Chương 320: Lại vào "Chân Ngã"

(Cảm ơn bác "mèo xuyên không" và "pisulu" đã tặng quà cho tác nha aheheheh, tác thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều)
Nhạc nền trong không gian một lần nữa thay đổi, trở nên nhẹ nhàng và êm ả hơn.
Theo đó, trạng thái của Thường Nguyệt cũng nhanh chóng tốt lên trở lại.


Nhưng chân chính làm cho Thiên Võ Tôn Giả chú ý đó là thanh kiếm trên tay Thường Nguyệt dần dần đổi màu, từ ban đầu là xanh lục của ngọc bích dần dần trở thành màu xanh dương của biển cả.
"Mỗi giai điệu sẽ mang tới một dạng chúc phúc khác nhau sao? Lần này lại là loại tăng phúc gì đây?"


Thiên Võ Tôn Giả nhíu mày thầm nghĩ.
Còn Thường Nguyệt thì không chút mảy may để tâm tới biểu cảm của đối thủ bởi nàng hiện tại còn đang đắm chìm trong trạng thái tốt đẹp của bản thân hiện tại.
"Tự do!"


Đó là cảm giác lúc này của nàng, Thường Nguyệt cảm thấy bản thân tựa như đã tìm tới hình mẫu tương lai mà bản thân muốn trở thành.
Tự do tự tại, có thể làm những gì mình thích, yêu người mà mình yêu, đánh kẻ mà bản thân không thích, hoàn toàn không có bất kỳ trói buộc nào nữa...


"Phải, như thế này mới đúng, nổi lên đi, giai điệu của riêng ta!"
Chiến ý hoàn toàn sục sôi, Thường Nguyệt tươi cười nâng kiếm chỉ thẳng tới đối thủ hiện tại.
Thấy vậy, ánh mắt của Thiên Võ Tôn Giả càng trở nên thâm thúy như có điều suy nghĩ.


"Chậc chậc, hôm nay ta thế mà lại có dịp lần nữa được chứng kiến cảnh tượng ngưng tụ võ đạo ý chí sao, hắc, thật là trớ trêu mà."




Nghĩ đến vinh dự tối cao của một võ giả đó là tìm ra và ngưng tụ "võ đạo ý chí" của riêng mình nhưng hiện tại vinh dự ấy lại rơi lên thân một tên tu sĩ Tiên Đạo, Thiên Võ Tôn Giả hiện tại không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.


Chỉ là dù không biết hiện tại phải phản ứng thế nào, hắn vẫn chẳng có tí nao núng mà đáp lại hành động thách thức của Thường Nguyệt.
"Cũng được, để ta xem xem "võ đạo ý chí" được ngưng tụ bởi một tên tu sĩ Tiên Đạo như ngươi liệu có hợp cách không!"


Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền khống chế "Võ Đạo Chân Thân" lần nữa công kích tới.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng không ngán mà trực tiếp công kích trực diện.


Mặc dù chênh lệch kích cỡ của hai bên là vô cùng khổng lồ, nhưng uy lực từ những đợt phản công của Thường Nguyệt là hoàn toàn không thể khinh thường.


Dư âm từ trận chiến của cả hai làm cho bầu trời rung động, mặt đất dậy sóng, liên miên núi đá ầm vang đổ xuống dưới từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ kia.
"Ào ào ào ào!!!"
Thường Nguyệt sử dụng quyền năng của gió để tạo ra từng đạo phong nhận khổng lồ bổ vào thân ảnh khổng lồ trước mắt.


Thiên Võ Tôn Giả cũng không phải dạng vừa khi mà hắn gượng ép chống đỡ tất cả những công kích kia đồng thời tung ra một cú đấm như trời giáng vào người Thường Nguyệt.
Không cách nào tránh né, cô vợ trẻ chỉ có thể gượng chống đòn công kích trước mắt.


Ngay lập tức nàng liền bị đánh rớt xuống mặt đất, một trận khói bụi mịt mù nhấc lên, đại địa trong nháy mắt liền bị chia năm xẻ bảy bởi lực lượng kinh khủng ấy.


Chỉ là dù cho sức sát thương nhìn như rất lớn, Thường Nguyệt ngay sau đó vẫn một lần nữa đứng dậy mà chiến tiếp như không có chuyện gì, các vết thương trên người nàng theo từng giai điệu trôi qua mà đang nhanh chóng khôi phục lại.


Mà đổi lại một bên khác, Võ Đạo Chân Thân sau khi gượng ép nhận mấy chém của Thường Nguyệt liền nứt ra vài khe hở, mặc dù vẫn có thể khôi phục lại được nhưng Thiên Võ Tôn Giả lại cảm giác được cực kỳ phí sức.


Liếc nhìn màn trời xung quanh, hắn thầm nói một tiếng "khó chơi" khi mà bản thân hiện tại đang ở trong phạm vi bị "gợn sóng" của đối phương bao phủ và phải liên tục nhận lấy "giai điệu"của đối phương ảnh hưởng tới, vì vậy mà mọi hành vi chống lại ý nguyện của đối phương đều sẽ phí sức gấp bội, mà như này vẫn còn tính là tốt, nếu như không bật "Võ Đạo Chân Thân" thì hiện tại có khi hắn chỉ có thể nhảy theo giai điệu của đối phương mà chẳng đánh đấm gì được.


"Mà cũng được, không hồi phục liền không hồi phục, chỉ cần mau chóng kết thúc trận đấu này liền được."


Nghĩ vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền chú ý tới áp lực trên người đang dần yếu bớt đi, điều này đại biểu cho "giai điệu" của đối phương đã qua thời kỳ cao trào nhất và đang dần lắng xuống, điều này cũng đồng nghĩa thời kỳ mạnh nhất của đối phương đã qua, chỉ cần đợi thêm một lát để sức mạnh của đối phương một lần nữa giảm xuống thì đó liền là cơ hội kết thúc trận chiến này của hắn.


"Chỉ là cũng không thể đợi quá lâu được."
Chú ý tới vết rạn trên người Võ Đạo Chân Thân càng lúc càng nhiều, hắn nhất định phải chấm dứt cuộc chiến này trước khi Võ Đạo Chân Thân hoàn toàn tan vỡ.
"Ào ào ào!!"


Liên miên cuồng phong nổi lên, bão tố nổi dậy và quấn lấy xung quanh thân ảnh khổng lồ không buông.
Giờ khắc này cảnh tượng tựa như một gã khổng lồ đang phải đối chọi với toàn bộ thiên nhiên hùng vĩ.


Chỉ là không thể giữ được thế công mạnh mẽ được lâu, Thường Nguyệt liền chợt cảm thấy một trận hụt hơi khiến đường kiếm của nàng không khỏi khựng lại đôi chút.
"ch.ết tiệt, sao lại đạt giới hạn vào lúc này chứ."


Nhìn thấy bản thân vừa bỏ lỡ thời cơ công kích tốt nhất để đánh tan nát hư ảnh màu vàng kim khổng lồ kia, Thường Nguyệt chợt thầm mắng "không ổn".


Thiên Võ Tôn Giả hiển nhiên cũng nhìn thấy thời cơ tuyệt hảo trước mắt, không chút chần chờ hay chậm trễ, hắn ngay lập tức vận dụng lực lượng toàn thân để đánh ra một kích cuối cùng.


"Không thể không nói, nha đầu ngươi rất không tệ, chỉ là đến đây là hết rồi, Võ Đạo của ngươi cũng nên kết thúc!"
Hư ảnh khổng lồ chợt bộc phát quang mang mãnh liệt, Võ Đạo Chân Thân trong phút chốc liền trở nên cực độ thăng hoa, tất cả vết rạn cũng tạm thời biến mất.


Đứng trước Võ Đạo Chân Thân trong trạng thái đỉnh phong, Thường Nguyệt ngay lập tức liền cảm giác được một trận áp lực to lớn tới mức khó thở.


Nhưng không vì vậy mà nàng mất đi ý chí chiến đấu của mình, trong tình huống ngặt nghèo như hiện tại, Thường Nguyệt lại một lần nữa có được cảm giác quen thuộc kia.
"Bí thuật "Chân Ngã"?"


Trong những tình cảnh tuyệt vọng và khó khăn nhất, "Chân Ngã" bí thuật luôn tựa như một ngọn hải đăng soi sáng con đường phía trước cho nàng.


Mặc dù ánh sáng không mãnh liệt, cũng không thể ngay lập tức giải quyết được nghịch cảnh, nhưng Thường Nguyệt có thể thuận theo chỉ dẫn trong cõi mơ hồ kia mà tiến tới phía trước để tiến gần tới lối thoát khỏi nghịch cảnh.


Cảm giác được trên người như có một lực lôi kéo vô hình, Thường Nguyệt thuận theo đó mà thực hiện.
Không gian thời gian hiện tại như hoàn toàn đông cứng lại, vạn vật chợt rơi vào tĩnh mịch, chỉ có duy nhất "ý chí" của nàng lúc này là đang vận động và sục sôi lên.


Thường Nguyệt cảm giác được có gì đó của bản thân như đang thăng hoa lên, nàng nhắm mắt cảm thụ lấy trạng thái của toàn thân.
Để rồi khi mở mắt ra, Thường Nguyệt chứng kiến một thế giới hoàn toàn khác.
Thế giới của những mối quan hệ phổ biến của vạn vật.


Ở đây, Thường Nguyệt được thấy rõ bản chất của "gợn sóng", được thấy rõ cấu tạo của "Võ Đạo Chân Thân" khổng lồ trước mắt, nhưng hơn hết, nàng thấy rõ được "bản thân mình".


"Dùng triết học "siêu hình" để cô lập các sự vật nhằm hạn chế bớt lượng chân lý dư thừa, dùng phương thức "biện chứng" để giải thích rõ ràng tất cả những sự vật ấy để nắm giữ chân lý cốt lõi của nó, đây chính là bản chất và cũng là cách sử dụng đúng đắn của "Chân Ngã" bí thuật, và sau khi đã nắm giữ lượng tri thức cần thiết..."


Thường Nguyệt từ trong cảm ngộ tỉnh lại, đối diện nắm đấm khổng lồ đang giáng xuống, nàng ngay lập tức liền sử dụng bí thuật "Tự Tại".
"Thông qua bí thuật "Tự Tại", ta có thể thực tiễn hóa tất cả tri thức có được từ "Chân Ngã"!"


"Gợn sóng" quanh người Thường Nguyệt chợt trở nên ngưng tụ và tĩnh lặng, nàng đang tụ lực cho sát chiêu "Nộ Hải".
Không, không phải "Nộ Hải", đó là một thứ hoành tráng hơn rất nhiều!






Truyện liên quan