Chương 28: Thiếu

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trong nhã gian Lam các.
Diệp Nhiên Tiêu đẩy cửa đi vào. Kỳ Hựu ngồi tại bàn, trong lòng ôm một thiếu niên thanh thuần, ngón tay đang nâng cằm thiếu niên.
“Khụ khụ.” Diệp Nhiên Tiêu lên tiếng, muốn Kỳ Hựu khiêm tốn một chút.


Kỳ Hựu đã sớm biết Diệp Nhiên Tiêu đến nhưng cứ được một tấc lại muốn tiến một thước đùa giỡn với thiếu niên. Hắn ta biết rõ cái gì là xấu hổ sao? Không biết.
Thiếu niên nhìn thấy Diệp Nhiên Tiêu thì ngượng ngùng cúi đầu xuống vùi vào lòng Kỳ Hựu.


Diệp Nhiên Tiêu lạnh lùng nói: “Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, chuyện lần trước bị Mặc Khiêm nhìn thấy là ba ngày sau vẫn chưa xuống giường được, ngươi quên rồi sao?”
Thân thể Kỳ Hựu cứng đờ, hiển nhiên là lòng còn sợ hãi, hắn ta hừ hừ, buông tay ra: “Đi xuống đi.”


Thiếu niên dường như đã quen với hỉ nộ vô thường của khách nhân, không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn lui xuống còn hiểu ý đóng cửa lại.
“Tiểu kiều thê của ngươi đâu?” Kỳ Hựu bắt chéo hai chân, buồn chán hỏi.
“Ở nhà chơi chim rồi.” Diệp Nhiên Tiêu nói.


Lời này rất dễ gây hiểu lầm, Kỳ Hựu tỏ vẻ mặt bỉ ổi, cười cười.
Diệp Nhiên Tiêu không đành lòng nhìn tiếp, quả nhiên ông trời rất công bằng, ban cho Kỳ Hựu một gương mặt khuynh thành tuyệt sắc nhưng cũng cho hắn ta một nội tâm thô tục không chịu được.


“Sao ngươi còn để cho lão già Diệp gia đó sống?” Kỳ Hựu tò mò hỏi.
“ch.ết không đáng sợ, đáng sợ chính là đã từng có tất cả nhưng hiện tại lại hai bàn tay trắng.”




Kỳ Hựu tặc lưỡi, tựa hồ đang phỉ nhổ hành vi của Diệp Nhiên Tiêu: “Mọi việc ta đã làm xong, chân Diệp Lâm đã bị phế hoàn toàn rồi.”
Diệp Nhiên Tiêu mím môi, không vui không buồn, sớm đã đoán được kết cục của bọn họ rồi.


“Nghe người về bẩm báo, tuy đại phu nhân khóc đến muốn tự tử nhưng lại không đủ can đảm, cũng biết đây là báo ứng.” Kỳ Hựu nói: “Năm đó bà ta hạ độc hại ngươi, có lẽ nằm mơ cũng không ngờ rằng ngươi còn sống, mà còn sống tốt như vậy.”


“Nghiệt bà ta gây ra đã bị báo ứng lên nhi tử của bà ta, hiện tại chắc chắn đang sống không bằng ch.ết.” Kỳ Hựu là kẻ thích náo nhiệt không sợ chuyện lớn, trào phúng nói.


Diệp Nhiên Tiêu cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Kỳ Hựu thấy không ai ngó ngàng đến mình nhưng không xấu hổ, vẫn nói tiếp: “Nếu không phải ngươi bị thử qua vô số loại thuốc, hiện tại sẽ không có được thể chất bách độc bất xâm, đối đầu với quỷ y lần đó ngươi đã nguy hiểm rồi.”


Thuốc bột quỷ y lần trước vung là kịch độc, chỉ cần dính vào một chút thì thất khiếu sẽ bị chảy máu đến ch.ết.
Diệp Nhiên Tiêu cũng không hối hận chân mình đã phế, nếu không phải như vậy, có lẽ đời này sẽ không gặp được Lâm Tử Mặc, cũng sẽ không đủ năng lực bảo vệ y.


“Quỷ y lấy tin từ đâu?” Diệp Nhiên Tiêu nheo mắt, hắn đã âm thầm có suy đoán.


“Từ Lạc Giang Hạ, ta nghe Diệp Hoa nói hắn là tình địch số một của ngươi.“ Kỳ Hựu thẳng thắn, hả hê nói: “Xem ra tiểu kiều thê của ngươi rất được lòng người nha, Lạc Giang Hạ tuấn tú lịch sự chẳng thua kém gì ngươi.”


Cả đời Kỳ Hựu tận sức tìm hai người để đâm đầu vào đường ch.ết, một là làm Mặc Khiêm tức giận, hai là khiến Diệp Nhiên Tiêu tức giận.
Chọc Mặc Khiêm, cùng lắm hắn ta bị bẽ mặt ở trên giường. Nhưng nếu chọc giận Diệp Nhiên Tiêu, vậy thì hắn ta đang thật sự tìm đường ch.ết, theo nghĩa đen.


“Quân Nhiên các có dự định sẽ phát triển ở biên cương, không bằng ủy thác trách nhiệm này cho ngươi.” Diệp Nhiên Tiêu không hề có ý thương lượng mà đang thông báo thẳng cho Kỳ Hựu.
Kỳ Hựu: “....”


“Hôm nay sao chỉ một mình ngươi tới, không dẫn theo tiểu kiều thê của ngươi cùng đi, ta vô cùng hiếu kỳ với Các chủ phu nhân đấy.” Kỳ Hựu cứng người, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
Diệp Nhiên Tiêu trừ phi là đầu óc bị úng, chứ làm sao có thể dẫn Lâm Tử Mặc tới chỗ như thế này.


“Ngươi tìm ta không chỉ để nói chuyện này? Nói thẳng trọng điểm đi.” Diệp Nhiên Tiêu đã quen Kỳ Hựu luôn nhiều lời trước khi muốn nói chính sự.


Kỳ Hựu buông tay, cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu chẳng dễ chơi, rất cứng nhắc. “Được rồi, lần này tìm ngươi đến có hai chuyện, một chuyện xấu và một chuyện xấu hơn, ngươi muốn nghe cái nào?”


Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu thản nhiên lướt qua, Kỳ Hựu quay đầu không dám đùa nữa, nói thẳng: “Chuyện thứ nhất, hoàng thượng vì tìm không thấy Thánh tử cho nên gần đây nhiều lần phái người vào rừng Vạn Vật tìm Kỳ Lân. Nếu ai bắt được Kỳ Lân sẽ được thưởng vạn lượng bạc, phong quan gia tước.”


“Những năm gần đây thân thể An Yến càng ngày càng tệ, nên bắt đầu nóng nảy rồi. Ông ta nghe nói máu Kỳ Lân có tác dụng trường sinh bất lão, trị bách bệnh.” Diệp Nhiên Tiêu biết rõ hoàng thượng lòng tham không đáy: “Phái người đi quấy rối, nhất định không thể cho ông ta tìm được Kỳ Lân.”


Kỳ Hựu gật gật đầu, ra hiệu đã biết, bất kể thế nào nói, Kỳ Lân là thánh thú An quốc, xác thực phải bảo vệ cho nó thật tốt.
Kỳ Hựu còn tưởng trong lòng Diệp Nhiên Tiêu đang vì đại nghĩa quốc gia, ai biết Diệp Nhiên Tiêu hoàn toàn không nghĩ nhiều như






Truyện liên quan