Chương 60

Cố Lam không đáp, tiếng tim đập vang vọng trong đầu cô, khiến lòng cô rối như tơ vò, đại não đình công.


Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng người trước mặt cô trở nên cực kỳ đẹp trai, đôi mắt vẫn luôn thờ ơ hay giễu cợt cong cong như vầng trăng khuyết, như có sao trời, đôi môi mỏng màu anh đào hơi cong lên, như đang hút đi ánh xuân tháng ba.


Cô ngây người nhìn anh, Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam ngơ ngác thì trực tiếp cúi người.
Anh muốn làm gì?
Phải chăng anh định hôn cô?
Nếu không thì vì sao anh phải kề sát lên người cô... Không lẽ anh tính trực tiếp c ởi quần áo...


Đống phế liệu màu vàng chói tràn ngập đại não của Cố Lam, nháy mắt, cô đề cao cảnh giác rồi tóm lấy tay Tần Tu Nhiên, vội vàng nói: "Không được!"
"Cạch", tiếng cài dây an toàn vang lên, Tần Tu Nhiên ngẩng đầu, ngờ vực hỏi: "Cái gì không được? Em không muốn cài dây an toàn?"


Cố Lam cúi đầu nhìn thoáng qua dây an toàn, lúc này cô mới vỡ lẽ ra, anh chỉ muốn cài dây an toàn cho cô mà thôi. Cố Lam hơi xấu hổ, nhớ đến những thứ cô tưởng tượng ra ban nãy thì không khỏi nóng bừng cả mặt. Cố Lam nghiêng đầu sang một bên và ho nhẹ: "Ý tôi là tôi có thể tự làm."


"Hãy để bạn trai phục vụ em." Tần Tu Nhiên nói xong thì đứng dậy, anh tùy ý khoác tay lên cửa xe, tay còn lại chống eo: "Cứ quyết định như vậy nhé, theo tôi về gặp ông nội?"
"Hừ."
Cố Lam nghiêng đầu sang một bên nhưng cũng không phản bác. Đọc Full Tại Truyenfull.vn




Tần Tu Nhiên bật cười, anh giơ tay đóng sầm cửa lại rồi quay người đi đến ghế lái. Tần Tu Nhiên đóng cửa xe, thắt dây an toàn và khởi động xe.
Cố Lam nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Tần Tu Nhiên liếc cô một cái rồi tò mò hỏi: "Sao em không nói gì?"


"Không muốn nói chuyện với anh."
Cố Lam không chịu khuất phục.
"Vừa rồi ai trốn sau lưng tôi, nói tôi phải bảo vệ cho cô ấy thế nhỉ?" Tần Tu Nhiên nhướn mi: "Hiện giờ lại ra vẻ rồi?"


"Thế vừa rồi người nào đó suýt bị người ta tụt quần, phải gọi tôi đến cứu thế?" Nhắc đến chuyện này, Cố Lam lập tức hồi máu, trực tiếp nhại lời Tần Tu Nhiên: "Hiện tại lại ra vẻ rồi?"


"Em phải biết chuyện gì nên nhắc đến, chuyện gì không nên nhắc." Nghe Cố Lam hình dung, lại nhớ đến Tần Bác Văn, gương mặt Tần Tu Nhiên nhanh chóng sa sầm. Anh nghĩ mình nên cảnh cáo Cố Lam sớm một chút thì hơn: "Em đừng kể chuyện này với người khác."
Quá bi3n thái, mất sạch mặt mũi.


Thấy Tần Tu Nhiên buồn bực, Cố Lam cuối cùng cũng có cảm giác tìm lại sân nhà.
Cô xem như đã ý thức được một điều, rằng giữa cô và Tần Tu Nhiên, chỉ một người có thể sống vui vẻ.


Tâm trạng Cố Lam thư thái không ít, cô ôm gối dựa vào ghế, bắt đầu hỏi vấn đề mà cô quan tâm: "Muộn như thế này rồi anh còn đi tìm ông nội làm gì?"


"Bảo vệ lẽ phải." Tần Tu Nhiên nói dự định của anh: "Mấy chuyện kiểu này xảy ra, nếu tôi không thể tìm chú cảnh sát phân giải thì chỉ có thể tìm ông nội thôi."
"Cũng đúng." Cố Lam gật đầu.


Nhưng nghĩ ngợi một lát, Cố Lam nhắc nhở Tần Tu Nhiên: "Hay là đợi đến mai rồi tìm ông sau. Sức khỏe ông nội không tốt, đến muộn như thế này sẽ quấy rầy ông nghỉ ngơi."
Tần Tu Nhiên nghe vậy thì tốc độ lái xe chậm hơn một chút.


Anh lái xe trên đại lộ rộng rãi, thật lâu sau mới nở nụ cười: "Suốt bao năm, em là người đầu tiên quan tâm đ ến ông nội nhiều như vậy."


Cố Lam hơi ngỡ ngàng, Tần Tu Nhiên bình tĩnh mở miệng: "Em xem đi, nhà họ Tần có rất nhiều người nhưng không một ai nghĩ đến sức khỏe ông nội không tốt, ông nội đã già rồi, có thể sẽ quấy rầy ông nội, ngay cả tôi cũng thế. Nếu em không nói, tôi cũng không nghĩ đến việc đó, ông nội cần nghỉ ngơi."


"Mấy anh tương đối qua loa." Cố Lam an ủi Tần Tu Nhiên, đồng thời nỗ lực thể hiện bản thân: "Không như tôi, tôi khá dịu dàng, cẩn thận và tỉ mỉ."
Nghe Cố Lam khoe khoang, Tần Tu Nhiên cười ẩn ý nhìn cô. Cố Lam lập tức ngồi thẳng lưng, đón ánh nhìn của anh và đợi anh xét hỏi.


Tần Tu Nhiên quay đầu xe, chậm rãi, khoan thai nói: "Đúng rồi, em là người dịu dàng, cẩn thận, tỉ mỉ. Chúng ta về nhà đi, ngày mai lại đến."
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tần Tu Nhiên kêu lên, anh nhìn qua thì thấy người gọi đến là chú Phúc. Tần Tu Nhiên hơi nhíu mày nhưng vẫn nghe máy.


"Cậu chủ." Điện thoại kết nói, giọng chú Phúc từ đầu dây bên kia vang lên: "Tôi nghe nói cậu và cậu hai có chút gút mắc."
Nghe vậy, Cố Lam và Tần Tu Nhiên liếc nhìn nhau.
Chú Phúc là người bên cạnh Tần Kiến Thanh. Nếu ông ấy đã biết chuyện, hẳn là Tần Giang Hà thân làm kẻ ác nhưng cáo trạng trước.


"Đúng vậy." Tần Tu Nhiên nói: "Đã xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng sức khỏe ông nội không ổn định, để ông ấy nghỉ ngơi tử tế trước. Mấy chuyện vặt vãnh này không cần ông nội bận lòng, đợi ngày mai tôi về rồi nói tiếp."


"Ông cụ đã tỉnh rồi."  Chú Phúc trần thuật lại tình trạng của Tần Kiến Thanh: "Cậu cả dẫn theo bà Tưởng đến bệnh viện, ông cụ nói, nếu cậu chủ tiện đường thì qua đây một chuyến."
"Được." Tần Tu Nhiên đồng ý: "Tôi sẽ đến ngay."


Dứt lời, Tần Tu Nhiên cúp máy và đổi hướng xe, một lần nữa quay về hướng bệnh viện. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong bệnh viện, Tần Kiến Thanh nằm trên giường bệnh, điều dưỡng rút kim tiêm cho ông ấy rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Tần Kiến Thanh chậm rãi nhắm mắt, nghe thấy tiếng chú Phúc quay về.
"Tư Nhiên đến rồi?"


"Cậu chủ nói sẽ đến ngay."
"Giang Hà đâu?"
"Cậu cả đã ở ngoài cửa rồi."
"Chuyện lớn như vậy mà Tư Nhiên không định nói với tôi tiếng nào à?"
Tuy Tần Tu Nhiên và Tần Bác Văn là hai đương sự trực tiếp nhưng nếu Tần Tu Nhiên muốn cáo trạng thì phải đến sớm hơn Tần Giang Hà.


"Cậu chủ nói sức khỏe ngài không tốt, để ngài nghỉ ngơi đã, có gì sáng mai nói sau."
Nghe đến đây, Tần Kiến Thanh từ từ mở mắt.
Ông ấy nhìn chú Phúc bên cạnh, cười yếu ớt: "Bao năm nay, cuối cùng cũng có người nhớ để tôi nghỉ ngơi."
"Ông cụ..."


"Một mình tôi chèo chống cái nhà này quá lâu rồi." Tần Kiến Thanh thở dài: "Tôi cũng biết mệt, A Phúc à."
"Tôi biết chứ." Chú Phúc nghe vậy thì viền mắt đỏ ửng: "Chỉ trách mấy cậu chủ không hiểu chuyện."


Tần Kiến Thanh không nói gì. Ông ấy quay đầu nhìn bên ngoài qua lớp cửa sổ: "Đã chuẩn bị phẫu thuật xong xuôi hết chưa?"
"Vẫn đang thảo luận phương án cụ thể." Chú Phúc nói: "Sau khi xác định phương án sẽ chọn thời điểm làm phẫu thuật."
Tần Kiến Thanh nghe xong khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."


Nói đến đây, Tần Kiến Thanh uể oải chợp mắt: "Tôi chợp mắt một lát, chờ đến khi đông đủ thì gọi bọn nó nào."






Truyện liên quan