Chương 98: Giải thoát

Sau khi dùng "yêu thương" để khuyên nhủ Thường Nguyệt chịu học hành đàng hoàng thành công.


Trần Lâm lại giảng cho nàng biết thêm một vài trường phái triết học khác, như triết học duy vật chất phác với bộ lý luận coi thế giới là tổ hợp được hình thành từ các nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ,... dù là sinh vật sống hay vật vô tri đều nằm trong sự luân chuyển giữa các nguyên tố ấy.


Nói chung thì triết học duy vật chất phát cũng chỉ là tiền thân của triết học duy vật siêu hình khi mà nó bỏ qua những thứ khác chỉ coi trọng các nguyên tố cấu thành thế giới này.


Mặc dù là một loại triết học sai lệch nhưng triết học duy vật chất phát lại rất dễ để hiểu, khó trách người châu Á xưa lại coi nó trân bảo.


Mà có chuyện này cũng thú vị, đó mọi truyền thuyết về lực lượng siêu nhiên, về thần tiên thần phật, tiên hiệp kỳ huyễn... đều dựa trên triết học duy vật chất phát mà ra.
Đạo tổ, thánh nhân, tiên nhân, đều lấy căn cơ ngũ hành tức là thuyết duy vật chất phác làm gốc.


Kiếp trước, khi mà duy vật siêu hình ra đời phủ định các thuyết trước nó, cũng là thời điểm nhân loại tiến vào thời kỳ đầu máy hơi nước phổ biến, mọi truyền thuyết tiên thần, mọi thánh nhân, đạo tổ đều trở thành trò cười khi duy vật chất phác lụi tàn trong dòng sông lịch sử.




Siêu nhiên cũng từ khoảnh khắc ấy liền đã bị phủ định hoàn toàn.
Nhưng mà khi lần đầu tới thế giới này, Trần Lâm rất ngỡ ngàng khi biết được tiên thần thế mà thật sự có tồn tại.
Như vậy chẳng phải là nói triết học duy vật chất phác có khi lại đúng sao?


Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng, triết học duy vật chất phác là một nhánh nhỏ của triết học duy vật cổ đại, trong khi triết học duy vật cổ đại thì người ta đã hình thành nên khái niệm "nguyên tử" rồi, chỉ là vì không cách nào quan sát nguyên tử hay chứng minh được nguyên tử hình thành nên vạn vật, nên sau này mới có triết học duy vật chất phác để mà giải thích thế giới bằng những nguyên tố có thể nhìn được và sờ được.


Và khoa học đã chứng minh được "Nguyên tử" có tồn tại, mặc dù nó chưa phải hạt nhỏ nhất, nhưng sự tồn tại của "Nguyên tử" đã đủ bác bỏ lý luận lung tung về ngũ hành, trong khi triết học duy vật biện chứng cũng có kế thừa lại một bộ phận lý luận đúng đắn về quy luật tự nhiên của duy vật cổ đại và phép biện chứng trong thuyết triết học duy tâm cổ điển Đức, nên duy vật biện chứng vừa mới ra đời liền đã khắc phục được hạn chế của chủ nghĩa duy vật chất phác thời cổ đại, chủ nghĩa siêu hình và trở thành đỉnh cao trong sự phát triển của chủ nghĩa duy vật.


Nói chung, nếu ở tu tiên giới này, phép duy vật chất phác mà đúng thì đồng nghĩa với việc duy vật cổ đại cũng phải đúng vì nó là nền tảng hoàn toàn của duy vật chất phác, nhưng nếu mà như vậy thì lý luận về "nguyên tử" là bản nguyên của thế giới sẽ đá lý luận về "ngũ hành" ra chuồng gà, mệnh đề này có sự mâu thuẫn quá rõ ràng khiến cho Trần Lâm trực tiếp bác bỏ ý nghĩ về duy vật chất phác.


Tổng kết lại là: Nói nhảm vẫn là nói nhảm, duy vật biện chứng mới là "chân lý".
Là đứa con của thế kỉ 21, hắn tuyệt đối sẽ không bị sự tráng lệ của thế giới này tha hóa.


Hắn vẫn sẽ tu tiên nhưng cũng đồng thời sẽ dùng logic triết học của mình để giải thích "Tiên" là gì mà sẽ không tin vào mấy lời đồn nhảm bậy bạ về cái gì mà tiên nhân, thiên đạo, ngũ hành...
"Vạn vật trên đời, đều nằm trong mối liên hệ phổ biến."


Đó là chân lý tuyệt đối, có thể bị phàm phu tục tử hoài nghi, nhưng sẽ vĩnh hằng bất biến.


"Được rồi, nói xong duy vật chất phác, chúng ta cùng bàn đến thuyết Nhất Nguyên nào, nói về Nhất Nguyên thì có Nhất Nguyên Duy Vật và Nhất Nguyên Duy Tâm, duy vật tạm không nói, chúng ta cùng nói đến Nhất Nguyên Duy Tâm nào, lý luận của thuyết Nhất Nguyên Duy Tâm có thể xem là lý luận cốt lõi hình thành nên phật giáo, thế giới này..."


Chỉ trong ba ngày Trần Lâm liền giải thích đủ loại trường phái mà hắn biết.
Nói cũng lạ, ngay cả Trần Lâm cũng không ngờ mình biết nhiều đến vậy.
Quả thật là hồi ở Đại Học hắn khá là thích học Triết, cũng nhìn qua rất nhiều bài luận về các trường phái triết học.


Nhưng từ ngày đi làm hắn liền bận tối mặt tối mày, sở thích cũng từ học hành trở thành những thú vui khác như chơi game, chơi thể thao, chơi đùa con tim người khác, vân vân...
Theo lý mà nói, bỏ bê thời gian lâu như vậy hắn phải quên sạch rồi mới đúng.


Nhưng có lẽ là vì hiện tại đã đạt cảnh giới khá cao, bộ nhớ của não bộ được upgrade lên kha khá nên mới nhớ lại những kiến thức trước kia.
Nói chung thì vì lý do gì mà hắn nhớ được nhiều như vậy cũng không quan trọng, quan trọng là ba ngày này hắn dạy được rất nhiều.


Nhìn xem Thường Nguyệt vò đầu bức tai, tóc rụn mấy lọn rồi, Trần Lâm mới hài lòng gật đầu nói:
"Được rồi có lẽ đến đây là tạm thời đủ, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút rồi, hôm..."


Không kịp đợi Trần Lâm nói xong, Thường Nguyệt tựa như xác ướp vùng dậy, nàng lập tức lấy lại tinh thần hô một tiếng "Tốt" rồi trực tiếp biến mất, cứ như một cơn gió khiến Trần Lâm không khỏi sửng sờ.


"Hắc hắc, hôm nay cô nàng láu cá này xem như lãnh đủ rồi, để xem sau này ngươi còn tùy hứng kiếm chuyện nữa không."
Cười mắng một câu, Trần Lâm liền đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.


Ba ngày nay giảng hăng say quá ngay cả bát đũa cũng chưa rửa, còn có băng vải trên người hình như cũng hết dược lực rồi, cũng là lúc nên tháo ra.
...
Mà ở ngoài động phủ, thành công được nhìn thấy lại ánh mặt trời, Thường Nguyệt cảm động tới rưng rưng nước mắt.


Không ngồi tại vị trí của nàng, tuyệt đối không có ai có thể hiểu được nàng đã trải qua những gì.


Thường Nguyệt thế đời này cùng "Triết học" không đội trời chung, sau này thấy Trần Lâm nếu có dấu hiệu muốn nói về triết, nàng lập tức sẽ bịt mồm hắn lại nếu không thì chỉ có trời mới biết được hắn có thể nói tới bao giờ.


"Hừ, dám dày vò ta như vậy, nam nhân xấu tính, cứ đợi đi, ngày sau tất có chuyện "tốt lành" đang đợi ngươi."
Thầm mắng một tiếng, Thường Nguyệt liền vội vã rời khỏi đây mau chóng trở về động phủ của mình.


Trì hoãn ba ngày, có một số việc nàng không kịp dàn xếp xong, hiện tại cũng là lúc nên bắt đầu rồi.
Trở về động phủ, Thường Nguyệt đi vào liền nhìn thấy Tử Lăng hiện tại đang tích cực chạy bộ, cả người đã sớm ướt đẫm mồ hôi.


Thấy vậy Thường Nguyệt cũng cảm thấy vui lòng, nàng chợt có suy nghĩ đại loại như "trẻ ngoan dễ dạy" vậy.
Mà đang chạy bộ trên máy chạy, Tử Lăng nghe thấy động tĩnh khác liền quay đầu nhìn sang.
Thấy được Thường Nguyệt, nàng từ tốn tắt máy xong liền đi tới đánh giá Thường Nguyệt một lượt liền nói:


"Tiểu thư sao nhìn ngài tiền tụy quá, ba ngày này tiểu thư đã trải qua những gì thế?"
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ sắc mặt nàng lúc này có xấu như vậy sao.


Chỉ là nghĩ đến việc bản thân nàng vốn rất giỏi chịu đựng mà còn bị hoa mắt chóng mặt ù tai khi nghe Trần Lâm dạy triết, nếu đổi lại là người khác thì sợ đã sớm buồn nôn đến mức không thể khống chế mà nôn mửa không ngừng, nàng chỉ sắc mặt xấu thôi thì còn tốt chán.


Nhưng dù vậy thì cũng không tiện giải thích, Thường Nguyệt chỉ có thể nói sang chuyện khác:
"Ba ngày này ta gặp chút chuyện nhưng không sao đã ổn thỏa, ngươi chuẩn bị một tí đi, lát nữa chúng ta sẽ đi Thiên Nguyên Thành."






Truyện liên quan