Chương 94: Đi khám

"Ờmm, sư đệ, sao ngươi lại ra nông nỗi này, có ai đó đánh ngươi gãy xương rồi đem ngươi ném nồi nước sôi à."
"..."
"Sư tỷ nghĩ nhiều, ta chỉ là gặp sự cố lúc chế phù thôi."
"Linh phù gì mà có thể khiến ngươi thành nông nổi này?"
"Hỏa Bạo Phù."


"Ngươi bị cỡ hai trăm tắm hỏa bạo phù tạc thành thương thế như thế này đấy à?"
Không trách vị sư tỷ này hiểu lầm như thế.


Dù sao Trần Lâm cũng là Luyện Khí hậu kỳ, trong khi "Hỏa Bạo Phù" chỉ là linh phù sơ cấp, muốn tổn thương được Luyện Khí hậu kỳ, thì chỉ có lấy số lượng lớn cùng kích hoạt mới được.
Biết tiếp tục chém gió rất dễ lộ ra sơ hở, Trần Lâm quyết định trầm mặc.


Huân Ngọc thấy vậy liền biết lý do đằng sau có thể không phải chuyện vui vẻ gì liền không hỏi nữa bắt đầu làm chức trách của mình.
Nàng là Dược sư làm việc trong dược điền của tông môn, chức vụ ngoại trừ trông coi linh dược ra còn làm cả công việc xem bệnh, chuẩn đoán và chữa trị.


Mặc dù tu sĩ rất ít bị bệnh nhưng cũng thường hay bị thương hoặc gặp vấn đề nào đấy.
Bình thường những lúc như vậy tu sĩ sẽ đi mua đan dược chữa thương để dùng.
Nhưng đan dược chữa thương rất nhiều, nên dùng loại nào mới có hiệu quả tốt thì người ngoài nghề khó mà biết được.


Vì vậy liền có những người làm Dược sư như Huân Ngọc, bởi vì thường chăm sóc linh dược nên rất hiểu dược tính, lại học thêm một chút về coi bệnh và xử lý vết thương nhẹ liền không khác gì bác sĩ ở kiếp trước của Trần Lâm.




"Được rồi, trải qua ta xem xét thì sư đệ bị bỏng không nặng lắm nhưng phạm vi khá rộng, rất ít đan dược chuyên trị loại thương thế như bỏng da, nên ta nghĩ ngươi có thể dùng băng vải tẩm nước thuốc quấn toàn thân, qua ít ngày liền sẽ khỏi. Còn về phần xương lưng dưới của ngươi chỉ bị trật khớp nhẹ, không nghiêm trọng lắm, dùng Tục Cốt Đan cũng được nhưng vậy thì có chút đại tài tiểu dụng, nếu sư đệ muốn tiết kiệm linh thạch, sư tỷ có thể giúp ngươi bó xương lại, nghỉ ngơi ít ngày liền cũng sẽ tự khỏi thôi."


Nghe vậy, cảm thấy không vấn đề, Trần Lâm liền cũng gật đầu đồng ý.
"Cảm phiền sư tỷ hổ trợ một chút."
"Không có gì, đây cũng là chức trách của ta thôi."


Huân Ngọc ôn hòa tươi cười, sau đó từ trong hộp gỗ lấy ra một cuộn vải trắng, nàng thuần thục xử lý sát trùng một chút, sau đó ngâm vào nước thuốc đã chế sẵn liền quay ra nói.
"Sư đệ cởi áo ra nằm ngồi lên giường đi, ta chuẩn bị băng bó ngay đấy."


Đợi một lần nữa đi ra khỏi Dược điền, Trần Lâm giờ đây đã có một diện mạo mới.
Hắn unlock skin Trần Lâm xác ướp.
Đây đều là nhờ vào sự nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại của Thường Nguyệt, hắn gần như bị bỏng toàn thân.


Mặc dù đối với tu sĩ thì vết thương như thế chỉ có thể xem như không nặng không nhẹ.
Nhưng cơn đau rát dai dẳng khi bị bỏng cũng không phải đang nói đùa.


Trần Lâm không hiểu sao cô vợ trẻ có thể nghĩ đến hành động dùng nước sôi 350 độ C để lau người cho hắn. Nếu không phải đối phương có lý do, Trần Lâm cũng kém chút tưởng nàng nổi cơn ghen điên ghen khùng nào đó nên muốn mưu sát hắn. Mặc dù lý do Thường Nguyệt đưa ra Trần Lâm cũng không tưởng tượng nổi.


Vì hắn dùng nước ấm lau người giúp nàng khi bị bệnh lúc nhỏ nên nàng cũng định dùng nước "ấm" lau người cho hắn?
Khái niệm "ấm" của ngươi là 350 độ C á?
Thường nói giúp vật vật trả ơn, giúp người người báo oán cũng không sai.


Hắn dùng khăn ấm tầm 30 độ C lau người giúp nàng, nàng thì dùng khăn "ấm" hơn 300 độ C để luộc hắn.
Quả nhiên là không thể nói nổi.
Còn về thương thế ở lưng, Trần Lâm cũng không trách Thường Nguyệt.


Lúc nãy hắn quả thật là có chút kích động quá mức mới khiến Thường Nguyệt cũng bị gấp gáp theo nên mới vô ý dùng quá nhiều lực mà ôm hắn trật khớp.
"Ài..."
Đối với tính tình hậu đậu của cô vợ trẻ, Trần Lâm cũng là hết nói nổi, chỉ có thể thở dài.


Đây có lẽ là lý do bọn hắn hợp nhau đến thế đi.
Nàng giỏi đánh nhau, nhưng cuộc sống lại rất tùy ý và hậu đậu.
Hắn kém vật lộn đấu pháp, nhưng sống đủ cẩn thận và tỉ mỉ.
Lấy thừa bù thiếu cho nhau.
Đấy quả nhiên là ông trời tác hợp cho tướng phu thê.


Nhưng không hiểu sao Trần Lâm nghĩ đến giấc mơ tối qua, hắn liền chợt có chút suy nghĩ sâu xa nào đấy.
Mang theo chút nổi lòng không ai biết được, Trần Lâm chẳng biết từ khi nào đã đi tới động phủ của mình.


Xoa xoa vầng trán một cái, xua tan mọi ý nghĩ bâng quơ trong đầu, Trần Lâm lấy lại tinh thần liền bình tĩnh mở cổng đi vào.
Trong nhà, cô vợ trẻ giờ đây đang thấp thỏm ngồi trên ghế, khuôn mặt tràn đầy lo âu tựa như bé gái mới làm sai điều gì đấy nên thấp thỏm đợi cha trở về.


Thấy Trần Lâm trở lại, toàn thân băng kín vải trắng, sắc mặt Thường Nguyệt liền chợt biến hóa, nàng vội vã bật người chạy tới nói:
"Sao lại tới nông nỗi thế này? Dược sư nói sao, ngươi bị thương nặng lắm à?"


Thấy nàng gấp rút vội vã như vậy, Trần Lâm không khỏi có chút buồn cười, hắn đưa tay sờ đầu nàng, giọng nhẹ nhàng nói:
"Không có sao hết, chỉ là nhìn bề ngoài hơi nghiêm trọng thế thôi, qua ba ngày là khỏi."


"Thật chứ? Thương thế ngươi thật không sao? Không phải là cố ý xoa dịu ta mới nói vậy đấy chứ?"
Nghe vậy Trần Lâm ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói:
"Không sao."
Gương mặt áp vào lồng ngực Trần Lâm, Thường Nguyệt có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của hắn rất ổn định vào lúc này.


Cảm nhận hơi ấm từ trên người hắn phát ra, Thường Nguyệt bất chợt cảm thấy mê muội.
Nàng muốn đưa tay ôm lại, nhưng vưa nâng lên liền ngừng.
Thường Nguyệt sợ, nàng sợ lại sơ ý tổn thương người quý giá nhất của nàng một lần nữa.


"Muốn ôm thì cứ ôm đi, không sao đâu, Trần Lâm ta không có yếu đuối đến thế, ngay cả cái ôm của người mình thương cũng không chịu được."


Nghe vậy, Thường Nguyệt nhỏ giọng ờm một tiếng, nàng nhẹ nhàng đưa tay vòng quanh lưng hắn, động tác nhẹ nhàng tự tốn vô cùng tựa như lại sợ bản thân vô ý lần nữa,


Thấy vậy, Trần Lâm cũng chợt cảm thấy buồn cười, trong lòng hắn giờ phút này cảm thấy vô cùng bình yên, mọi nỗi lòng đều chợt không cánh mà bay.
Ngươi quả nhiên là quá quý giá với ta, Thường Nguyệt à.


"Xin lỗi ngươi rất nhiều Trần Lâm, nếu ngươi cảm thấy tức giận thì cứ việc trách móc ta đi, đánh ta cũng được, da ta dày lắm không ngại đâu."


Nghe vậy, Trần Lâm nhịn không được mà bật cười, hắn ôm nhu ôm chặt đầu nàng, mặt cuối xuống áp sát mái tóc đỏ rực xuông mượt kia, khẽ ngửi một hơi, hắn trấn an nói:


"Sao mà ta có thể đánh ngươi được, chỉ là chút thương ngoài da mà thôi, ta không đau, nhưng nếu ngươi có chuyện gì, ta không bị thương, nhưng sẽ rất đau, nên hãy nhớ phải luôn trân trọng bản thân mình."
"..."
"Ừmm!"


Khẽ đáp lại xong, Thường Nguyệt liền không nói gì nữa tiếp tục áp mặt vào ngực Trần Lâm hồi lâu tựa như không bao giờ muốn dứt ra nữa.
"Được rồi, sau chuyến nay ngươi chắc cũng cảm thấy mệt mỏi, ta giờ sẽ đi làm chút món ăn mà ngươi thích đây."
Nghe vậy, Thường Nguyệt vốn muốn từ chối.


Chỉ là nàng nghĩ đến các món ngon, miệng liền không cách nào mở ra được.
Nghĩ nghĩ, Thường Nguyệt liền chợt cong chân lên sau đó quấn quanh người hắn, tư thế tựa như loài Koala đang ôm chặt lấy thân cây, nàng vẫn áp mặt vào ngực hắn mà nói:


"Ngươi cứ việc nấu ăn đi, ta ôm ngươi như này là được."
"Ách, như này sao ta có thể nấu ăn được?"
"Không cần nấu món ngon cũng được, làm gì đó đơn giản cho bữa trưa thôi, chỉ cần để ta tiếp tục như vầy là được."
"Nhưng mà ngươi nặng lắm, ta nhấc chân đi không nổi."
"..."


"Ngươi hình như sắp bị gãy xương nữa rồi đấy."






Truyện liên quan