Chương 21: Thiếu

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đêm khuya, Tứ điện hạ An Thanh không ngủ, mà đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đợi gần rạng sáng, An Thanh rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ, tì vào bàn mơ mơ màng màng ngủ mất.


“Lạch cạch ——” một bóng đen kiện tráng nhảy vào từ cửa sổ, trên người còn nhiễm sương sớm và bụi bặm.
Nam Thần kéo khăn che mặt xuống, bước đến chỗ An Thanh. Bởi vì trong lòng có việc hơn nữa tư thế không đúng, cho nên An Thanh ngủ không an ổn, chau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn như cái bánh bao.


Nam Thần nhận ra An Thanh đang chờ hắn, ánh mắt nhìn An Thanh lập tức trở nên nhu hòa, khác hẳn với mặt than thường ngày.
An Thanh đột nhiên giật giật mũi, ngửi được mùi máu tươi, đột nhiên bừng tỉnh.
Thấy An Thanh tỉnh lại, Nam Thần mỉm cười vui vẻ rồi lại khôi phục nét mặt cương thi như thường.


An Thanh thấy Nam Thần đã trở về, lông tóc trên đầu dựng thẳng lên, kích động nói: “Thần Thần, ngươi đã trở lại!”
Nam Thần lạnh nhạt gật đầu, không có ý tiếp lời An Thanh.
An Thanh cũng không thấy xấu hổ, ánh mắt khẽ dời, phát hiện trên cánh tay trái của Nam Thần đã nhuốm một mảng máu lớn.


An Thanh đau lòng: “Cánh tay của ngươi bị thương thế nào, trong nhà ngươi có phải đã gặp chuyện gì phiền toái không, ngươi nói với ta đi, ta sẽ báo thù cho ngươi.”
An Thanh xưa nay khờ dại, cho dù nói chuyện cũng không tránh khỏi tính tình tiểu hài tử, nhưng Nam Thần thích điểm này của An Thanh.


Nói trong nhà gặp chuyện không may chẳng qua là nguỵ trang thôi. Với Nam Thần, An Thanh luôn bảo gì nghe nấy, nói gì cũng tin.
Nam Thần đương nhiên không quan tâm vết thương nhỏ trên cánh tay, nhưng toàn thân bùn đất và mùi máu tươi khiến hắn khó chịu, cởi y phục chuẩn bị đi tắm.




Nam Thần cởi y phục vô cùng quang minh chính đại, không hề mất tự nhiên, ngược lại là An Thanh chợt đỏ mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn.
Nam Thần buồn cười ném y phục xuống đất, đứng dậy đi sang phòng kế bên tắm rửa.


An Thanh cất kỹ y phục Nam Thần ném xuống, chuẩn bị ngày mai tự mình giặt. Sau khi cất xong, cậu lại bận rộn đi lấy Kim Sang Dược và thuốc cao cầm máu loại thượng hạng các thứ đến.
Theo thói quen, Nam Thần tắm rửa rất nhanh, không giống An Thanh mỗi lần đều phải kỳ cọ tới nửa canh giờ.


Nam Thần vội vàng đi vào, đã quên mang y phục, đành phải dùng khăn quây quanh bộ vị quan trọng, để trần nửa người trên mà đi ra. An Thanh vừa nghiêng đầu thấy vậy, đỏ mặt suýt chút nữa muốn nổ tung.


Thân hình Nam Thần cao lớn, cơ bụng tám múi và cơ bắp lấp đầy trước mắt An Thanh, nước từ làn da màu đồng lăn xuống, vừa gợi cảm vừa đầy dã tính.
An Thanh dường như có thể nghe được tiếng mình nuốt nước bọt, Nam Thần chìa tay nhìn An Thanh: “Giúp ta lấy y phục.”


An Thanh xun xoe nhanh nhẹn chạy đến tủ, lấy y phục sạch sẽ ra, hấp tấp đưa cho Nam Thần.
Có lẽ Nam Thần ngại thời tiết nóng nên không mặc đàng hoàng, mà chỉ tùy ý khoác lên người, An Thanh đành phải buộc ánh mắt của mình dời khỏi Nam Thần.
“Thần Thần, ngươi ngồi xuống, ta giúp ngươi băng bó vết thương nha.”


Trong thiên hạ, chỉ một mình An Thanh dám gọi tên Nam Thần như vậy. Ngay từ đầu Nam Thần luôn bắt bẻ xưng hô thế này, nhưng mỗi ngày nghe người nào đó gọi mãi cũng thành quen.
Nam Thần ngồi xuống, An Thanh đầu tiên là giúp Nam Thần rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc, rồi băng bó.


Thuở nhỏ, An Thanh sống an nhàn sung sướng, chưa từng làm chuyện thế này, khó tránh chân tay vụng về, ra tay không biết nặng nhẹ.
Nhưng Nam Thần không nhíu mày lấy một cái, để tùy An Thanh băng bó.
An Thanh sợ thuốc trị thương không hiệu quả, vì vậy đều bôi hết các loại thuốc cho Nam Thần, hơn nữa còn bôi rất nhiều.


Nam Thần: “...”
Nam Thần chỉ có thể cầu nguyện mấy loại thuốc này không bài xích nhau, nếu không dù không ch.ết trong tay người khác thì cũng ch.ết trong tay An Thanh.


An Thanh cầm băng vải hơi rối rắm, sống đến bây giờ cậu chưa từng dùng qua, vì vậy cứ như cột dây thừng trái quấn một vòng, phải quấn một vòng, tới tới lui lui, cho đến khi cuộn băng vải được sử dụng






Truyện liên quan