Chương 7

27.11.68
Chỉnh huấn Đảng:
Ưu:
- Tinh thần kiên định, không sợ ác liệt, không ngại hy sinh, hoàn thành nhiệm vụ.
Ý thức tổ chức cao.
Hòa nhã được quần chúng yêu mến.
Lo lắng cảm thông với thương binh tốt.
Khuyết:
- Lãnh đạo không quán xuyến hết.


- Còn thiếu linh hoạt trong công tác, có lúc chưa tranh thủ hết sự lãnh đạo tập thể.
- Tác phong còn tiểu tư sản.
- Công tác bảo mật phòng gian còn yếu
- Kiểm tr.a đôn đốc thực hiện còn yếu.
6.12.68


Suy nghĩ về quan hệ của mình đối với mọi người. Mình…trong mắt mọi ngườithực chất mình ra sao? Với những người không sống lâu thường xuyên vớimình mà chỉ gặp gỡ hoặc tiếp xúc với một thời gian trong quan hệ côngtác(Cả công tác điều trị, giảng dạy hay họat động bên thanh niên) đều có cảm tình và mến mình. Với những người sống lâu bên mình thì có ba loại:


Một loại không ưa, tìm chỗ yếu của mình để đả kích. Loại này chỉ có một số nhỏ.
Một loại rất thương mình, thương với một tình thương đặc biệt và tất cả vì mình. Loại này không ít lắm nhưng không nhiều lắm.
Một loại trung bình, thương và ghét đều bằng nhau.


Vậy thì sao hở Thùy? Cần rút ra điều gì trong cách quan hệ đó? Biết làm sao cho tốt hơn được? Ở đời có ai ở cho vừa lòng hết thảy mọi người đâu?
9.12.68


Đường sang trường Đảng, một chiều nắng đẹp, nắng chiều đổ dài trên những ngọn cây cao. Đi đến giữa đỉnh dốc bỗng dưng mình bồi hồi nhớ lại những ngày được sống bên em…một buổi đi cõng lá, một buổi sang trường. Tình thương mang màu sắc long lanh trong sáng kỳ lạ. Có bao giờ tình thương ấy phai đi không nhỉ? Ở chị…khi đã về sống trong cuộc sống hạnh phúc của mình,liệu tình thương với em còn sôi nổi như bây giờ nữa không? Và ở em…cóđúng thực như lời em nói trong lá thư gần nhất đây không? “Nếu có mộtngười thương, em cũng sẽ nói với người đó rằng em thương chị cao hơnngười đó”.




16.12.68


Khó khăn vẫn liêntục, hết chuyện này qua chuyện khác. Địch mở cuộc càng quét quy mô. Khuvực mình ở nằm trong diện đánh phá, mọi kế hoạch đều phải chuyển hướng.Tất cả tập trung cho chống càn.Trong kế hoạch đó có kế hoạch đại hộingành. Đại hội ngàng tổng kết hai năm qua, mình đã đón chờ nó bằng baonhiêu trông đợi. Vì nhiều lý do, ngày ấy không xa nữa…Vậy mà hôm naycũng đành hoãn lại vì tình hình địch! Buồn vô kể!


Nhưmảnh giấy sáng nay mình gửi cho em đó, bao giờ mới gặp em nhỉ? Bao giờmình mới thực hiện được niềm ước mong nho nhỏ nhưng rất thiết tha củachị em mình. Thư em viết lên “ nhớ thương chị tràn ngập cuộc sống củaem”, và đối với chị cũng vậy thôi em à, nhớ thương, lo lắng làm chịkhông thể yên lòng. Chúc em tôi luôn đứng vững trước mọi khó khăn nguyhiểm. Hẹn ngày gặp lại em, chị sẽ ôm em trong lòng, hôn rất nhiều lênđôi mắt đứa em trai trong tình thương bất diệt.


17.12.68


Tin Đường bị bắt lần thứ hai làm mình sửng sốt, đau xót. Mới cách đây mấybuổi mình nhận được thư Đường, một là thư rất dài, trong đó Đường nóilên tình thương sâu sắc của Đường đối với mình và Đường yêu cầu mìnhnhận Đường làm em (lại cái chuyện em nuôi ấy). Mình không đồng ý vớinhiều lý do, thứ nhất là Đường chưa làm mình cảm phục và thương yêu mộtcách sâu sắc như với Nghĩa, Thường, Thuận. Thứ hai là Đường còn có những nét không phù hợp với mong muốn của mình về một người thân. Với Đường,mình chỉ có một lòng thương, một sự cảm thông và cảm động trước tìnhthương sâu sắc mà Đường dành cho mình.


Bây giờ Đường lại bị bắt. Vừa ở tù về chưa kịp lại sức, Đường đã phải khóc cha ch.ết do Mỹ bắn. Tang cha chưa nguôi, cách đây mấy bữa, địch lại càng vào nhà bắnch.ết anh trai Đường ngay dưới công sự, còn em thì bị chúng bắt đi. Nhàcửa Đường chúng đốt tan hoang, bà mẹ của em khóc lặng bên xác đứa contrai đã gục ngã trên nền nhà cháy dở. Có cảnh nào thương tâm hơn nữa hay không?


Đường ơi! Mỗi lần nhớ đến em lòng chị lại tràodâng một mối căm thù đến ngạt thở đối với lũ giặc cướp nước. Phải bắtchúng đền tội, phải trả thù cho em và bao nhiêu đồng chí của ta đã ngãxuống trong cuộc chiến đấu ác liệt này.
18.12.68


Không thể nào như Mùi nói được đâu, con đường đi của chúng ta là con đườngtình bạn, không thể là con đường rực rỡ nắng ấm của tình yêu. Cho nêntrước đây, bây giờ và mãi mãi về sau, mình chỉ xem Mùi như những ngườibạn, hiểu, tin, và thương mến. Vậy là đủ rồi Mùi ạ. Không nên và khôngthể đi xa nữa đâu.


Một chuyện nhỏ mà sao làm mình buồnthấm thía. Không phải chỉ một chuện mà là những chuyện nhỏ đáng buồn cứdiễn ra trong cuộc sống hằng ngày. Cuộc sống sao mà phức tạp, mỗi ngàynảy sinh ra một chuyện mới, mặt nào cũng có một chuyện mới. Thùy ơi! Nếu Th. muốn rằng trong tình thương này mỗi ngày nảy ra một khía cạnh mớimẻ, thì các chuyện khác làm sao không có những cái mới đó- kể cả nỗibuồn, sự lo âu, kể cả lòng ghen tị đố kỵ của người đời?


Đừng buồn nhé, hãy cười lên đi! Hãy đứng vững vàng trong bất cứ trường lớpnào.Hãy giữ trọn niềm tin, hy vọng bao la trong tâm hồn cô Th. trongnhững năm xa xưa.


Đêm nay ngồi trực, ngọn đèn mờ trongcăn nhà nhỏ, tiếng rên của người bệnh nhân làm mình buồn lạ lùng. Hơnbao giờ hết mỗi nhớ thương trào lên thiết tha cháy bỏng. Hỡi những người thân yêu, đêm nay có ai hiểu hết lòng mình hay không?
19.12.68


Đi lao động trên núi cao, khi lên đến đỉnh dốc, vô tình mình nhìn ra xa và bỗng bần thần nhận ra dưới mắt mình là bãi biển của cánh Nam Đức Phổ.Sương mù che cho mình không thấy rõ nhưng trước mắt mình vẫn hiện lênnhững cảnh xiết biết bao quen thuộc, những đường 32, 33 của Quy Thiện,những dãy nhà sát chân đồn…ở đó…thân yêu biết chừng nào, ở đó có nhữngkỷ niệm êm đềm trong đời cách mạng, ở đó có những trái tim ấp ủ tìnhthương tha thiết với mìn …Chỉ là những mảnh đất miền Nam mà sao mìnhthấy thiết tha gắn bó vô cùng.


21.12.68


Rất lâu rồi mình không nghĩ đến M..Hôm nay đọc lại lá thư từ ngoài Bắc, thư của Thái, của Phương, của cậu Hiền…bỗng dưng mình buồn vô kể. Ngoài ấyai cũng mong mình hạnh phúc, ai cũng tưởng mình hạnh phúc khi gặp lạiM..Nhưng cuộc đời sao lắm nỗi éo le. Nghe cậu Hiền nói về Dung, nhữngnhược điểm trong quan hệ của Cậu và Dung đã khắc phục dần, bây giờ cậuđã thấy ở Dung không những là mộ người tốt, hiền, vững mà còn là mộttình thương sâu thẳm về người bạn lòng.


Hạnh phúc trongtình yêu đã không đến với mình. Mình không thể hiểu nỗi sau này mình sẽra sao, mình sẽ yêu ai, người đó như thế nào, liệu trong mình còn đượccái sôi nổi tha thiết yêu thương nữa hay không?


Thùy ơi! Bi quan đấy ư? Hãy nhìn lại đi, bên cạnh Thùy có bao nhiêu đồng chí,bao nhiêu thanh niên đã cống hiến tuổi trẻ họ cho cách mạng, họ ngãxuống mà chưa hề được hưởng hạnh phúc. Sao Th. lại nghĩ đến riêng ư?Đừng nhìn ra Bắc, hãy nhìn ở đây, ở mảnh đất còn nóng bỏng đạn bom. Đauthương và khói lửa này.


23.12.68
Kỷniệm hai năm tròn ngày bước chân ra đi. Ba giờ chiều, cũng ngày này hainăm về trứơc, chiếc xe ô tô đã đưa mình rẽ sang một con đường khác. Conđường gian nan vô cùng, Th. đã hiểu nó từ lúc chưa đặt chân lên.


Vậy mà hôm nay, sau hai năm thực tế, Th. vẫn còn đau xót khi nhìn thấychông gai lầy lội trên con đường đó ư Thùy? Đau xót gì đâu, đời là vậyđó chứ, có hoa thơm nắng đẹp thì cũng có những đám mây đen vẩn đục bầutrời và trong một năm thì cũng có những ngày nắng mưa.


Chiều nay, Th. đã biết dẹp mọi bực dọc lại, tươi cười cầm quyển vở đứng lêngiảng bài. Tối nay Th. đã biết mỉm cười bình tĩnh trước những phản ứngcủa một kẻ bị đụng chạm đến quyền lợi cá nhân. Vậy thì cớ sao bây giờbên ngọn đèn khuya với trang sổ nhỏ, Th. lại rưng rưng nước mắt? Đừngkhóc Thùy ơi! Hãy bình tĩnh vững vàng khi biết mình là kẻ đúng đắn. Cókhóc thì hãy đợi khi cầm bàn tay của một người thân yêu nào đó mà kể lại mọi nỗi niềm. Còn trước mọi chông gai cay đắng của cuộc đời, trước mọigian nan thử thách, mong Thùy hãy giữ vững nụ cười như bấy lâu Th. vẫngiữ được. Dù.. che khuất đằng sau nó biết bao nhiêu nước mắt. Nước mắthãy để dành cho riêng cho những người thân yêu thôi, nghe không hở Thùy?


26.12.68
Nhận được thư của M và ông già của M..Gần như tất cả mọi người biết chuyệnđều chia vui với mình. Vậy mà sao mình chỉ thấy buồn thấm thía.


Ba của M. nói về mình có những điểm đúng, đó là cái cách mạng, mạnh dạntrong tình cảm, là tình yêu thủy chung kiên định của một người con gái.Nhưng ba của M. chưa thấy được một thứ ở mình, đó là lòng tự trọng, tựái. Nếu từ lúc đầu, mình đã hiểu được cái bất đồng giữa tâm hồn mình vàtâm hồn người bộ đội ấy thì có lẽ mình sẽ không yêu anh đâu. Chỉ riêngmột điều thiếu sự cân xứng trong tình cảm đã đủ để gạt bỏ một tình yêumà mình thiết tha hy vọng.


Mười năm qua, quãng đường đâu phải là ngắn ngủi. Bây giờ mình đã đứng ở chỗ rẽ để sang một con đườngkhác, dù nó sẽ dẫn mình đi đến đâu không ai hiểu được.


Cho nên có gì đáng vui đâu. Vẫn chỉ là M. như hôm nào mình gặp, và mình bây giờ là người đã có thực tế, chín chắn hơn rất nhiều torng tình cảm. Cái yêu thương sôi nổi như ngày xưa đâu còn nguyên vẹn nữa.


Cầm lá thư M., mình không đọc vội. Khi đọc xong, buồn đến vô cùng, nhưngchỉ vài giờ sau mình lại bình thản bắt tay vào công việc và mọi nếp sinh hoạt bình thường, vô tư như không có điều gì xảy ra. Thùy ơi! Trái timTh. cũng trở nên khô cằn, cũng hết cả rung cảm rồi sao?
31.12.68


Đêm cuối năm trời trong vắt không một gợi mây. Rất khuya rổi mọi người chưa ai buồn ngủ cả. Tiếng trò chuyện râm ran tù khắp các căn nhà vẫn vọnglên từ bốn phía. Không ai muốn ngủ cả, vì chỉ còn đêm nay thôi, ngày mai lại bắt đầu một năm mới.


Tất cả đại hội này mỗi ngườisẽ đi về một hướng, mỗi người sẽ nhận được một nhiệm vụ khó khăn nặng nề trong những ngày sắp tới. Cuộc chiến đấu ngày càng gay go ác liệt,trong giai đoạn cuối cùng này, màu sẽ còn phải đổ, đổ nhiều để giànhđược thắng lợi quyết định.


Ngồi bên em, mình không nóiđược tất cả những điều cần nói, vì bên mình còn nhiều người khác mìnhcũng đang nói chuyện. Cũng hơi buồn là không thực hiện được hết nhữngđiều mong ước của hai chị em, nhưng dù sao chị cũng hiểu em khi nhìn vào đôi mắt em, khi nghe tiếng em khẽ thở dài bên chị. Em trai yêu thươngạ, tình thương đã cho ta niềm tin, sức mạnh, cho ta niềm vui sum họp thì dĩ nhiên cũng cho người ta nỗi nhớ khi xa cách cho nên buồn gì đâu em,hãy cười lên em nhé. Bao giờ chị gặp lại em? Có gặp được nữa hay không?Nếu như không còn được gặp em nữa thì…chị không muốn nghĩ tiếp cái ýnghĩ bi quan ấy đâu.


Tạm biệt em, chị ôm em trong cánhtay mình. Nghe hơi thở của em, muốn nói nhiều nhưng rồi chị vẫn im lặngvì chị tin rằng em đã hiểu chị, hiểu hết tình thương bao la sâu thẳm màchị đã dành cho em.






Truyện liên quan