Chương 80

Ba trăm ba mươi mốt, ba trăm ba mươi hai...
Vệ sĩ bên cạnh đếm cho anh, giọng nói vang vọng trong sân. Từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trượt xuống từ người Tần Tu Nhiên. Anh cố gắng giữ hơi thở và tốc độ đều đều.


Flycam đã bắt đầu bay từ dưới chân núi lên. Càng ngày càng nhiều người đi lên núi hóng chuyện. Một số streamer ở gần đó cũng chạy tới khu vực xung quanh bắt đầu livestream với vẻ mặt đầy bí hiểm.


"Chúng tôi đã tới hiện trường vụ bắt cóc người của công ty Văn hoá Du Mặc. Mọi người có thể thấy là bây giờ trực thăng đang bay đầy trời. Tôi cũng đã thả flycam lên trên kia rồi. Có thể thấy được rằng trong khu vực biệt thự có rất nhiều người. Có một... Ặc... Hình như là cậu cả của tập đoan Tần Thị. Anh ta đang hít đất!"


"Tôi đã tới địa điểm mà nghi phạm của vụ bắt cóc người của công ty Văn hoá Du Mặc đang lẩn trốn. Bên người tôi bây giờ chính là vệ sĩ của kẻ bắt cóc. Tôi quyết định sẽ mạo hiểm một lần, bất chấp cả tính mạng để phỏng vấn gã một chút. Mấy ông anh này trông ngầu thế. Tôi sẽ đi phỏng vấn ngay đây!"


"Tôi đã có mặt tại nơi diễn ra vụ bắc cóc người của công ty Văn hoá Du Mặc..." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Càng ngày càng nhiều streamer có mặt tại hiện trường. Đám người Giản Ngôn và Thẩm Phỉ cũng xuất hiện ở trước cửa.


Cảnh sát lặng lẽ mai phục ở xung quanh, lắng nghe lời Tần Tu Nhiên báo ra từ bên trong: "Lát nữa tôi sẽ nghĩ cách đưa Cố Lam ra ngoài. Mọi người chuẩn bị đi."




Cảnh sát lên tiếng đáp lại: "Anh cố gắng nhanh lên chút nhé. Có chút tiếng gió lọt ra ngoài nên nhiều người nghe tin chạy đến đây rồi. Tôi sợ kẻ bắt cóc sẽ thay đổi ý định. Cứu con tin ra càng sớm càng có lợi cho chúng ta."
Tần Tu Nhiên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục khó khăn hít đất.


Cơ bắp toàn thân đã run lên rồi nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn giữ nguyên tốc độ hít đất, không hề chậm đi chút nào.


Tưởng Như và đoàn người Cố Lam đứng trong phòng quan sát qua camera. Biểu cảm trên mặt mỗi người không giống nhau. Theo thời gian trôi qua, cảm xúc trong mắt những nhân viên kia đã biến thành cảm động, ngưỡng mộ và tôn trọng rồi.


Chỉ có Tưởng Như và Cố Lam là khác biệt. Tưởng Như càng ngày càng sốt ruột. Cố Lam giữ vững bình tĩnh từ đầu đến cuối.
"Bà chủ, hình như chúng ta lên hot search rồi."
Một giọng nói vang lên từ trong góc phòng. Tưởng Như nhíu mày nhìn sang: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"


Vệ sĩ vội vàng tiến lên giơ màn hình điện thoại lên nhìn rồi vẻ mặt đột nhiên thay đổi.


Một máy chiếu khác nhanh chóng được bật lên. Hình ảnh được chiếu lên màn hình lập tức biến thành hot search Weibo. Mười hàng đầu tiên gần như toàn là các kiểu "Bắt cóc nhân viên - Hình thức chiến đấu mới của giới kinh doanh", "CP Cố Tần vì yêu mà tới", "Đếm ngược 1000 cái hít đất".


"Chuyện gì xảy ra thế này?"


Vẻ mặt của Tưởng Như cũng thay đổi. Bà ta bấm đại vào một video bên dưới, thấy đó là hình ảnh streamer livestream quay từ trên cao cảnh Tần Tu Nhiên đang hít đất. Streamer hiển thị ở một góc nhỏ kích động kêu lên: "Hai trăm ba mươi hai! Hai trăm ba mươi mốt! Sắp rồi! Sắp rồi! Cậu cả sắp được gặp vợ rồi!"


"CP mà tôi đu không thể đứt gánh giữa đường được! Cậu Tần cố lên!"
"Đầu tiên là sếp của công ty mà Cố Lam đang làm việc báo cảnh sát việc một nửa nhân viên công ty mình bị bắt cóc. Tin này đã nhảy dù lên hot search rồi."
"Sau đó thì sao?" Tưởng Như nghe mà tim đập thình thịch.


Gã kia tiếp tục giải thích: "Sau đó Tần Tu Nhiên vừa điều động máy bay trực thăng đến vây kín bầu trời nơi này vừa quyên tiền nên cư dân mạng để ý đến anh ta, tiếp theo moi ra tin Cố Lam là nhân viên của công ty Văn hoá Du Mặc. Bọn họ liên hệ hai việc này với nhau rồi cảm thấy Tần Tu Nhiên đang đóng vai anh hùng đi cứu mỹ nhân của mình và nhân viên công ty. Thế là một đống streamer nghe tiếng chạy tới."


Tưởng Như đờ cả người. Streamer cũng biết Cố Lam bị bắt cóc rồi mà Tần Tu Nhiên có thể không biết được chắc?


"Chẳng qua cũng may..." Thấy vẻ mặt Tưởng Như trở nên khó coi, gã kia vội vàng giải thích: "Người của Tần Tu Nhiên đã giải thích rằng Tần Tu Nhiên chỉ đang theo đuổi Cố Lam mà thôi. Bây giờ mọi người đều đang đứng hóng quá trình Tần Tu Nhiên theo đuổi vợ, bị tình yêu của anh ta làm cảm động nên chẳng còn ai cảm thấy là Cố Lam đang bị bắt cóc nữa cả."


Tưởng Như không đáp mà quay đầu nhìn đám streamer trên màn hình chiếu.
Trông bọn họ có vẻ rất cảm động và nghiêm túc.


Bà ta lại cúi đầu nhìn đồng hồ. Lúc này là gần mười một giờ. Còn cả một tiếng đồng hồ nữa nhưng với tốc độ hít đất này của Tần Tu Nhiên thì dám chắc là bà ta không thể kéo dài được đến mười hai giờ đêm.


Phát hiện ra sự thay đổi trên mặt bà ta, Cố Lam không nhịn được mà trở nên căng thẳng. Một hồi lâu sau, Tưởng Như quay sang nhìn cô chằm chằm: "Nhược điểm của Tần Tu Nhiên mà vừa nãy cô nói là cái gì? Cô muốn bố trí cửa thứ ba như thế nào?"


"Bún ốc..." Cố Lam nói nhỏ: "Lúc ở bên tôi anh ấy có thể làm được tất cả mọi chuyện trừ việc ăn bún ốc."
"Được lắm."
Tưởng Như gật gù rồi quay đầu nhìn về phía gã vệ sĩ: "Trong bếp có bún ốc không?"
Vệ sĩ cứng người chần chừ đáp: "Không có ạ." Đọc Full Tại Truyenfull.vn


"Tao đã nói là..."
"Nhưng mà..." Tưởng Như chưa nói hết câu đã thấy gã kia đỏ mặt. Thế là bà ta quay sang, nghe được một câu: "Trong phòng tôi có một rương."
"Thảo nào hôm nào cũng ngửi thấy mùi gì thúi như cứt trên người anh." Vệ sĩ đứng bên cạnh gã kia như bừng tỉnh hiểu ra.


Sau đó vệ sĩ bị quát vào mặt: "Câm đi!"
"Lại đây."
Tưởng Như gật đầu một cái rồi vẫy vẫy tay với ông anh đó.
Gã thò đầu lại gần, nghe bà ta nói nhỏ mấy câu rồi vẻ mặt chợt thay đổi, cuối cùng mới gật đầu: "Vậy tôi đi đây."


Nói xong, gã đứng thẳng người dậy xoay người rời đi.
Cố Lam ở gần đó quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, bên tai văng vẳng tiếng đếm ngược của những streamer kia.


"Một trăm cái, chỉ còn một trăm cái nữa thôi! Một trăm cái hít đất cuối cùng nữa là cậu cả sẽ được gặp người mình yêu nhất!"


"Tay anh ấy run lên rồi, chân anh ấy cũng run lên rồi! Toàn thân anh ấy đều run lên rồi, mặt mũi cũng tái mét. Đây là giây phút yếu ớt nhất, cũng là giây phút mạnh mẽ nhất của Tần Tu Nhiên!"
"Chúng ta cùng cầu nguyện cho anh ấy nào! Chúc phúc cho anh ấy đi! Tần Tu Nhiên! Cố lên!"


Giọng của streamer đầy truyền cảm, nghe giống như đang bình luận trận bóng nào đó vậy, làm thính giả trở nên hưng phấn.
Nhân viên của công ty Văn hoá Du Mặc kích động tụm lại một chỗ, hốc mắt đỏ bừng nhỏ giọng nói cố lên.


Cố Lam bình tĩnh nhìn vẻ mặt tái nhợt của người đàn ông trên màn hình chiếu.
Đoạn đường cuối cùng thường là đoạn đường khó khăn gian khổ nhất.


Có thể thấy rõ rằng tốc độ của Tần Tu Nhiên đã chậm lại ở năm mươi cái hít đất cuối cùng, còn bẹp hẳn cả người xuống nền đất nhiều lần rồi lại thở hồng hộc ép bản thân phải nâng lên.
Cuộc đời này chưa bao giờ anh nhếch nhác như lúc này.


Cả một đời cao ngạo nên dù có rơi vào bước đường cùng, Tần Tu Nhiên vẫn có thể nhìn mọi người bằng nửa con mắt, chưa từng phải trải qua gian khổ như này.
Cố Lam nhìn người trên màn hình rồi không nhịn được mà thả hồn theo gió.
"Năm... Bốn... Ba... Hai..."


Mọi người cùng nhau đếm ngược, nhìn Tần Tu Nhiên cố gắng nâng người dậy rồi lại hạ xuống: "Một!"
Sau tiếng này, từ trong đến ngoài biệt thự, từ ngoài đời đến trên mạng đều vang lên tiếng hoan hô rầm trời.
Mà Tần Tu Nhiên đang nằm bẹp trên mặt đất thì đang thở hồng hộc như trâu.


Một tiếng vỗ tay truyền từ cửa tới. Gã vệ sĩ đeo kính râm lúc nãy đi tới: "Xuất sắc! Rất xuất sắc!"
Tần Tu Nhiên nằm yên không nhúc nhích. Đám người Đào Nhiên tiến lên định bổ sung đường gluco cho anh.
Đúng lúc này, tên vệ sĩ kia hô lên một tiếng: "Không ai được chạm vào anh ta!"


Động tác của đám người Đào Nhiên đột ngột khựng lại. Gã kia cười khẽ: "Cậu Tần rất xuất sắc nhưng đừng quên vẫn còn cửa thứ ba nữa."
"Tôi muốn gặp Cố Lam."
Tần Tu Nhiên nhắm chặt mắt nằm trên mặt đất: "Không gặp được Cố Lam thì tôi sẽ quay về ký tên ngay lập tức."


Nghe anh nói vậy, vẻ mặt tên vệ sĩ kia hơi thay đổi.
Sau đó gã vội nói vài câu vào tai nghe rồi mới ngẩng đầu lên mỉm cười: "Anh chưa qua được hết ba cửa nên cô Cố không muốn gặp anh."
"Đào..."
"Nhưng mà..." Gã vội nói tiếp: "Đồng nghiệp của cô Cố có thể đi ra trước. Anh thấy sao?"


Tần Tu Nhiên không nói gì. Trong phòng họp, trong mắt đồng nghiệp của Cố Lam đang tràn ngập hy vọng.
Tần Tu Nhiên suy nghĩ một hồi rồi bình tĩnh đáp: "Được."
Nói xong, anh nâng người dậy: "Cửa thứ ba là gì?"


"Cô Cố nói rằng cô ấy và anh là người của hai thế giới nên tam quan cũng khác nhau. Cô ấy thích ăn bún ốc nhưng từ trước đến nay anh chưa từng ăn món này. Nếu hai người muốn ở bên nhau thì ít nhất anh cũng phải bước một chân vào thế giới của cô ấy chứ?"


Cánh cửa sau lưng tên vệ sĩ kia từ từ mở ra. Gã nghiêng người né sang một bên: "Cô Cố mời anh Tần vào trong ăn một bát bún ốc."
"Cậu chủ!"


Nghe thấy lời này, Đào Nhiên lập tức túm Tần Tu Nhiên lại: "Cậu không thể đi vào đó được. Không ai biết bên trong như thế nào. Hơn nữa ai mà biết đồ do đám người này chuẩn bị có..."
"Buông tay."


Tần Tu Nhiên lạnh lùng cắt ngang. Đào Nhiên hơi sững người. Lúc Tần Tu Nhiên cất bước, anh ta như cảm nhận được một áp lực vô hình đè lên người khiến anh ta phải chậm rãi thả tay ra.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tưởng Như. Bà ta cũng lên tiếng: "Thả người đi."


Đám vệ sĩ quay qua nhìn nhau một cái sau đó kéo người của công ty Văn hoá Du Mặc lên, vừa mở còng tay khóa chân vừa đẩy bọn họ ra ngoài: "Đi!"
"Lam Lam!" Ken quay đầu lại, mắt ầng ậc nước. Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không thốt được nên lời nên cuối cùng chỉ nói: "Tôi ra ngoài trước chờ cô!"


"Thầy Ken." Cố Lam cười rộ lên: "Anh đi ra trước đi, tôi không sao đâu."
Ken không dám nhìn cô nữa nên quay đầu đi chỗ khác, cùng theo đoàn người ra khỏi phòng.
Thấy đám người được thả ra rồi, Tần Tu Nhiên mới bình tĩnh bước vào trong.


"Cửa cuối cùng là thử thách ăn bún ốc. Bún ốc đấy! Khoảng cách lớn nhất giữa người và người là nó chứ còn gì nữa! Có người cảm thấy món ăn này giống như sản phẩm thường được con người sản xuất ra trong nhà vệ sinh. Cũng có người cảm thấy nó rất ngon."


Sau khi đám nhân viên đi ra ngoài, phòng họp trở nên trống trải hơn nhiều nên giọng của streamer cũng trở nên vang dội hơn.


"Cố Lam và Tần Tu Nhiên hoàn toàn là người của hai thế giới. Món mà Tần Tu Nhiên đang ăn bây giờ không phải bún ốc mà là tình yêu! Vì yêu mà cúi đầu, vì yêu mà khuất phục, vì yêu mà mài nhọn góc cạnh và trở thành một người khác bản thân một trăm tám mươi độ!"


"Thật ra thì Tần Tu Nhiên biết hết."


Cố Lam bỗng nhiên lên tiếng. Tưởng Như nhìn sang thì thấy cô đang cúi đầu ngắm cái còng trên tay, giọng nói vang lên cực kỳ bình tĩnh: "Bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện bắt cóc này rồi. Dù Tần Tu Nhiên có chọn từ bỏ tôi thì con trai bà cũng không lấy được quyền thừa kế đâu."


Ngoài cửa, Tần Tu Nhiên lê cơ thể mệt mỏi đi tới trước một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn đặt một tô bún ốc thối không thể nào ngửi nổi. Vệ sĩ đứng đầy xung quanh. Tần Tu Nhiên chậm rãi ngồi xuống. Phía trên đầu anh là cả đống flycam đang lơ lửng.


"Cho nên bà đã quyết định sẽ không tiếp tục kế hoạch này nữa."
Cố Lam ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Như đang quan sát mình với ánh mắt hứng thú rồi nói tiếp: "Bà định giết Tần Tu Nhiên ngay chỗ này luôn. Tôi nói có đúng không?"


Chỉ cần Tần Tu Nhiên ch.ết thì Tần Giang Hà sẽ trở thành người thừa kế duy nhất. Tần Bác Văn là đứa con trai ông ta thích nhất nên nhà họ Tần thuộc về Tần Giang Hà đồng nghĩa với việc thuộc về Tần Bác Văn.


"Cô thông minh hơn tưởng tượng của tôi đấy." Tưởng Như quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa cầm đũa lên, đang nhíu mày chuẩn bị ăn bún ốc trên màn hình: "Nhưng có biết thì cô cũng đâu làm..."


Bà ta còn chưa dứt lời, Cố Lam đã bất thình lình vung tay lên đập mạnh cái còng lên bàn tay đang cầm súng của Tưởng Như khiến bà ta bị đau mà bóp cò. Một tiếng súng bất ngờ vang lên. Cố Lam cướp lấy khẩu súng rồi vòng tay siết chặt cổ Tưởng Như, khẩu súng dí sát đầu bà ta.


Một loạt động tác này gần như chỉ xảy ra trong tích tắc. Lúc khẩu súng xuất hiện trên đầu Tưởng Như, đám vệ sĩ mới hoàn hồn đồng loạt hướng nòng súng về phía cô: "Không được nhúc nhích!"


Biểu cảm trên mặt Cố Lam vẫn không thay đổi. Cô cong miệng cười rồi lặp lại lời của đám người kia: "Không được nhúc nhích."
Tiếng súng trong phòng làm những người ở bên ngoài giật mình. Gần như là cùng lúc đó, Tần Tu Nhiên lật bàn lao vọt về phía trước.


Gã vệ sĩ vừa truyền lời kia lập tức rút súng ra chĩa thẳng vào người anh. Ken trợn trừng mắt quay đầu quát lớn một tiếng rồi bổ nhào vào người gã: "Dừng tay!"
Tiếng hô của Ken thu hút sự chú ý của nhân viên Văn hoá Du Mặc. Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại cùng nhào về phía gã vệ sĩ kia.


Đám vệ sĩ vội vàng rút súng ra. Chẳng qua đúng lúc này, đống flycam đang lơ lửng trên trời bỗng nhiên đáp xuống vọt vào người bọn chúng.
"Nhào lên!"


Streamer vừa điều khiển flycam vừa gào lên. Cảnh sát lập tức xông vào khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Giản Ngôn giẫm trên cái thang do trực thăng thả xuống, một tay cầm thang một tay cầm loa lớn tiếng khuyên nhủ: "Tuân thủ luật pháp là trách nhiệm của mỗi người dân. Đánh thua thì phải nằm viện mà đánh thắng cũng phải vào tù. Tự nguyện ra đầu thú sẽ được giảm án. Người nào đứng ra tố cáo sẽ lập công to. Mau bỏ súng xuống chắp tay thành Phật đi!"


Trong tiếng hô của Giản Ngôn, cảnh sát nhanh chóng khống chế được tình hình rồi vọt vào phòng họp.
Tần Tu Nhiên được người ta đỡ từ dưới đất dậy. Anh lảo đảo chạy vào trong nhưng mới đi được mấy bước đã thấy Cố Lam được cảnh sát cứu ra.


Bước chân của Tần Tu Nhiên dừng lại. Cùng lúc đó, Cố Lam cũng quay đầu. Hai người lẳng lặng đối mặt với nhau qua đám người. Một lúc sau, Cố Lam cười rộ lên: "Không nên ăn bún ốc tầm bậy bên ngoài, sẽ bị đau bụng đấy."


Thấy nụ cười của cô, Tần Tu Nhiên lặng người một hồi lâu rồi cũng cười thành tiếng: "Thứ đồ chơi này anh ăn ở đâu cũng sẽ bị đau bụng cả thôi."
"Vậy thì không ăn nữa."
Cố Lam tháo còng tay đi tới trước mặt anh.


Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc tai rối bời vẻ mặt tái nhợt trước mặt mình với biểu cảm dịu dàng: "Yêu một người không nhất thiết là phải thay đổi người ta thành giống như mình. Em ăn bún ốc của em, anh ăn đồ Tây của anh." Cô cười đến cong cả mắt: "Cũng có thể qua được cả đời mà."


"Em muốn đi cùng anh cả đời hả?"
Tần Tu Nhiên nhạy bén túm được điểm chính.
Cố Lam hơi mất tự nhiên vuốt tóc: "Anh quyên góp hết tài sản rồi, giờ nghèo mạt rệp thế này em mà không thèm thì còn ai thèm anh nữa?"


"Cũng chưa chắc lắm đâu." Tần Tu Nhiên nhướng mày: "Tiền tiêu hết rồi thì lại kiếm về là được, huống chi anh còn đẹp trai thế này cơ mà, sẽ có người thèm thôi."
"Vậy em quyết định trước vậy." Cố Lam lườm anh một cái rồi tiến lên kéo tay người ta: "Đi thôi, đi tìm ông nội."


Cô kéo anh ra ngoài cửa: "Ngày mai chúng ta tới cục dân chính đăng ký."
"Gấp vậy sao?" Tần Tu Nhiên vui lắm nhưng vẫn cố làm ra vẻ mình không thèm để ý.
Cố Lam giả vờ không biết tính toán nhỏ nhặt của anh, chỉ dài giọng nói: "Thế thôi để khi khác vậy."


"Đúng là nên để hôm khác." Tần Tu Nhiên nghiêm túc gật đầu một cái.
Lời này của anh làm Cố Lam sửng sốt. Lúc cô đang định mở miệng chửi vài câu thì lại thấy anh cười rộ lên: "Để anh về chuẩn bị cái đã. Anh phải ăn diện cho đẹp trai chút mới được."


"Kết hôn mà." Tần Tu Nhiên nói rất nghiêm túc: "Dù sao thì em cũng là vợ anh. Ngày này không đăng ký thì ngày khác lại đi thôi."
Dù sớm hay muộn thì cả đời này anh cũng chỉ chờ một mình em nên đăng ký lúc nào cũng như nhau cả.






Truyện liên quan