Chương 86: Á Phụ cho ta bay lần nữa

Những tưởng sắp va chạm đến nơi thì Nguyên Hãn bỗng nhiên mắt sáng lên, vỗ bàn đánh đốp một cái mà bật dậy kêu: "Hảo" một tiếng. Nhưng tiếp theo là một tiếng á thảm thiết vang lên. Vì tốc độ bật dậy cảu Nguyên Hãn là cực kì mạnh, mà hắn lại quên mất là có một hạt mít ngồi trên vai mình. Vậy là Chu Văn Khuê vẽ thành một đường cong lớn trên không trung mà lao về phía trước.


Sức bật đứng của Nguyên Hãn quá lớn, như một chiếc lò so nên lực ném tên hạt mít Chu Văn Khuê càng mạnh. Hắn hại mới có 4 tuổi nên cực nhẹ do đó tên này lần đầu tiên trong đời được bay cao đến gần 10m, cộng thêm cả bục điểm tướng đài khoảng 3 m vậy là có tận 13 m cao. Nếu là người khác thôi thì nhắm mắt lại hét cho đỡ sợ. Nhưng tên quả Mít này lại long lanh mà ở hai mắt ra miệng gào Aaaaaa aaaa a…. kéo dài trong không trung. Cả người tên Thái tử tí hon này dang rộng thành hình chữ đại rồi. 


Cả đám quan viên không còn để ý gì đến trận đánh bụi mù ở phía xa nữa mà tất cả đang ngửa cái cần cổ một cách hết sức để quan sát hiện tượng kì quan trong không trung. Nhưng điều đáng sợ là Chu Văn Khuê lại bay xa đến độ vang vào đám lính đang chổng ngược giáo mà xem trận chiến tỉ thí cảu hai phe. 


Nếu không có gì ngạc nhiên thì mạng cảu vị thái tử này chuẩn bị ô hô ai tai rồi. Nhưng đúng lúc này thì một vật đen xì va liên tiếp vào các ngọn giáo làm chúng bạt qua hai bên, những cây giáo cong bị đánh gẫy ngay tức khắc. Tiếp theo đó là một bong người màu vàng lướt nhanh như tia chớp vọt đến. Bóng người này nhảy lên vai đám lính mà chạy tiếp như bay. Đột nhiên một tên lính chợt khụy hẳn xuống đất đau đớn ôm lấy bả vai vì bong người kia đã đạp một cước thật mạnh vào vai hắn rồi như pháo thăng thiên mà bay vút lên trời. Hắn tiếp được tên Hạt mít đang trên đà hạ xuống sau đó cả hai cùng rơi xuống đám lính. Lại một tên lính kêu la thảm thiết vì bị đạp trúng bả vai. Sau đó bóng người màu vàng ấy lại một lần nữa lao lên bầu trời mà lộn một vòng qua hàng giáo mác tua tủa mà đứng hiên ngang. 


Bóng vàng này không ai khác chính là Nguyên Hãn, cũng may hôm nay là ngày thường hắn chỉ mặc vương phục mà không mặc Chiến giáp, nếu không thì nguy to rồi. Ngay khi phát hiện có biến vậy mà Nguyên Hãn đã vớ lấy cái bàn bên cạnh mà nép ra xa đánh bay giáo mác một vùng để lấy đà đạp vai mà xông tới cứu lấy Chu Văn Khuê hạt mít.


Thấy được cảnh này Chu Kiến Văn thở hắt ra một hơi mà ngã vật ra ghế, nói đùa chứ ở gần vị đệ đệ này quả thật là quá nguy hiểm và đáng sợ. Thái giám bên cạnh thì liên tục vuốt ngực tên hoàng đế này. Quân viên vội vàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng phải ứng của binh lính thì khác hẳn, họ vỗ tay rào rào tán dương Vương Gia, cánh nhìn của họ khác hẳn. Chỉ riêng với bản lĩnh này của vị Việt Thủy Vương thì đảm bảo rằng trong trận tiền hắn có thể vào ba ra bảy mà bất tử. Giờ chúng mới được tận mắt chứng kiến thân thủ thực sự của Nguyên Hãn. Nói đùa à, một chiến tướng tiếp cận chiến lực hạng nhất như Nguyên Hãn là không phải dạng vừa đâu. Khả năng vứt hắn vào thời tam quốc chắc đánh ngang tay Thương Vương Trương tú sư huynh của Triệu tử Long đó.




Giờ đây Nguyên Hãn đang nhìn hạt mít trong tay mà hỏi:


- Ngươi không sao chớ. Sao không thấy khóc.. bị dọa sợ đến ngốc luôn à.


Chu Văn Khuê dẩu môi ngọ nguậy. 


- Không a.. phi thật à thích… hay á Phụ cho ta phi lần nữa….


- Ngươi đừng mơ, dọa cha ngươi vỡ tim ra đấy văn võ bá quan Đại Minh các ngươi lại chả truy sát ta.


- Có ai đánh nổi á Phụ không mà sợ?


- Không phải vấn đề đánh nổi hay không đánh nổi… mệt người.. trẻ con nhiều chuyện đi về.


Nguyên Hãn thả nó xuống đất giơ chân tặng một cú vào mông. Tên hạt mít vừa ôm mông vừa chạy vào đám lính đang cúi đầu dạt qua hai bên tránh đường. Chạy được một đoạn thật xa nó mới giơ nắm tay nhỏ xíu lên dí dí dọa lại Nguyên Hãn. Làm cho vị Vương gia này cười chảy cả nước mắt, làm đám binh lính xung quanh cũng nhịn không được mà cười theo. 


************************************************


Quay trở lại với trận đánh vái phút trước, vì sao Nguyên Hãn lại kích động đến bật dậy. Đó là vì khi khoảng cách chỉ còn đúng 10m thì trận hình của quân thân vên Cầm Bành thay đổi. Một cánh của phương trận dừng lại không lao vào đám lính trường thương trong khi đó cánh còn lại tăng tốc bất ngờ. Đây rõ rang là Phalax chéo của Nguyên Hãn đã giảng dạy. Nhưng hắn không ngờ Cầm Bành có thể vận dụng thuần thục đến vậy. Cả đội hình xông lên nhưng tinh nhuệ nhất có thể dấu ở hai cánh hoặc ở giữa khiến đối phương không chuẩn bị mà đánh tan phương trận của đối phương. Đến khi đối phương rối loạn thì các thành viên yếu hơn mới kết trận mà lên. Nghe thì đơn giản nhưng hiệu quả cực kì khủng khiếp. 


Đông á có cái kiểu những gì mạnh nhất đều cất ở mũi nhọn chọc vào quân định, Thế nhưng khi hai quân lao vào nhau thì cánh trái và trung quân của Cầm Bành không hề tấn công mà dừng lại lập hàng rào phòng thủ trong tích tắc, cánh phải với toàn tinh nhuệ lao lên. Họ dùng khiên đặc biệt của Trần Gia vừa to vừa nhẹ mà phòng thủ gậy đâm kiểu giáo, sau đó nhẹ nhàng tách ra chỗ gậy tua tủa đó mà lao vào áp sát. Một khi trường thương mà bị đao kiếm thủ áp sát chính ta đồng nghĩa tử vong. 


Vốn dĩ nhánh quân cánh phải của Cầm Bành đã cực mạnh rồi, mà đối thủ của họ là bên cánh trái của đối phương là binh yếu hơn hẳn. Sau đó là nhóm tinh nhuệ này lại thành công áp sát. Thêm nữa họ đâu mặc giáp nên tốc độ kinh khủng. Vậy nên trong chốc lát tiếng kêu la thảm thiết rồi tiếng Bong Boong bốp chat vang lên, quân thân vệ của Cố Hưng Tổ bị đánh đập tàn nhẫn.


Không quá 10 giây cánh trái quân thân vệ của Cố Hưng Tổ bị đánh tan triệt để, không phải họ trúng phẩm mầu phải ra sân, mà họ bị đánh bất tỉnh. Nói dỡn sao, gây gỗ nhưng là gỗ Thanh Sam cực nặn và chắc, àm lại trên tay những thằng cơ bắp quái thú hình người kia. Tui Thân vệ Cầm Bành là được lệnh chủ tướng cho đánh thật. Không ch.ết người là được. Trọng tài quan đúng là chưa kịp phản ứng thì cánh trái của Cố Hưng Tổ bị đánh thương cả lũ mà nằm la liệt.


Trường thương khó khăn nhất là đổi hướng tấn công. Giờ đây họ vừa va chạm đội hình phòng thủ cảu đối phương thì cánh trái lộ hoàng toàn. 30 tên tinh nhuệ thoải mái đầm đìa vứt cả khiên ra mà dùng hai tay cầm thanh gỗ bổ chém, đâm. Đối thủ củ họ không hề có lực phản kháng ở cự ly gần. Trên sân dù không có máu tanh nhưng mọi người có thể hiểu nếu hôm nay mà chơi đao thật thương thật thì 100 người của Cố Hưng Tổ sẽ bị băm nát như tương. Vì mỗi tên phải trúng ít nhất 10 gậy trước khi gục xuống. Tốc độ đập của nhóm thân vệ Cầm Bành là cực nhanh, đến khi trọng tài can thiệp thì tên lính mặc giáp Đại Minh đã cả người toàn là phẩm mầu, giáp sắt bị đập lõm sâu vào khả năng muốn tháo ra chỉ có thể cắt từng miếng sắt ra mà thôi.






Truyện liên quan