Chương 56: Đó Là Vào Một Đêm Đông Năm 2012 Của Cô Và Anh

Kể từ lần hiểu lầm Giang Vọng và Tô Ly hẹn hò hồi năm ba đại học, Thịnh Ý rất ít khi quan tâm đến tin tức của Giang Vọng nữa. Không chỉ vậy, cô thậm chí còn cố ý lảng tránh những thông tin liên quan đến anh, vì cô sợ rằng nếu nhìn thấy tin tức về anh, cô sẽ không thể kiềm chế được bản thân.


Sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được việc tìm hiểu thêm về anh.
Vì vậy trong những ngày bình thường, nếu không phải vô tình nhìn thấy anh trên Weibo, cô chưa bao giờ cố ý tìm hiểu xem anh đã làm gì trong những năm qua.


Huống hồ về chuyện vẽ tranh, từ trước đến nay anh chưa bao giờ dùng tên thật. E rằng ngay cả khi cô không cắt đứt liên lạc với anh, cũng rất khó để nhận ra W chính là anh.
Thấy Thịnh Ý không trả lời, Lâm Tiểu Mộc lại nhìn cô vài lần với vẻ suy tư rồi đi làm việc riêng.


Khi viết thiết lập nhân vật mệt mỏi, Thịnh Ý sẽ lên mạng tìm kiếm thông tin về W, không ngờ anh lại có rất nhiều fan, hầu hết là các cô gái chơi game, khen anh vẽ đẹp.
Thịnh Ý thuận tay ấn theo dõi, suy nghĩ một chút, lại đi tìm kiếm tài khoản chơi game của anh rồi cũng ấn theo dõi.


Ai ngờ chưa được bao lâu, Giang Vọng đã gửi một ảnh chụp màn hình trang chủ Weibo của cô.
[Bạn trai]: Là em sao?
Thịnh Ý nhìn Giang Vọng qua cửa sổ sát đất, người đàn ông dựa vào ghế, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ rọi lên người anh khiến cả người toát lên vẻ thanh tao và dịu dàng.


Thịnh Ý mím môi, trả lời anh: "Anh phát hiện ra như nào vậy?"
[Bạn trai]: "Chắc hẳn là do tâm linh tương thông?"
[Thịnh Ý]: "Thật đấy, anh nói nghiêm túc đi."




Dừng lại một lúc, Giang Vọng gửi một ảnh chụp màn hình. Thịnh Ý nhìn kỹ, là một bài đăng Weibo của cô cách đây vài ngày, hẳn là ngày cô mới xác định quan hệ với Giang Vọng.
Cô đã trả lời một câu hỏi: "Cảm giác được người mình yêu thầm nhiều năm tỏ tình là như thế nào?"


Cô trả lời: "Giống như nghi ngờ mặt trăng có phải bị va đập đến choáng váng nên mới chiếu ánh sáng đến chỗ tôi, vừa sợ anh ấy tỉnh lại và bản thân tôi cũng sẽ tỉnh giấc."
Sợ anh tỉnh lại là sợ sau khi anh tỉnh táo, sẽ đánh thức cả giấc mơ đẹp của cô.


Cô viết một cách ẩn dụ. Sau một ngày, cô chia sẻ lại bài đăng Weibo của mình:
"Ngoại trừ việc thỉnh thoảng phải lo lắng, mọi thứ khác đều rất tốt. Giống như đột nhiên bị ném vào chum kẹo, lần này là đến lượt tôi bị ngọt ngào đến choáng váng."


Tài khoản Weibo đời thường của cô, ghi chép lại từng khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống. Trước đây các anh chị ở viện nghiên cứu đã từng trêu chọc cô, nói không biết cô suốt ngày có bao nhiêu cảm xúc, bình thường học tập đã đủ vất vả rồi.


Thịnh Ý nói: "Chính vì học tập vất vả cho nên mới cần phải khai phá một số niềm vui nhỏ chứ."
Những bông hoa trong phòng làm việc, cơn mưa đầu tiên của mùa thu, tiếng côn trùng rả rích trong đêm và bầu không khí hơi nồng nàn vào buổi chiều mùa xuân.


Cô hầu như không bao giờ ngại cho người khác biết tài khoản Weibo này nhưng lúc này nhìn vào ảnh chụp màn hình mà Giang Vọng gửi đến, Thịnh Ý không thể tránh khỏi cảm giác bối rối.


Hình ảnh chụp màn hình cho thấy một người vừa rụt rè vừa vui mừng - đó là cô, nhưng người khiến tâm trạng cô trở nên phức tạp lại là anh.
Thịnh Ý đỏ mặt nhéo nhẹ tai mình, không trả lời anh, im lặng một lúc --
[Bạn trai]: Xấu hổ à?
[Thịnh Ý]:...


[Thịnh Ý]: W thần thật rảnh rỗi, mỗi người theo dõi anh, anh đều vào trang chủ của họ để xem sao?
Cô khéo léo chuyển hướng chủ đề.
[Bạn trai]: Nhận ra ảnh đại diện của em.


Thịnh Ý sững người, mới nhận ra ảnh đại diện của cô là một tấm bưu thiếp, trên đó viết: Chúc cậu mọi điều thuận lợi, tiền đồ như gấm."
Là tấm bưu thiếp năm xưa, cô muốn tặng Giang Vọng nhưng lại không gửi đi được.


Vào hôm cô về Nam Thành, trong lúc dọn dẹp đồ đạc vô tình nhìn thấy nó. Tối hôm đó, cô lại cố ý tìm lại và chụp một bức ảnh đăng lên Weibo làm ảnh đại diện.
[ Bạn trai ]: Nhận ra chữ của em.
Bạn trai: [Hình ảnh chụp màn hình]


Thịnh Ý mở ra xem, phát hiện anh cũng đổi ảnh đại diện tài khoản W của mình thành ảnh giống hệt của cô. Một lúc sau, anh lại gửi một bức ảnh, lần này là bức tranh do anh vẽ.
Cầu thang tối tăm, thiếu niên và thiếu nữ đứng đối diện nhau, thiếu niên cầm một bông hoa, cô gái giơ tay lên chuẩn bị nhận lấy.


Là hình ảnh của cô và anh vào một đêm đông nào đó năm 2012.
Cũng không biết anh vẽ từ lúc nào.
Thịnh Ý ngẩn người.
[ Bạn trai ]: Em dùng cái này đi.


Mặc dù anh không giải thích nhiều nhưng Thịnh Ý vẫn hiểu được ý của anh - anh đã nhận được tấm bưu thiếp em gửi, hoa của anh - em cũng phải nhận lấy.


Trước khi cô kịp suy nghĩ nhiều hơn, tiếng chuông thông báo tin nhắn lại vang lên. Đầu tiên là "WWW đã theo dõi bạn", tiếp theo là "SY-Wind đã theo dõi bạn", và sau đó là:
"WWW đã bình luận bài đăng Weibo của bạn."
Thịnh Ý mở ra xem.
@WWW: Chỉ mong say mãi không muốn tỉnh.


Trái tim cô khẽ động, quay đầu nhìn về phía văn phòng, người đàn ông cũng đang nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Ý đột nhiên cảm thấy nóng bừng. Cô mím môi thu hồi tầm mắt, tắt điện thoại, đặt sang một bên.


Nhưng vị ngọt trong lòng lại không thể nào kìm nén được, như có một cỗ máy làm kẹo bông gòn bùng nổ trong lòng cô.
Khác với sự ngọt ngào và bình yên nơi đây, bên ngoài lại dấy lên sóng to gió lớn bởi hành động này của Giang Vọng.


Mặc dù chỉ là mọt sự kiện trong nhóm nhỏ nhưng vào ngày hôm ấy, cả người hâm mộ W và người hâm mộ Wind đều bất ngờ phát hiện ra thần tượng đã biến mất từ lâu của họ đột nhiên "tái xuất".
Ngay sau khi đăng nhập, anh không làm gì cả, chỉ theo dõi một tài khoản nhỏ bình thường.


Họ theo dõi tài khoản này và xem qua tất cả các bài đăng trên đó. Sau khi xem xong, ngoài kết luận "blogger này thực sự nói quá nhiều" ra thì họ không thu thập được thêm thông tin gì hữu ích.
Thường ngày, Thịnh Ý rất cẩn thận khi lên mạng, thậm chí còn chưa bao giờ đăng tải ảnh bản thân bao giờ.


Mặt khác, những người đồng đội của Giang Vọng vừa huấn luyện xong liền nhìn thấy tin tức bùng nổ trên diễn đàn.


Đại gia trực tiếp gọi cho Giang Vọng. Mới đầu gọi điện rất hùng hổ nhưng khi nghe thấy giọng nói của Giang Vọng, anh ta lập tức ỉu xìu ấp úng mãi, cuối cùng tóm lại chỉ là: "Có phải chúng ta sắp có chị dâu rồi không?"


Tuy ngày thường Giang Vọng rất nghiêm khắc nhưng được yêu mến cũng là sự thật. Khi Giang Vọng mới rời đi, cũng không biết là do sợ làm phiền anh hay là thế nào, mọi người đều không dám liên lạc với anh.


Mãi đến gần đây, có lẽ cảm thấy đã qua giai đoạn nhạy cảm, mọi người mới bắt đầu liên tục liên lạc với Giang Vọng.
Lúc này, điện thoại của đại gia được đặt ở giữa, một nhóm nam sinh vây quanh, nín thở chờ câu trả lời của anh.


Khác với bày thế trận chờ quân địch của họ, Giang Vọng ở đầu dây bên kia lại rất thoải mái, anh dựa vào ghế, nhàn nhã thở ra một hơi.
"Đúng vậy." Anh nói.
Anh thừa nhận một cách thẳng thắn, đám đông xung quanh lập tức hít sâu một hơi.


Cuối cùng, vẫn là đại gia hỏi: "Thật, thật không? Là người nào? Tôi gặp qua chưa? Có ảnh không? Làm nghề gì?"
Anh ta liên tục đặt ra những câu hỏi, Giang Vọng tùy ý chọn hai câu để trả lời:
"Mấy người không quen."
"Bạn cấp ba của tôi."
"Sinh viên Học viện Nghệ thuật Thủ đô."


"ch.ết tiệt!! Học sinh giỏi à!"
Cảm thán xong, đại gia mới bỗng nhận ra, người đang gọi điện với họ, năm xưa cũng là học sinh trường P.
Đại gia nói: "Khi nào dẫn ra mắt cho chúng em xem nào!"
"Ừm, đợi có cơ hội."
Đại gia tắt loa ngoài, tìm một chỗ vắng vẻ lại hỏi Giang Vọng: "Vậy, bao giờ anh về?"


Giang Vọng suy nghĩ một chút: "Xem tình hình."
"Anh không định về nữa à?" Không đợi Giang Vọng trả lời, đại gia lại tiếp tục nói: "Trước đây em nghe anh Trần và huấn luyện viên bàn tán, nói anh định giải nghệ, có thật không?"


Anh ta dường như sợ người khác nghe thấy lời mình nói nên giọng nói rất nhỏ, ngừng lại một lát rồi lại nói: "Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, sao lại muốn giải nghệ? Anh thực sự không muốn thi đấu nữa sao?"
Từ khi vào nghề, anh luôn sát cánh bên Giang Vọng, tình cảm dành cho anh sâu sắc hơn những người khác.


Giang Vọng lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi rồi gõ nhẹ lên mặt bàn, rút ​​ra một điếu thuốc, giọng điệu có vẻ lơ đễnh.
"Năm nay tôi 26 tuổi rồi, giải nghệ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."


"Nhưng cũng không phải không thể thi đấu, ai nói trên sân chỉ có thể là người trẻ tuổi..." Đại gia thấy Giang Vọng thừa nhận, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn có chút không chấp nhận được.


Mặc dù bọn họ đều rất rõ ràng, tuy rằng mọi người thường nói tuổi tác không phải là vấn đề. Đặc biệt là những câu chuyện sáo rỗng, sẽ nói với bạn chỉ cần thích, chỉ cần sẵn sàng thì bất cứ lúc nào làm bất cứ việc gì cũng không muộn.


Nhưng trên đấu trường Sports, tuổi tác chính là vấn đề.


Vì vậy đại gia nói đến sau này, không cần Giang Vọng phản bác, giọng nói của chính mình đã yếu dần đi, cuối cùng vẫn cố lấy lại giọng điệu nói một câu: "Nhưng hiện tại anh vẫn có thể thi đấu mà, hoàn toàn có thể đợi thêm một thời gian nữa rồi giải nghệ, hơn nữa..."


Giọng anh ta dừng lại, mặc dù anh ta không nói tiếp nhưng Giang Vọng biết anh ta muốn nói gì.


Từ khi trở thành tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, Giang Vọng đã giành được vô số giải thưởng, bất kể là giải cá nhân hay giải đồng đội, anh đều đạt được một cách dễ dàng. Nhưng bao nhiêu năm qua, mỗi lần tham dự giải quốc tế, anh đều vì những lý do khác nhau mà không thể giành được chức vô địch.


Lúc đầu những người đó còn chế giễu anh, nói anh là á quân muôn năm, mặc dù thành tích của anh trong các tuyển thủ nội địa đã là người xuất sắc nhất.


Nhưng thời gian trôi qua, đến cả những người ghét anh cũng không khỏi thương cảm cho anh, nghi ngờ liệu anh có mang theo tiếc nuối này cho đến khi giải nghệ hay không.
Nghĩ đến đây, Giang Vọng không khỏi bật cười.


Hối tiếc thì có, bởi vì con người vốn dĩ thích sự trọn vẹn. Anh dùng ngón tay khẽ sờ mũi, vì miệng ngậm tàn thuốc nên nói chuyện có hơi mơ hồ không rõ.
"Cậu vội cái gì?" Anh nói: "Có phải nói bây giờ sẽ giải nghệ đâu.".


Đại gia ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp, Giang Vọng lại tiếp tục nói: "Chỉ là gần đây sức khỏe không ổn, đúng lúc lại gặp phải chuyện thi đấu cho nên tạm thời nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Anh nói chuyện chậm rãi, đại khái là để an ủi đại gia, nên giọng nói hiếm khi dịu dàng hơn một chút.


Đại gia có lẽ ít khi được Giang Vọng đối xử dịu dàng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, lúng túng hồi lâu, sau cùng không đầu không đuôinois ra một câu: "Đội trưởng, em phát hiện anh thay đổi rồi."
Anh ta nói: "Xem ra tình yêu thật sự khiến cho con người ta trở nên dịu dàng."


Nói xong, như sợ bị Giang Vọng mắng, anh ta nhanh chóng cúp điện thoại. Cúp xong, mới nhớ ra mình còn chưa nói hết lời lại nhắn tin cho Giang Vọng.
[Đại gia]: Vậy, anh sẽ quay lại chứ?
Giang Vọng không trả lời.
Anh ta lại nhắn: "Vậy ít nhất cũng phải tham gia thêm một lần giải quốc tế rồi mới giải nghệ chứ?"


Anh ta cứng đầu không chịu thua, thấy Giang Vọng cho một chút sắc mặt tốt liền lải nhải không ngừng. Giang Vọng cong môi, trong lòng sớm đã chửi mắng, xoay điện thoại nghĩ ngợi một lát, vẫn thản nhiên trả lời lại.
"Ừm."
[Đại gia]: ch.ết tiệt ch.ết tiệt ch.ết tiệt!!!


[Đại gia]: Lúc anh bị cấm thi đấu, cả ngày trông như sắp ch.ết, em còn tưởng anh thực sự sẽ không quay lại nữa.
[Đại gia]: Ôi, không biết nói gì hơn, chỉ là em vui quá...


Anh ta thực sự nói nhảm quá nhiều, từng tin nhắn liên tục nhảy vào. Giang Vọng ném điện thoại lên bàn, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Thịnh Ý đang chăm chú làm việc bên ngoài.


Gần đến trưa, ánh nắng trở nên gay gắt hơn một chút, những cành cây xanh tươi bên ngoài cửa sổ nhô ra, ánh sáng mùa xuân bao trọn lấy cô khiến toàn bộ khuôn mặt nhìn vô cùng dịu dàng.


Anh đột nhiên nhớ lại vào hôm ở thành phố S, sau khi anh kể cho cô nghe lý do anh bị cấm thi đấu, cô đã nói với anh một câu.
Đó là vào một đêm muộn sau khi hai người cãi nhau, anh từ bên ngoài trở về, tắm rửa xong chui vào trong chăn.
Cô cười anh: "Không phải nói không vào sao?"


Anh không nói gì, cô ôm chăn mơ màng như đã ngủ thiếp đi, im lặng hồi lâu, cô đột nhiên lẩm bẩm: "Tôi có một người đã thích từ rất lâu. Khi thích anh, tôi luôn cảm thấy anh giống như là người sống trên mặt trăng vậy, sạch sẽ đẹp trai, không nhuốm bụi trần - là sự tồn tại đẹp nhất trên thế giới này."


"Mặt trăng trong lòng tôi, chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế giới này."






Truyện liên quan