Chương 64: Cho em xem một màn ảo thuật

Nghiêm Giang cho Hải Đồ một dãy số điện thoại.
Chủ nhân của số điện thoại là Cát Thiên Tường, một cái tên nghe như sấm rền bên tai trong nghề.
Người này đã vào mấy chục năm, tuy tác phẩm không nhiều, nhưng thành tích cực kỳ kinh người.


Trong bảng thành tích của ông, những bộ phim truyền hình có tỉ lệ người xem 3 chữ số là đã có 4 bộ, còn những bộ đáng xem thì càng nhiều khỏi phải nói.
Tóm lại, những đạo diễn lão làng trong giới thế này, bình thường ai chả muốn leo lên.
Hải Đồ cũng không phải ngoại lệ.


Nhưng điểm khác biệt so với người ta là, Hải Đồ không phải muốn nhờ vào tác phẩm của đạo diễn Cát để đẩy mình lên, hay coi đây là cú nhảy vọt để trực tiếp trở thành vai chính trong một bộ phim màn ảnh rộng nào đó.
Hải Đồ chỉ là yêu thích vị đạo diễn này.


Ngày trước khi còn là thực tập sinh của công ty, thầy dạy bộ môn diễn suất cực kỳ sùng bái Cát Thiên Tường, nói là nếu xem tất cả các tác phẩm của ông, là có khi quay được một tác phẩm "thành danh cả đời" rồi.


Hải Đồ nghe theo lời thầy nói, về nhà tìm hết tất cả các tác phẩm của Cát Thiên Tường, sắp xếp theo thứ tự thời gian, bắt đầu xem từ bộ thứ nhất.
Mấy chục năm tích lũy của ngài đạo diễn, cậu bỏ ra mấy tháng là có thể xem xong.


Sau khi xem hết, lúc đó Hải Đồ còn không biết trời cao đất rộng, đã xếp việc được tham gia một bộ phim của Cát Thiên Tường, liệt vào kế hoạch nhân sinh của mình.




Sau đó Hải Đồ đặt chân vào giới giải trí được một thời gian dài, đã có thể nhận thấy được thực tế, tự cảm thấy được trình độ hiện tại của mình không đời nào có thể lọt được vào mắt xanh của vị đạo diễn lớn kia.


Tuy kế hoạch đó vẫn còn nằm trong danh sách, nhưng đã bị cậu đẩy xuống thành mục tiêu của 10 năm sau rồi.
Hết cách rồi, người ta giỏi người ta có quyền, ví dụ như vị đạo diễn này, chưa bao giờ nhận diễn viên được nhà đầu tư nhét vào.


Lần này có thể lấy được số điện thoại từ phía Nghiêm Giang, cũng coi như là một chiến lợi phẩm ngoài ý muốn rồi!


Tuy đã cầm số điện thoại trong tay, đồng thời Nghiêm Giang cũng nói Hải Đồ và nhân vật trong kịch bản mới của người kia cũng có vài chỗ tương tự, nhưng Hải Đồ không ôm hi vọng quá lớn, nhắn tin xong rồi nên làm gì thì làm cái đó.


Cùng lắm thì buổi tối lúc nấu cháo điện thoại với Kỳ Khiêm thì chém gió một tí thôi.


Sau khi đạo diễn vượt qua giai đoạn đổi kịch bản điên cuồng, thì công cuộc quay phim sau đó trở nên thuận lợi hơn nhiều, dù sao đây cũng là phim thần tượng, những nội dung liên quan đến quyền mưu tranh đấu cũng không nhiều, đa số vẫn tập trung vào những cảnh yêu đương mùi mẫn của nam nữ chính.


Hôm nay sẽ quay một cảnh dưới nước.
Nữ chính bị hãm hại trượt chân rơi xuống nước ở một chỗ hoang vu vắng vẻ. Khi đó nam chính vẫn chưa có thân thể của mình, chỉ có thể đứng nhìn trong lo lắng.


Đúng lúc này Bạch Dật Thần đi ngang qua, nam chính lập tức điều khiển thân thể hắn, để cho Bạch Dật Thần nhảy xuống nước cứu nữ chính.
Vốn dựa theo ý định của nam chính, Bạch Dật Thần hẳn là cứu nữ chính trong tình trạng vô ý thức, sau đó sẽ bị điều khiển mà đi đến một nơi khác.


Nhưng cuối cùng trong quá trình thao tác không hiểu xảy ra trục trặc gì, vốn dĩ Bạch Dật Thần phải không có ý thức, sau khi cứu nữ chủ lên, lại lấy lại được ý nghĩ của mình.
Cảnh quay này rất là đơn giản, nhìn chung là Hải Đồ và Thang Hàm đối diễn, nhưng lúc quay thì không dễ chút nào.


Thử thách lớn nhất chính là nhiệt độ.
Hai ngày trước vừa có một luồng không khí lạnh ùa về, làm nhiệt độ lúc thấp nhất có thể giảm xuống tận 5 độ.
Không đến nỗi nước đóng thành băng, nhưng lúc này ở ngoài trời đã không ai muốn chìa tay trần ra rồi.


Nhân viên công tác còn đang chuẩn bị những khâu cuối, Hải Đồ và Thang Hàm đang bọc áo phao dày sưởi ấm.
"Lát nữa cậu xuống sớm một chút nhé, tranh thủ diễn một lần xong luôn." Thang Hàm nhảy nhảy hai cái: "Không ở dưới đó lâu là chúng ta ốm mất."
"Được rồi."


Bên kia cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn gọi hai người qua.
Thang Hàm cởi áo khoác bên ngoài ra, hoạt động tay chân, xác định cả người đã ấm lên, mới khẽ cắn răng hạ mình xuống nước.
Sau khi cô đứng dưới nước, đạo diễn hô bắt đầu.


Thư ký trường quay đập bảng, Hải Đồ cũng trong nháy mắt thu gọn mọi biểu cảm, làm bộ như đang bị khống chế.


Nước sông lạnh băng, lúc mới xuống trong phút chốc Hải Đồ suýt thì không kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình, cậu hơi khựng lại một chút nhưng không rõ ràng, sau đó tay chân luống cuống mà bơi ra giữa hồ.


May mà bờ sông này nhỏ chứ không quá rộng, Hải Đồ bơi hai phát là tóm được Thang Hàm đang giãy giụa giữa sông.
Cứ như vậy một lúc, cả người Thang Hàm đã lạnh buốt từ đầu đến chân, bàn tay kéo lấy tay Hải Đồ đã run đến không ra hình thù gì.


Thế nhưng hai người vẫn phải diễn, hai tay Thang Hàm kéo chặt lấy Hải Đồ, run rẩy nói "Cứu mạng."
Lúc cô đang nói thì trâm gài tóc trên đầu bỗng bung ra, làm mái tóc rối loạn.
Hai người đều hơi sợ hãi, nhưng thấy mọi người trong trường quay không ai nói gì, nên vẫn tiếp tục diễn.


May mà quá trình quay phim sau đó không có vấn đề gì, hai người may mắn mà vượt qua cảnh quay này.
Đạo diễn vừa hô cắt, nhóm trợ lý đứng chờ xung quanh lập tức lại gần vây quanh hai người, nào là đưa nước nóng nào là mặc quần áo.


Hải Đồ thuộc giống hải sản, bình thường ở trong nước cũng quen rồi, nhưng Thang Hàm thì không ổn, cô càng mặc nhiều càng lạnh, thế là bảo đạo diễn cứ tiếp tục quay phim.
Cảnh sau đó là Bạch Dật Thần cứu người lên rồi, giữa chừng thì tỉnh lại, sau đó xảy ra một chút chuyện với nữ chính.


Quần áo sũng nước lại còn bị gió thổi, thổi đi chút nhiệt độ còn sót lại trên da hai người, chờ đến khi quay xong nốt mấy cảnh quay còn lại, Thang Hàm đã lạnh đến không nói nên lời.
Đạo diễn cho hai người nghỉ ở nhà nửa ngày, để còn được dưỡng sức nhiều một chút.


Cuối cùng Thang Hàm vẫn bị cảm, sốt đến 40 độ, phải truyền nước còn lên hot search, thêm một lần nữa xác nhận danh hiệu Tam Nương liều mạng ( ) của cô.
Dù đổ bệnh nhưng cô vẫn không có ý định nghỉ ngơi, ngày nào cũng dậy từ sớm, đầu tiên là truyền nước xong, sau đó lại bắt đầu đóng phim.


Cứ trong tình trạng như vậy, Hải Đồ kết thúc phần diễn của mình tại đoàn làm phim.
Ngày Hải Đồ đóng máy, Thang Hàm cũng hết cảm rồi, cô nói hôm đó là ngày lành tháng tốt, buổi tối kéo Hải Đồ đi uống rượu.


Hải Đồ bị rót nhiều, bước đi cũng không xong, đến cuối khi tan cuộc, phải để Bảo An nửa ôm mà tiến vào trong xe.
"Sáng ngày mai mười một giờ phải lên máy bay rồi, có dậy được không?" Bảo An vừa khởi động xe, vừa cố nói chuyện với Hải Đồ.


Hai ngày trước anh đến đây, đưa cho Hải Đồ vài hợp đồng đại diện nhãn hàng, cộng thêm hai kịch bản phim truyền hình và một phim điện ảnh, một show thực tế, cứ như định sắp xếp mọi việc cho tận mấy năm sau vậy.


Hải Đồ ngoẹo cổ dựa vào ghế sau, nghe anh nói vậy thì một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
Cậu hỏi: "Tại sao phải là ngày mai?"
"Bây giờ về luôn được không? Em muốn gặp Kỳ Khiêm."


Bảo An thấy cậu nói vậy thì nghĩ là cậu vẫn tỉnh táo, bèn nói: "Bây giờ không về được, không có máy bay, hơn nữa hành lý của chúng ta cũng chưa thu dọn nữa."
"Vậy thì lái xe về." Lần này Hải Đồ phản ứng rất nhanh, trừng mắt dậm chân với anh: "Em muốn gặp Kỳ Khiêm."


Bảo An thấy hơi đau đầu: "Ngày mai đặt một chuyến bay với fans, giờ mà đổi ý là mai kiểu gì cũng ăn chửi cho xem."
Anh nói: "Lúc trước mình đã thống nhất rồi cơ mà?"


Mấy tháng nay Hải Đồ đóng phim, anh không để cậu nhận thêm công việc gì khác. Phần diễn trong "Đông cung" kết thúc sớm, nhân vật của cậu trong đó cũng không có cảm giác tồn tại gì mấy.
Vậy tính ra mà nói, Hải Đồ đã biến mất khỏi tầm mắt công chúng hơn hai tháng rồi!


Chỉ cần nghĩ tới cảnh fans đã trôi đến phương nào, Bảo An đã thấy đau lòng không chịu nổi.
Đáng tiếc là nỗi lo của anh người trong cuộc vĩnh viễn không thể nhìn thấy, Hải Đồ ngồi ghế sau vẫn còn hung ha hung hăng đòi gặp Kỳ Khiêm.


Bảo An ch.ết cũng không đồng ý, sau đó không thèm để ý đến Hải Đồ nữa, mặc kệ con ma men cậu ngồi say khướt ở ghế sau.


Hải Đồ náo loạn một hồi lâu, không hiểu thế nào đã nghĩ thông rồi, cảm thấy có nói với Bảo An cũng chẳng có tác dụng gì. Cậu lục tìm trên người một lúc, cuối cùng cũng thấy cái di động, ngón tay bấm một hồi, mới bấm được đến mở cuộc trò chuyện video với Kỳ Khiêm.


Điện thoại vang lên vài hồi chuông, đầu dây bên kia mới nhận máy.
Kỳ Khiêm mặc áo ngủ ngồi trên giường, có lẽ vừa mới lên, cổ áo ngủ còn hơi nhăn nheo.
Hắn xoa xoa mũi, giọng có vẻ buồn ngủ: "Tan cuộc rồi? Mai lúc nào em về?"


"Kỳ Khiêm ~ hôn nhẹ một cái nào!" Hải Đồ vừa thấy hắn, lập tức từ nhóc điên cuồng biến thành kẹo bông, quẹt miệng đòi hôn nhẹ, còn muốn ôm muốn vuốt ve.
Đáng tiếc là, điện thoại không cung cấp chức năng này.


Trong cái nhũn nhùn của Hải Đồ có chút không vui, đổ tất cả mọi chuyện là do Bảo An, thế là nghĩ gì làm đó bắt đầu mách lẻo: "Em muốn gặp anh cơ, nhưng Bảo An không đưa em đi."
Bảo An:...


Người này lúc nói chuyện còn vung tay, ánh đèn trong xe hơi tối, làm Kỳ Khiêm nhìn không rõ, hắn xuống giường đặt điện thoại cố định, ngồi trước bàn: "Đừng nhúc nhích, anh không nhìn được em. Bảo An đâu?"


Hải Đồ "ừm" một tiếng ngoan ngoãn ngồi yên, câu nói tiếp theo cậu đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng bĩu môi nói: "Không biết, em nhớ anh cực kì cực kì luôn."
Kỳ Khiêm cười khẽ một tiếng: "Vậy sao, nhớ cỡ nào?"
Hắn vừa nói chuyện, bắt đầu giơ tay cởi áo ngủ.


Đầu dây bên kia Hải Đồ bắt đầu nói chuyện không rõ ràng, vừa nói đầu còn gục lên gục xuống, nhưng cậu cố tình không muốn tắt máy, còn ầm ĩ đòi gặp hắn.
Đợi đến khi Bảo An lái xe đến nơi, cậu sống ch.ết không chịu xuống xe, mặc cho anh năn nỉ lôi kéo thế nào, cậu cũng ngồi im bất động.


Kỳ Khiêm đã thay xong quần áo mặc hàng ngày, tiện tay cầm một chiếc di động khác gửi tin cho cấp dưới, thấy trong video Bảo An vẫn còn kéo tay Hải Đồ, hắn hừ một tiếng kéo lực chú ý lại đây.


Hải Đồ thấy hắn, lập tức quên bay quên biến Bảo An ở bên cạnh mình, cậu hướng về phía Kỳ Khiêm cười khúc khích, định đưa tay muốn xuyên qua màn hình sờ mặt hắn.


"Em ngoan ngoãn về phòng đi." Kỳ Khiêm nói chuyện rất chậm, xác nhận Hải Đồ nghe rõ rồi mới nói tiếp: "Chờ đến đêm anh làm ảo thuật cho em xem."
Hải Đồ hỏi: "Biến anh lại đây với em sao?"
"Đúng, biến anh đến đó với em."






Truyện liên quan