16-1

Nhật ký 16.1
Điểu huynh...tiểu muội muội
******
Vừa bắt đầu nghỉ đông, Nghiêm Miểu Miểu bị mẹ lôi đi chợ chọn mua quất cảnh, rồi ra siêu thị sắm đồ Tết, sau đó bố mẹ cô bận chuyện cuối năm ở nhà máy, liền ném cô lên xe về quê nội.


Ông bà ở nông thôn nên tín hiệu kém, không lên QQ để chat video với Lâm Xán được, chỉ có thể gọi điện thoại và nhắn tin.


Nghiêm Miểu Miểu lên Baidu tr.a xem tính khí của con trai có các cách gọi nào, tr.a xong thì ra nào là ƈôи ȶhịȶ, dương cụ, dương vật, điểu (chim). Tiếng địa phương quê nội Nghiêm Miểu Miểu đọc điểu là đồng điêu, thế là Miểu Miểu đặt cho ƈôи ȶhịȶ của Lâm Xán 1 biệt danh, suốt ngày nhắn tin trêu chọc anh:" Rất nhớ điểu huynh của Xán ca ca". " Miểu Miểu muốn ăn điểu huynh của Xán ca ca "


" Thực sự muốn điểu huynh của Xán ca ca tới thao tiểu huyệt của Miểu Miểu "
Mỗi khi Lâm Xán đọc được những dòng tin nhắn ấy liền nhớ đến bộ dáng yêu kiều mềm mại của cô, nhớ tới cặp ɖú đẫy đà và khu tam giác phấn nộn, lúc ấy ƈôи ȶhịȶ của anh cương lên, khiến anh không thể không " tự xử " 1 phen.


30 Tết, cha mẹ Nghiêm Miểu Miểu về quê, buổi tối ăn tất niên xong ông bà cô bắt đầu phát lì xì, cha mẹ cô cũng mừng tuổi cô 1 bao lì xì thật dày, Nghiêm Miểu Miểu mở ra đếm đếm vừa cười gian, sau đó nhắn tin cho Lâm Xán :" Xán Xán ca ca, chúc mừng năm mới. Phát lì xì nào "


Lâm Xán lúc ấy cũng đang ở nhà ông bà nội, xung quanh là 1 đám lít nhít nô đùa, anh bị làm ồn hơi nhíu mày, ngay khi đó thì điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem thì lông mày anh mới giãn ra, đuôi mắt mang theo ý cười :" Tiểu xấu xa, anh đã chuẩn bị bao lì xì lớn cho em rồi, đang chờ em tới lấy đấy "




Đứa em họ nhỏ hơn anh 1 tuổi tên Lâm Trạm ngồi bên cạnh, nhìn thấy anh họ mình cầm điện thoại cười tươi thì vô cùng ngạc nhiên, liền ngó đầu qua:" Anh, ai nhắn tin cho anh thế, cười toe toét tới mức xuân tình nhộn nhạo rồi kìa"
Lâm Xán ngẩng đầu, lắc lắc di động: "Bạn gái anh, chị dâu chú đấy "


Lâm Trạm nhìn thấy màn hình điện thoại là 1 cô gái, quàng khăn len quanh cổ, trên đầu cũng đội mũ len, 2 bềnh là 2 quả bông lất phất chạm vào gò má hồng nhuận của cô, gương mặt cô nghiêm túc, đôi mắt to trừng trừng nhìn vào camera, vẻ mặt dường như không vui.


" Chị dâu đáng yêu quá, ha ha ha " Lâm Trạm chỉ khen tặng khách sáo 1 câu.


" Đúng thế, chỉ là có chút ương bướng, không chịu nghe lời, trời lạnh như thế, mỗi lần anh đều phải ép buộc cô ấy mới chịu quàng khăn đội mũ, cứ phụng dưỡng là đeo vào sẽ xấu lắm, thế còn trời rét phải làm sao, anh mà không chiều theo cô ấy lại dỗi". Lâm Xán tuy rằng đang trách cứ cô nhưng giọng nói tràn đầy sủng nịch cùng dung túng


Lâm Trạm ngây người, từ lúc lúc nào mà anh họ ít lời của mình trở nên liên mồm liên miệng thế này, mình nói với anh ấy có 1 câu mà anh ấy đáp về cho 1 tràng, đã thế còn cái vẻ ngây ngô cười cười kia nữa, nguy rồi, anh họ anh tuấn lạnh lùng nhà mình biến thành thê nô mất rồi.


Sau đó Lâm Xán mở album ra cho Lâm Trạm xem, mỗi 1 bức ảnh của cô anh đều có thể nói rõ lúc ấy xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ngốc nghếch cưng chiều, cả quyển album gần nghìn bức ảnh đều liên quan đến Nghiêm Miểu Miểu.


12h đêm, trong thôn vang lên tiếng pháo, rộn rã giòn tan không ngừng, anh chị em họ đều tụ tập nhau dưới dân đốt pháo.
Ông bà Nghiêm Miểu Miểu chuẩn bị đi chùa, mọi người trong thôn nếu năm vừa rồi sinh con trai sẽ đấy bắn pháo hoa.


Mấy anh chị em đều rất hào hứng đồ đi theo, năm ngoái Miểu Miểu cũng rất hào hứng bám càng đi theo, thế nhưng năm nay cô không muốn đi cùng, hơn nửa tháng rồi cô không gặp Lâm Xán, thực sự rất nhớ anh.


Đứng trên ban công tầng 2, nhìn từng bông pháo hoa bung nở trên bầu trời xa xa, cô lấy di động ra gọi điện cho Lâm Xán, chuông vừa reo 2 tiếng anh liền bắt máy.
" Xán Xán ca ca, chúc mừng năm mới " Nghiêm Miểu Miểu nũng nịu yếu ớt gọi tên anh.


Đầu bên kia vang lên tiếng pháo đì đùng, thế nhưng không át được âm thanh mềm mại của cô đi vào tai anh.
" Miểu Miểu ngoan, năm mới vui vẻ " Anh nở nụ cười lộ cả hàm răng.
" Xán Xán ca ca, em nhớ anh lắm, còn cả lì xì của em nữa chứ "
" Em xuống đây, anh cho em "


" A...là sao cơ? Thật không? Thật không? " Nghiêm Miểu Miểu bất ngờ không kịp chuẩn bị, mừng tới mức nói năng lộn xộn.
Cô vui tới mức nhảy nhót muốn chạy ngay xuống sân, trong điện thoại vang ra giọng nói của anh :" Mặc áo khoác, quàng khăn với đội mũ vào rồi hãy ra ".






Truyện liên quan