Chương 37: Đêm thứ ba mươi lăm: Không có ngoại lệ

Chúc Tịnh khoác áo khoác, đi thẳng một mạch vào bệnh viện.
Bác sỹ La ra ngoài rót nước vừa hay nhìn thấy cô, trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Chúc Tịnh, sức khỏe của cô hồi phục rồi sao? Cô gái, đúng là đại nạn không ch.ết, ắt có phúc về sau!”.


“Bác sỹ La!” Sắc mặt của cô không tốt cho lắm, “Anh có biết Liệt Nùng hiện đang ở đâu không?”.
“Liệt Nùng ư?” Bác sỹ La suy nghĩ, “Cậu ấy vừa theo xong một ca mổ, có lẽ giờ này đang nghỉ ngơi trong phòng khám”.
Cô gật đầu rồi sải bước đi về phía phòng khám.


Tới trước cánh cửa, cô không gõ mà xông thẳng vào trong.
Liệt Nùng vốn đang quay lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn thứ gì đó trên bàn, lúc này nghe thấy tiếng động bèn quay lại, cô đã đứng trước mặt anh.


“Liệt Nùng!” Cô nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi của anh: “Chính là người đã cứu tôi?”.
Liệt Nùng nhìn lại cô, lát sau mới khẽ gật đầu.


“Làm sao anh biết tôi ở đâu?” Ánh mắt cô sắc bén, “Thứ nhất, gặp phải trận sạt lở như thế, có thể sống sót được hay không còn là vấn đề. Thứ hai, cả một khu vực rộng lớn nhường này, núi liền núi, thôn và rừng san sát nhau, làm sao anh có thể tìm ra tôi trong khoảng thời gian nhanh nhất?”.


Anh trả lời trôi chạy, không hề ngắc ngứ: “Tôi lần theo hướng thôn mà cô tới, tìm tới con đường có khả năng cao nhất cô sẽ chạy theo khi gặp sạt lở”.




“Được.” Cô cụp mắt xuống, “Vậy thì, sau khi anh tìm được tôi và Tiểu Hữu, đã đưa hai người chúng tôi tới đâu cứu chữa? Tôi đã hỏi, không phải tại bệnh viện này”.
Cô vừa hỏi vừa quan sát kỹ mỗi một thay đổi trên biểu cảm của anh.


“Tôi đưa hai người tới một căn nhà gần đây, Từ Thích Diệp đi ngay phía sau, mang theo những thiết bị cấp cứu cần thiết.” Đáng tiếc, Liệt Nùng từ đầu tới cuối không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào để cô có thể vạch trần.
Anh vẫn bình tĩnh, lời nói không một kẽ hở.


Ánh mắt Chúc Tịnh như mang theo lưỡi dao, trong lòng lại đang trào dâng vô vàn những tình cảm phức tạp.
Ba năm trước, người kia tới bên cạnh cô, đến tận giây phút anh rời xa, cô mới biết thân phận và mục đích thật sự của anh.


Kể từ đó cô bèn hiểu, người đó là cao thủ, anh hoàn toàn có thể biến mình thành một người khác, tiếp tục ẩn nấp bên cạnh cô.
“Liệt Nùng!” Đôi bên im lặng giây lát, cô nhìn anh chằm chằm, hỏi từng câu từng chữ: “Nếu anh chính là người ấy, mong anh hãy nói thẳng cho tôi biết”.


Anh vẫn đứng im, bờ môi mỏng khẽ mấp máy, đầu mày nhíu lại, giọng nói nhạt nhòa: “Tôi không hiểu cô đang nói gì”.
“Mong là anh không hiểu.”
Cô nhìn sâu vào mắt anh, sau đó rời khỏi phòng: “Cảm ơn anh đã cứu tôi và Tiểu Hữu”.


Khi Chúc Tịnh bước trong căn phòng của hiệu trưởng Phùng, Tiểu Hữu đang ngồi đực trên giường. Cô lại gần, phát hiện mặt con bé còn vệt nước mắt chưa khô.
Tiểu Hữu nghe thấy tiếng bước chân cô, ngước đầu lên nhìn, một giọt nước mắt lại rớt xuống.


Cô những tưởng Tiểu Hữu còn sợ hãi sau cơn sạt lở, vội bước đến, ôm chặt lấy nó: “Đừng sợ, chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ chúng ta rất an toàn, Tiểu Hữu ngoan…”.


“Cô Tịnh Tịnh, bà nội…” Tiểu Hữu gục đầu lên vai cô, nghẹn ngào nói: “Hiệu trưởng Phùng nói, sáng nay bà nội đã qua đời rồi…”.
Bàn tay cô đang vuốt lưng Tiểu Hữu chợt khựng lại. Một cảm giác khó diễn tả dâng lên, cô nhất thời nghẹn lại.


“Con không muốn bà ch.ết…” Tiểu Hữu khóc không thành tiếng: “Từ nhỏ bà đã ở bên con, kể chuyện cho con nghe, bện tóc cho con. Con sợ sét, bà bên con ngủ, bà để dành cho con bao nhiêu đồ ăn ngon, bà luôn luôn mỉm cười nhìn con…”.


“Tháng trước khi con về thăm, bà con ôm con nói lần sau con phải về sớm, bà sẽ chuẩn bị canh nóng cho con…”
“Vì sao bà lại rời xa con sớm như vậy ạ… Con chưa muốn…”
Cả căn phòng vang vọng tiếng nức nở nhói lòng của Tiểu Hữu.


Chúc Tịnh cảm nhận được bờ vai này tuy nhỏ bé nhưng đã gánh đỡ mọi kiên cường và cảm xúc trên đời. Cô ra sức ôm lấy con bé, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Cô không nói được một chữ nào.
Cô phát hiện bản thân không nói được bất kỳ câu nào để an ủi Tiểu Hữu.


Giây phút suy sụp qua đi, mọi sợ hãi, đau khổ, mệt mỏi trước đó dồn lại khiến con bé mất hết sức lực. Nó bật khóc rồi thiếp đi trên vai cô.
Cô đỡ Tiểu Hữu nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi lấy khăn mặt lau sạch mặt cho con bé,


Cô yên lặng ở bên nó một lúc rồi đứng dậy, đi tới bên bàn.
Cô vô thức liếc thấy một tập tài liệu đặt trên bàn hiệu trưởng Phùng, ánh mắt bỗng dừng lại.
Cô giơ tay rút một tờ giấy trong tập tài liệu ra, đọc xong từng câu chẩn đoán trên đó, đầu óc bỗng hoàn toàn trống rỗng.


Đặt giấy xuống, cô đứng bất động bên bàn giây lát rồi đột ngột quay phắt người, sải bước đi ra ngoài.
Tới cửa, cô phát hiện có người đang chắn trước mặt mình.
“Chúc Tịnh.” Liệt Nùng nói.
“Tránh ra.”
Liệt Nùng đứng im.


“Tôi bảo anh tránh ra!” Giọng cô đã có phần run rẩy.
Liệt Nùng cúi xuống nhìn cô: “Hiệu trưởng Phùng cùng lũ trẻ ra sau núi rồi”.
Cô cuộn chặt tay lại, im lặng giây lát rồi như nghe hiểu ý của anh, ngẩng đầu lên: “Anh đã biết?”.
Anh không trả lời.


“Tịnh Tịnh, sao con lại tới đây? Mau về nghỉ ngơi đi.” Hiệu trưởng Phùng vốn đang ở sau núi lúc này đi về phía họ. Nhìn thấy cô, ông còn mỉm cười vẫy vẫy tập tranh trong tay: “Tập tranh con mang từ Anh về cho chú, chú xem cả một buổi sáng, định đổi tập khác”.


Cô nhìn hiệu trưởng Phùng càng lúc càng đi gần hơn về phía mình, lát sau lên tiếng: “Hiệu trưởng Phùng!”.
“Sao vậy?” Ông đi tới bên cạnh cô, kéo cửa ra, nhìn vào trong: “Tiểu Hữu ngủ rồi à?”.
“Chú nhận được chẩn đoán bao lâu rồi?”


Tay hiệu trưởng Phùng buông thõng. Ông quay đầu, nụ cười cứng đờ lại vài giây, nhất thời không đáp.
Chúc Tịnh nghiến răng: “Ung thư máu giai đoạn cuối…”.
Nói xong, sống mũi cũng bắt đầu cay xè.


Thế nên, khi cô vừa tới đây, những lọ thuốc cô nhìn thấy trong phòng ông đều đã có lời giải đáp.
“Vì sao chú không nói cho con biết?” Cô nhìn hiệu trưởng Phùng: “Lẽ nào con không phải là người chú tin tưởng nhất?”.


“Liệt Nùng.” Lát sau, hiệu trưởng Phùng khó xử cười: “Tôi nói mà, làm sao có thể giấu con bé này”.
“Có nghĩa, tôi là người cuối cùng được biết?” Nghe thấy câu ấy, Chúc Tịnh quay người nhìn về phía Liệt Nùng im lặng nãy giờ.
“Tịnh…”


“Con không biết chú quen anh ta bao lâu.” Cô chỉ vào Liệt Nùng sau lưng, “Vài tuần? Hay vài tháng?”.
“Hiệu trưởng Phùng, con quen chú tròn bảy năm trời…” Cô hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh lãnh đạm thường ngày, “Bảy năm, chú nên biết rõ con căm ghét điều gì nhất”.


“Nửa cuộc đời trước kia của con ngập tràn dối trá và giấu giếm, con sống như một con ngốc… Hiệu trưởng Phùng, chú là người thân duy nhất của con, đây cũng là nơi duy nhất con sống bình yên… Tới cuối cùng, đối mặt với những chuyện con nên có quyền biết nhất, con vẫn bị đẩy ra ngoài.”


Nói xong, cô không nghe thêm bất kỳ phản hồi nào nữa, quay người rời khỏi phòng.
Né tránh sau núi, cô đi thẳng xuống một con đường, tới một khu rừng yên ắng.


Giơ tay đỡ lấy thân cây, từng vân gỗ in lên lòng bàn tay cô. Vì chạy quá nhanh, hơi thở của cô trở nên dồn dập, cùng với đó còn có cơn nóng sắp bùng lên trong hốc mắt.


Bao nhiêu năm nay, cô những tưởng mình đã trải nghiệm đủ những chuyện vượt xa trí tưởng tượng của người thường, sớm đã bình thản đối diện với mọi thứ.
Nhưng thật ra hoàn toàn không phải vậy.
Cô vẫn đánh mất sự lý trí của mình, vẫn cảm nhận được nỗi đau thắt tim thắt ruột.


Chẳng biết đã qua bao lâu, cô cảm nhận được có người đi tới sau lưng mình.
“Chính vì cô là người có quyền được biết nhất, cũng dự liệu được nghe xong cô sẽ có phản ứng này nên hiệu trưởng Phùng mới khó mở lời.”
Chúc Tịnh hít sâu một hơi.


“Tôi không biết sớm hơn cô bao nhiêu. Mấy hôm trước, khi hiệu trưởng Phùng tới bệnh viện tái khám, tôi đã bắt gặp.” Liệt Nùng lúc này chậm rãi đi tới trước mặt cô: “Ông ấy dặn tôi đừng nói với cô, chí ít thì, ông ấy vẫn chưa nghĩ ra cách tốt nhất để mở lời”.


“Tôi hiểu.” Cô nhắm mắt lại, “Xin lỗi, ban nãy tôi thật sự không có ý châm chọc anh”.
Anh nhìn cô, nói nhỏ: “Chúc Tịnh, cô đang sợ, phải không?”.
Nghe xong, rất lâu sau, cô mới từ từ gật đầu.


Cô quá sợ hãi, cô thật sự sợ phải đối mặt với sự ra đi của hiệu trưởng Phùng. Cô thật sự sợ một lần nữa cảm nhận cảm giác bị người thân yêu bỏ rơi.


Vì cô sẽ nhớ lại đêm ba năm trước, nhớ lại cô đã vô cảm quỳ trên nền đất cả đêm như thế nào, cầu xin anh đừng bỏ rơi mình.
Cuộc đời luôn tràn ngập đau thương và ly hợp.


Đây là một đạo lý chúng ta đều hiểu. Sao chúng ta có thể mãi mãi ở bên những người chúng ta yêu thương đây?


Rồi sẽ có một ngày, chúng ta phải đối mặt với ly biệt, đối mặt với âm dương cách biệt. Rồi sẽ có một ngày, đến cái ôm đơn giản cũng trở thành ước nguyện không bao giờ có thể thực hiện được nữa.


Một đứa trẻ như Tiểu Hữu khó có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là những người mang mác “người lớn” như chúng ta có thể điềm nhiên tiếp nhận.
Vì không còn nữa.


Vì bạn biết rõ hơn ai hết, từ nay về sau, trên thế giới này, sẽ không còn ai bao dung với bạn, đối xử tốt với bạn không cần hồi đáp nữa.
Không còn nữa, mãi mãi.
“Tất cả những người liên quan tới tôi, bất kỳ ai, rồi sẽ có một ngày rời xa tôi.” Cô nói, “Không có ngoại lệ”.


Anh nhìn cô, lát sau nhẹ nhàng giơ tay vuốt lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô.
“Nhưng có những người, cho dù sinh mệnh kết thúc, một giây trước khi rời khỏi thế giới này, họ vẫn yêu cô.” Anh nói rành mạch, “Dù họ ở nơi cô không nhìn thấy”.
“Cô nhất định phải tin như vậy.”


Nước mắt của cô cuối cùng cũng trào ra.
“Liệt Nùng.” Cô ngẩng đầu, cho nước mắt men theo gò má rơi xuống nền đất lạnh: “Tôi hy vọng biết bao anh là anh ấy”.
“Nhưng tôi cũng lại rất không hy vọng anh ấy là anh.”






Truyện liên quan