Chương 46: Thiếu

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Đi thôi.” Văn Sênh khiêng An Thanh đi, tâm trạng vô cùng thoải mái.
An Thanh bị điểm á huyệt nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức giãy dụa, sức lực kia chỉ như gãi ngứa đối với Văn Sênh, hoàn toàn không có tác dụng.


Văn Sênh không cưỡi ngựa tới, dùng khinh công rời đi, không hề phát ra một tiếng động nhỏ nào, khinh công của Văn Sênh vô cùng tốt, cho dù là Nam Thần cũng chưa hẳn là đối thủ.
Một lúc lâu sau, Văn Sênh vào trong phòng mình, đồng thời dùng chân khép cửa lại, nhẹ nhàng thả An Thanh xuống giường.


An Thanh vừa được thoát khỏi khống chế của Văn Sênh, lập tức đứng lên muốn chạy.
Văn Sênh đứng ở một bên, không chớp mắt nhìn An Thanh chạy, dù sao cửa đã bị hắn khóa rồi.


An Thanh thử vài cái, nhưng mở không được, bắt đầu giận dữ dùng chân đạp, nhưng mà cửa này kiến tạo cực kỳ chắc chắn, với sức chân của cậu, tuyệt đối đạp không ra.


An Thanh mệt mỏi như cún mà cửa vẫn không động đậy. An Thanh lại nghĩ ngay đến cửa sổ, kết quả vừa mở ra, phát hiện nơi này cách mặt đất tối thiểu là bảy tám thước.
Khinh công của An Thanh rất nát, từ đây nhảy xuống thì khả năng ngã ch.ết còn cao hơn so với an toàn đáp xuống đất.


An Thanh kinh sợ quay đầu lại. Văn Sênh thấy thế, đắc ý nhướng mày với cậu, ý khiêu vô cùng rõ ràng.
“Ngươi bắt ta tới đây làm gì?!” An Thanh nhón chân, cố tỏ vẻ khí thế bức người, hỏi.




Văn Sênh nhìn chằm chằm An Thanh, ánh mắt đầy thâm tình: “Đương nhiên là làm yêu, ta đã yêu ngươi.”
“Sao ngươi nói chuyện buồn nôn thế chứ?!” An Thanh bị lời của hắn khiến cả người nổi da gà, không khách sáo nói.
Văn Sênh: “...”


Hắn buồn nôn chỗ nào? Chiêu này lần nào cũng hữu dụng với người khác, sao đến cậu lại là buồn nôn chứ.
“Ngươi nhanh chóng thả ta ra, ta sẽ xem như không có chuyện này. Nếu ngươi dám làm gì ta, sẽ khơi mào tranh chấp giữa hai nước.” An Thanh nói rất hợp lý, đáng tiếc Văn Sênh không thèm để ý.


“Người Văn quốc chưa bao giờ sợ chiến tranh, hơn nữa ca ca của ngươi An Ôn, chắc chắn sẽ không tới cứu ngươi.” Văn Sênh tới gần An Thanh, nâng cằm của cậu, ra vẻ nghiền ngẫm, tràn ngập tính xâm lược.


Đối với quan hệ giữa các vị hoàng tử An quốc, Văn Sênh cực kỳ tinh tường. An Thanh không thuộc phe An Ôn, huống hồ trời cao hoàng đế xa, lúc này, hai vị Tướng quân đóng ở đây cũng là người của An Ôn. An Ôn hoàn toàn có thể một tay che trời, nói là An Thanh bị người Văn quốc giết ch.ết, đương nhiên sẽ không lao lực tới cứu cậu.


An Thanh quật cường trừng mắt, đẩy móng






Truyện liên quan