Chương 91: Thường Nguyệt không tin tà

"Là thế đấy, ngươi nhớ kỹ cách sử dụng chưa."
Giới thiệu qua một lần từng loại máy và cách sử dụng cho Tử Lăng, Thường Nguyệt cũng cảm thấy cổ họng hơi khô nhưng nàng vẫn hỏi lại.
Nghe vậy, tiểu thị nữ nhìn qua nơi đây một lần liền cũng gật đầu, sau đó nói:


"Tiểu thư, bộ tiên sư nào cũng giống như ngài sao đều dùng những thứ này để rèn luyện cơ bắp."


"Không, tu sĩ bình thường không có dùng mấy thứ này, mà nói đúng hơn là tu sĩ bình thường không có rèn luyện cơ bắp, bọn hắn chú trọng tu vi hơn. Này cũng là lý do võ giả các ngươi mặc dù có chút khiếm khuyết vài phương diện nhưng vẫn có thể đâm tu sĩ Luyện Khí như thường, dù sao thì thân thể vẫn là nhược điểm chí mạng của tu sĩ cấp thấp mà."


Nghe vậy, Tử Lăng như có điều suy nghĩ.
Nàng thử thử qua một chút bài tập rèn lưng xô bằng giây cáp.
Nhìn thấy Tử Lăng tập rất chuẩn, Thường Nguyệt không khỏi mỉm cười hài lòng, nàng nói:
"Thấy thế nào?"
"Hơi dễ, không giống khi Tử Lăng rèn luyện bằng đá lớn."


"Này cũng đúng thôi, dù sao của ngươi là đang luyện toàn thân một lúc còn tập bằng các dụng cụ này thì chỉ rèn luyện một nhóm cơ nhất định thôi."
"Vậy sao tiểu thư không rèn luyện toàn thân một lúc luôn cho nhanh?"
Tử Lăng nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền bật cười nói:


"Hỏi rất hay, vậy trước hết ta hỏi ngươi một câu, cùng một cường độ kháng lực, mỗi vị trí trên thân thể tiêu hao thể lực là giống nhau hay khác nhau."
"Này, Tử Lăng đoán có lẽ là giống nhau."




"Hah, sai rồi, là khác nhau, mà không chỉ khác nhau còn khác nhau rất lớn, trên thân thể mỗi một bộ phận đều khỏe theo cách khác nhau vì vậy chúng cũng chịu lực khác nhau, ví dụ như ngươi dùng tay vác đá chạy vòng vòng đi, ngươi nghĩ là ngươi dùng tay nâng đá nhưng thật ra thứ chịu lực nặng nhất là hai chân của ngươi, sau đó là eo, vai, rồi mới tới tay, bởi vì là bộ phận thường đảm nhận trách nhiệm gánh lực cho thân trên, hai chân hay cụ thể là hai bắp chân là nhóm cơ bắp tiêu hao thể lực nhiều nhất trong tất cả các nhóm cơ, vì vậy mỗi lần ngươi coi là mình đang tập luyện toàn thân thì thật ra chỉ có một nhóm cơ nào đó sẽ nhận được phần lớn hiệu quả rèn luyện, trong khi các nhóm cơ khác chỉ có thể húp ít hiệu quả nhỏ nhoi, nhưng tiêu hao thể lực lại vô cùng khổng lồ bởi vì ngươi đang gồng toàn thân cùng một lúc."


Nghe vậy, Tử Lăng mặc dù không có thay đổi biểu lộ nhưng hai mắt nàng cũng chợt đâm chiêu như có chổ suy nghĩ, thấy vậy Thường Nguyệt liền nói tiếp:


"Ngoài ra, chúng ta còn phải nói đến độ lờn của cơ thể nữa, phải nói thế nào đây, cơ thể chúng ta hay nói đúng hơn là cơ bắp của chúng ta nó rất là khôn, cụ thể ở đây là khôn lõi, cơ bắp không chỉ có trí nhớ riêng của nó, mà nó còn có thể tự điều chỉnh lại mình để thích nghi với hoạt động thường ngày, ngươi nếu tập một bài tập quá nhiều, lặp đi lặp lại, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy mình tập luyện ngày càng nhẹ nhàng, nhưng nếu ngươi nghĩ đó là do ngươi mạnh lên nhanh chóng thì là sai, chỉ là cơ bắp đang thích nghi với hoạt động kháng lực quen thuộc ấy sau đó tự điều chỉnh lại để nó có thể kháng lực một cách nhẹ nhàng hơn mà thôi, mà trong rèn luyện thì không thể có hai từ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thì chả khác gì ngươi đang chơi, hoàn toàn không có ý nghĩa."


"..."
"Cảm ơn tiểu thư giải đáp, Tử Lăng thụ giáo."
Vì nói quá nhiều, Thường Nguyệt uống một ngụm nước chanh để giải tỏa cổ họng đang khô khóc.
Sảng khoái hà hơi một cái, Thường Nguyệt vì sợ Tử Lăng tương lai sẽ đi lệch đường nên cũng vội giải thích thêm.


"Mặc dù nhấn mạnh việc rèn luyện cơ bắp và cần rèn luyện cơ bắp hiệu quả là thế, nhưng không có nghĩa là võ công của các ngươi không có tác dụng, một hệ thống cơ bắp có tỷ lệ hợp lý sẽ giúp ngươi vừa có được sức lực lớn, thể lực bền, khả năng phát lực hiệu quả, tuy nhiên những thứ đó chỉ là phụ trợ để chúng ta đấu pháp một cách hiệu quả hơn, thủ đoạn giết người vẫn là trọng tâm cần chú trọng nhất, cơ bắp chỉ có người sống mới sử dụng được, ch.ết rồi thì dù là mỡ hay cơ thì kết cục cuối cùng cũng là một đống thi cốt mà thôi. Vì vậy cần phân bố tinh lực hợp lý giữa rèn luyện thân thể và trau dồi võ công của mình, không nên quá nghiêng về một hướng, nếu không thì rất dễ đi vào ngỏ cụt."


Thường Nguyệt mặc dù nhìn như đang nói với Tử Lăng, nhưng nàng lúc này cũng đang nói với chính mình.


Trong sinh tử bác đấu, dù là sức mạnh, tốc độ, thể lực, phán đoán, thương pháp đều quan trọng như nhau, bỏ bê bất cứ một hạng nào thụt lại đều có thể trở thành điểm yếu chí mạng của nàng.


Hiện tại sức mạnh, tốc độ, thể lực, phán đoán, Thường Nguyệt tự nhận mình đều có đủ, nhất là "thể lực" và "phán đoán", dù không đủ nhưng một khi có Trần Lâm trợ chiến thì lập tức sẽ được tăng cường gấp bội, lúc này liền chắc chắn đã đủ.


Thứ khiến Thường Nguyệt lo lắng là thương pháp của nàng.
Nói sao đây.
Người dùng binh khí như nàng một khi đi tới bước này rồi sẽ bắt đầu lĩnh ngộ chân lý của binh khí đó, để ngộ ra được "Ý cảnh".


Nhưng như đã nói rất nhiều lần, nàng là người dùng thương để đánh nhau, để giết người.
Không phải là người sinh ra vì "để cầm thương", hay là cái gì gì đó như "Trời sinh kiếm chủng", "Trời sinh đao chủng", "Trời sinh tạp... nhầm, Trời sinh thương chủng".


Thường Nguyệt tin rằng, binh khí sinh ra là để được sử dụng, chân lý của binh khí nằm ở người sử dụng, "Ý cảnh" của binh khí ở trong đầu người sử dụng.
Binh khí là để dùng, không phải để thờ.


Cho dù đã được chứng kiến vô số "Kiếm ý", "Đao ý"... bá đạo cường hoành, mạnh mẽ tuyệt luân.
Nhưng niềm tin của nàng chưa từng lung lay, Thường Nguyệt biết vạn loại "ý cảnh" trên đời, "Đao ý", "Kiếm ý", "Thương ý", "Trảo ý" vân vân... đều không sánh bằng ý của nàng.


Nàng, Thường Nguyệt, tuyệt sẽ không bao giờ coi trọng binh khí hơn coi trọng bản thân mình.
Bằng niềm tin như vậy, Thường Nguyệt trước giờ học sử dụng bất kỳ loại binh khí nào đều dễ dàng và nhanh chóng vô cùng.
Nhưng cũng vì vậy mà một khi đạt tới bình cảnh nàng liền khó mà tiến thêm.


Nàng tựa như là một dị loại, một nét chấm phá, một sự phá cách trong các thể loại tu sĩ chuyên sử dụng binh khí.
Nàng không đi con đường bình thường của đại chúng mà tự mở lối riêng của riêng nàng.
Mà có câu nói hay lắm.
Muốn đi nhanh thì đi một mình.
Muốn đi xa thì đi cùng nhau.


Thường Nguyệt đi lối riêng lại đi một mình, nên nàng đi rất nhanh, chỉ là khi gặp bình cảnh hay trắc trở, nàng buộc phải dừng chân lại nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tiếp được.
"Ài, đáng tiếc thời gian không bên phía của ta."
Chỉ hơn một tháng nữa là Ngoại Môn Thi Đấu.


Muốn trong khoảng thời gian này tự ngộ ra và nhìn thấu được thứ gì đó trong màn sương phía trước là hoàn toàn không thể.
Trừ khi nàng ngộ đạo.
Nhưng Thường Nguyệt trước giờ không tin vào "Ý cảnh" của binh khí, lại càng không tin vào ngộ đạo.


Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết sau đó học hỏi để biết.
Ngộ đạo là cái quỷ gì? Từ không biết nhưng cũng không cần học liền có thể thành biết à?
Sao ngươi không trực tiếp thành tiên luôn đi.
Vì vậy con đường phía trước tạm thời hơi khó để đi tiếp.


Hết cách, Thường Nguyệt chỉ có thể lại mở lối riêng tiếp.
Nếu không học "Ý cảnh" của binh khí thì ta học cách khắc chế "Ý cảnh" vậy.
Có thể đả bại được địch nhân thì cách nào cũng dùng tốt.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền quay sang hỏi Tử Lăng đang miệt mài tập kéo lưng xô, nàng nói:


"Tử Lăng, ta nhớ ngày trước ngươi có biểu diễn quá trình "cảm đao" gì gì đó phải không, biểu diễn lại cho ta xem một chút với.






Truyện liên quan