng dịch đỏ bay tứ tung khắp nơi, thân thể cứng cỏi bất hoại cũng vì mất đi đâu lâu mà run rẩy một chút liền yểu xìu như cọng bún ngã lăn ra đất.


"Uops, ta lỡ tay."
Vung thanh thương bạc trên tay khiến máu tươi bám trên ngọn thương theo quán tính liền bị văng lên mặt đất, Thường Nguyệt hài lòng đem Thương Phục Hận vác lại vai, trong lòng cười đắc chí.


"Thật là vãi chưởng, đây quả là thương tốt Trần Lâm à., thứ này mạnh như vậy còn sợ cách đách gì nữa, đi xiên Trúc Cơ thôi."
"..."






Truyện liên quan