Chương 12: Thiếu

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sau vụ thuốc xổ, ngày hôm sau Diệp Hoan lại níu kéo y phục của nương cậu ta, nài nỉ: “Nương, con muốn tìm ca ca ngày hôm qua để chơi.”
Tam phu nhân cũng biết tính cách của hài tử mình, nên muốn cho cậu ta đi hành xác Lâm Tử Mặc.


“A Tam, đưa tiểu thiếu gia đến chỗ Lâm Tử Mặc, cho tiểu thiếu gia chơi với y một lát.” Tam phu nhân ra lệnh cho gã hầu của mình.


A Tam dẫn theo Diệp Hoan đi gõ cửa phòng Lâm Tử Mặc, khi đó Lâm Tử Mặc đang xem bản vẽ Diệp Minh phái người đưa tới, vô cùng tập trung, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa suýt nữa đã phóng rắm ra rồi.
“Ai thế hả?” Lâm Tử Mặc tức giận hỏi.


“Thiếu nãi nãi, tiểu nhân thuộc phủ tam phu nhân. Tam phu nhân bảo tiểu nhân dẫn tiểu thiếu gia đến tìm thiếu nãi nãi.”
Tiểu nhi tử của tam phu nhân? Dẫn nó tới tìm ta làm gì? Lâm Tử Mặc nghi ngờ mở cửa.


Diệp Hoan nhìn thấy Lâm Tử Mặc, lập tức chỉ tay vào Lâm Tử Mặc, ra lệnh: “Bản thiếu gia lệnh ngươi chơi với ta!”


Mạ cha ơi, thật đúng là một thằng nhóc hư đốn, giọng điệu không vừa à nha, ngươi mẹ nó tưởng mình là tổng giám đốc bá đạo à?! Còn lệnh?! Lâm Tử Mặc thật muốn ném thằng nhóc hư đốn này xuống sông quách cho rồi.




Lâm Tử Mặc nghĩ vòng vo, đáp ứng vô cùng sảng khoái: “Được thôi, ta là người thích chơi với tiểu hài tử, để tiểu thiếu gia ở chỗ ta thì ngươi yên tâm đi.”
Gã hầu vừa nghe Lâm Tử Mặc nói vậy, biết rõ Lâm Tử Mặc muốn đuổi gã đi. Gã lập tức hành lễ lui xuống.


Diệp Hoan đẩy Lâm Tử Mặc đang đứng chặn ở cửa ra, nghênh ngang đi vào. Cậu ta hất đầu, ra vẻ khoan dung, như một con công cao ngạo, tư thái như này y hệt như nương của cậu ta.
Lâm Tử Mặc tự nhủ “không tức giận, không tức giận”, ép lửa giận của mình xuống.


Diệp Hoan đi vào, bốn phía tìm kiếm đồ chơi, thấy cái gì cũng đều muốn ra tay kiểm tra, trời biết Lâm Tử Mặc rất muốn chặt tay của thằng nhóc xấu xa này.
Đột nhiên ánh mắt Diệp Hoan sáng lên, Lâm Tử Mặc thầm kêu không ổn. Diệp Hoan lấy rối gỗ “Đại Béo Nhị Béo”, thích thú vuốt vuốt.


Con rối gỗ được làm dựa theo hình dáng của Đại Béo và Nhị Béo, là bảo bối của Lâm Tử Mặc, cho nên luôn được đặt ở nơi bắt mắt nhất, để y thuận tiện nghịch tay, ai biết hôm nay bị Diệp Hoan xem trọng.
“Này, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm rơi vỡ.”


Diệp Hoan vốn đang chơi sung sướng, vừa nghe Lâm Tử Mặc nói vậy, cảm thấy Lâm Tử Mặc đang ra lệnh cho cậu ta. Cậu ta lập tức không vui, muốn ném con rối xuống đất.
Cũng may Lâm Tử Mặc tay mắt lanh lẹ, đã sớm thấy tên nhóc này “khó chơi” nên đã kịp thời tiếp được, để qua một bên.


Tuy đồ không bị hư nhưng Diệp Hoan đã thành công chọc giận Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Hoan Hoan, ngươi xem ở đây ca ca không có nhiều đồ chơi lắm.”
Diệp Hoan gật đầu.
“Từ nay về sau còn muốn đến chơi nữa không?”
“Muốn.”


“Vậy ngươi và ca ca làm giao dịch đi, ta bẹo mặt ngươi một lần, ngươi có thể tới đây chơi một phút, bẹo 60 cái là sáu mươi phút, ý là nửa canh giờ. Ca ca và ngươi thân thiết vậy nên ta sẽ miễn cho ngươi thêm mười phút, thế nào?” Lâm Tử Mặc bắt đầu lừa gạt tiểu hài tử.


Rốt cuộc Diệp Hoan chỉ là một tiểu hài tử, rất dễ dàng bị mắc lừa, hơn nữa chỉ bẹo mặt thôi mà, cha nương đều thích bẹo mặt cậu ta. Vì vậy, Diệp Hoan liên tục gật đầu: “Được, một lời đã định.”


Lâm Tử Mặc “hành sự”, bắt đầu bẹo khuôn mặt non của Diệp Hoan. Không thể không nói, tuy Diệp Hoan không làm người yêu mến nhưng làn da này quả là không tệ, được nương cậu ta nuôi đến trắng trẻo mập mạp.


Vào ban đêm, Diệp Hoan trở về phòng của tam phu nhân, tam phu nhân vừa nhìn thấy mặt Diệp Hoan, sợ tới mức đâm châm vào ngón tay.
Thế nhưng, Tam phu nhân không quan tâm đến ngón tay của mình, kinh ngạc hỏi Diệp Hoan: “Mặt con sao hồng vậy?! Trên mặt còn có dấu tay, có phải là Lâm Tử Mặc đánh con không?!”


“Đi! Nương dẫn con đi đòi lại công bằng!” Tam phu nhân kéo Diệp Hoan mặt hồng như mông khỉ, muốn đi tìm Lâm Tử Mặc.
Diệp Hoan ngồi xuống đất, không muốn đi, còn trách cứ nương cậu ta ngốc: “Nương, đây là ước định giữa con và ca ca, nương đừng quản.






Truyện liên quan