Chương 17: Thiếu

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Diệp Nhiên Tiêu đi ra ngoài ăn tối, đem về không ít đồ ăn cho Lâm Tử Mặc, đa số là thịt, hắn biết rõ Lâm Tử Mặc thích ăn thịt.
Diệp Nhiên Tiêu đi lên nhẹ nhàng gọi Lâm Tử Mặc: “Tử Mặc, ăn cơm đi.”
Lâm Tử Mặc nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không lên tiếng.


Diệp Nhiên Tiêu rất hiểu Lâm Tử Mặc, chỉ nghe tiếng hít thở đã biết Lâm Tử Mặc chắc chắn không phải đang ngủ.
Nhưng Lâm Tử Mặc đã giả vờ ngủ, Diệp Nhiên Tiêu cũng không cố gượng ép.
Mỗi đêm trước khi ngủ, Diệp Nhiên Tiêu sẽ đọc sách một lát, hôm nay cũng không ngoại lệ.


Lâm Tử Mặc nghe được tiếng lật sách, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng hơi chua xót, bĩu môi.
Có người trong lòng thì thay đổi liền, không còn gọi nương tử nữa rồi, kêu thẳng tên luôn.
Thật là, có người trong lòng thì đã quên... đã quên hảo huynh đệ rồi!


Đại Béo và Nhị Béo cảm thấy bầu không khí không đúng, lông trên mình run lẩy bẩy. Nói lời từ biệt với Lâm Tử Mặc xong, chúng đã bay ra bên ngoài tìm đồ ăn rồi.


Sau khi Diệp Nhiên Tiêu lên giường, Lâm Tử Mặc thầm cảm thấy khẩn trương, nhưng Diệp Nhiên Tiêu tắt đèn rồi chỉ im lặng nằm trên giường, chốc lát đã ngủ mất rồi.
Lâm Tử Mặc cắn môi, trong lòng tắc nghẽn, không hề cảm thấy buồn ngủ.


Rạng sáng hôm sau, Lâm Tử Mặc hiếm khi dậy còn sớm hơn cả Diệp Nhiên Tiêu, trên đôi mắt còn có hai cái quầng thâm to, nhìn là biết tối hôm qua ngủ không ngon.
Diệp Nhiên Tiêu hiểu thấu, nhưng không nói gì, vẫn mang tâm trạng vui sướng bảo Diệp Hoa chuẩn bị tốt xe ngựa, và một vài món đồ dùng để đi chơi.




Lâm Tử Mặc rất muốn khí phách nói một câu, ngươi tự đi một mình đi, lão tử không chơi với ngươi nữa!


Tuy vậy, đối diện với đôi mắt biết cười của Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc chẳng đánh nổi một cái rắm. Đồng thời trong lòng ghen ghét chửi bới, không biết cô nương nhà ai có thể may mắn như vậy, được Nhiên Tiêu xem trọng.


Diệp Hoa nhìn ra Lâm Tử Mặc không vui, âm thầm hỏi Diệp Nhiên Tiêu, Diệp Nhiên Tiêu cười bí hiểm, cũng không nói gì thêm.
Diệp Hoa chỉ nghĩ hai người có mâu thuẫn. Đại Béo và Nhị Béo lại hiểu được, a, hóa ra tên phụ tâm hán này có niềm vui mới! Sắp sửa bỏ rơi Mặc Mặc rồi!


Đại Béo và Nhị Béo giận trừng Diệp Nhiên Tiêu, nhìn hắn như nhìn một quả trứng thối. Diệp Nhiên Tiêu buồn cười, hai con chim này thật đúng biết bảo vệ chủ mà.
Diệp Nhiên Tiêu cố ý hỏi: “Tử Mặc, sao vậy? Trông ưu sầu thế nào ấy.”


Lâm Tử Mặc lắc đầu: “Không sao, có thể là hôm qua ta ngủ không ngon.”
“Đợi tí nữa dẫn ngươi đi du hồ giải buồn.” Diệp Nhiên Tiêu sờ sờ đầu Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc tham luyến hơi ấm từ lòng bàn tay của Diệp Nhiên Tiêu, thầm mắng mình đáng xấu hổ, y thế này có khác gì tiểu tam đâu.


Diệp Nhiên Tiêu thuê một cái thuyền lớn, cùng Lâm Tử Mặc ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trời quang đãng, đúng là ngày đẹp để ra ngoài du ngoạn, mà Giang Nam vốn là thánh địa du ngoạn, người nhiều không đếm xuể.


Rất nhiều đại tiểu thư trong phủ đều mang theo người hầu và nha hoàn, cùng hảo hữu đi ra du hồ, ngâm thơ phú từ, vui vẻ thoái mải.
Khí chất của nữ tử Giang Nam uyển chuyển, một cái nhăn mày một nụ cười, khom gối nhíu mày đều lộ rõ vẻ mỹ lệ.


Nhưng Lâm Tử Mặc rất không vui, những đại tiểu thư này càng nổi bật, y càng khó chịu.
Diệp Nhiên Tiêu ngồi trên thuyền, một thân bạch y, khí chất thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều rất quý khí, chỉ ngồi một chỗ cũng đã hấp dẫn không ít sự ưu ái của phái nữ.


Lâm Tử Mặc nhìn qua phía trái thấy một nữ tử đang che mặt lén nhìn Diệp Nhiên Tiêu.
Xa hơn về bên phải, mấy nữ tử tập họp cùng một chỗ, ngượng ngùng cười với Diệp Nhiên Tiêu.
Thế nhưng, đáng giận hơn chính là Diệp Nhiên Tiêu cũng cười đáp lại, hơn nữa còn khẽ gật đầu.


Lâm Tử Mặc thở phì phì đi vào gian phòng trong của thuyền, mắt không thấy tâm không phiền.
Đại Béo và Nhị Béo theo sát phía sau, nhảy lộc cộc trên bàn, an ủi Lâm Tử Mặc: “Mặc Mặc, ngươi đừng khổ sở! Chân trời nơi nào không có cỏ thơm!”


“Đúng đó đúng đó! Ngươi có thể tìm được người tốt hơn! Tên nam nhân xấu xa ngày hôm qua có vóc người không tồi đâu!”
Mặt mũi Lâm Tử Mặc đầy hắc tuyến, hai ngươi hiểu biết nhỉ, mấy câu kiểu như chân trời nơi nào không có cỏ thơm cũng biết dùng rồi.


“Liên quan gì đến Lạc Giang Hạ, hắn ta thoạt nhìn đã biết không phải người tốt rồi.” Lâm Tử Mặc chọc chọc bụng của Đại Béo.
Lạc Giang Hạ còn ở Thiền phủ chưa đi, bỗng hắt hơi một cái, ai đang nói xấu sau lưng ta vậy?


“Hơn nữa, khế ước là ta chủ động ký, không trách người khác được.” Lâm Tử Mặc mất mác nói.
Nhị Béo hỏi: “Ngươi thích hắn không?”
Thích? Thích Diệp Nhiên Tiêu sao? Lâm Tử Mặc vô thức cảm thấy không thể nào, ngoài miệng lại không nói nên lời phủ nhận.
“Ta... Ta cũng không biết.”


“Ngươi rõ ràng đã thích hắn! Từ ngày hôm qua, ngươi






Truyện liên quan