Chương 37: Ko tên (do tg chán^^)

Do các nàng ít cmt nhận xét truyện nên chán dễ sợ →→ nhớ cmt nhận xét cho tg nha luônsẵn lòng nghe dù chê hay khen để tg rút kinh nghiệm
***Vào truyện***
Ngáp một cái cô luộm thuộm bước vào nhà vệ sinh mà không để ý có người đang nhìn mình. Chợt nhớ tới bộ đồ cô thò mặt ra.


_ Bàn chải, khăn lông và đồ làm ơn- Lười biếng dựa người vào cánh cửa chờ anh đi lấy đồ cho mình. Xách cái giỏ giấy mà anh đưa bước vào nhà tắmbắt đầu vệ sinh thân thể. Khoảng 20" sau cô xách đống đồ dơ của mình cho người hầu rồi cuối chào một cái bước ra khỏi BT Dạ gia. Còn không quênđể lại tấm giấy note cho anh.


Trên đường đi về nhà cô lại suynghĩ vẫn vơ có lẽ cô quên ảnh thật rồi. Đúng vậy! Đối với người bìnhthường là quá nhanh nhưng với cô nó quá chậm. Kiếp trước cô cần một tuần để khóc, một năm để bình ổn lại thì bây giờ một ngày cũng là quá nhiềuđối với cô. Bước vào BT Hàn gia mọi người luôn miệng hỏi han chỉ tríchquan tâm nó làm cô cảm thấy thật yên bình trong lòng thoáng qua tia vuimừng nhưng khuôn mặt chẳng có tí cảm xúc. Mặc cho mọi người vâng có cảchúng người hầu xoay tới xoay lui kiểm tra.


Nhận điện thoại từLâm Tuyết Linh cô lại bị điếc lỗ tai với tiếng hét của Linh tỷ nhà taquả là một ngày vượt quá sức chịu đựng của con người.(Tg: Linh tỷ xuirồi *Che miệng cười khúc khích*)


_ Câm ngay!!! Làm gì mà hétthế!!! Có hai ngày mà làm như trời sập không bằng!!!... Bla... Bla...Bla- Lược bỏ hàng ngàn câu trúc giận của Tuyết tỷ lên người Linh tỷ.(linh tỷ: Oaoaoaoa ta đã làm gì nên tội *ôm mặt khóc tròng*) (Tg: Hắc hắc hắc) (Linh tỷ: Ta giết ch.ết ngươi đồ tg đáng ch.ết!!!) (Tg:*Chạy mất dép từ lâu* :))) )


Mệt mỏi nằm trên giường gác tay lên đầu suy nghĩmột chút đôi môi đỏ nhuận khẽ nhếch lên cười hạnh phúc. Ngồ dậy loayhoay một hồi cô lôi ra một vali lớn màu trắng có hình hoa bỉ ngạn ở gócvali.(Tg: Con ta cuồng bỉ ngạn) (Tuyết tỷ: Liên quan tới bà)




Lụctrong tủ ra mấy bộ đồ đơn giản và vật dụng nhân đủ dùng cho một tháng. Ở chi nhánh bên Nhật của Blood Moon có chút rắc rối cần giải quyết nên cô sẽ qua đó một tháng. Thật ra hơi nhiều nhưng sẵn giải khoay một látcũng tốt lần này sẽ dẫn theo Lưu Nhật Thiên vì hắn sẽ ở đó tham gia cuộc tuyển chọn sát thủ hằng năm vì đó là chi nhánh chuyên về rèn luyện sátthủ. Còn có anh vamp (Tên: Lam Thiên Tĩnh tg ko nhớ đặt tên chưa mà cũng ko nhớ chương nào nếu có các nàng cmt cho tg nha~ Ta thật là một ngườimẹ “Có tâm” với con mình) để lấy máu.


Chán nản nằm dài trên giường bàn tay trắng nõn nà nhắc chiếc điện thoại lên bấm bấm vài cái rồi ngủ.


Bên hai căn phòng tối hai chiếc điện thoại nổi lên tin nhắn. Hai người namnhân đẹp trai đọc xong liền đứng dậy thu xếp đồ đạc. Nam nhân có mái tóc màu tím than ma mị đứng dậy tìm đến phòng cô gõ cửa.
Cốc, cốc


Tiếng gõ cửa vang lên lười biếng bước ra mở cửa đập vào mắt cô là một chàngtrai với mái tóc tím than cùng màu với mắt. Mặc bộ pijama màu trắng inhình thỏ con dễ thương đang ôm lấy cái gối hình củ cải. Quần áo xộc xệch lộ ra xương quai xanh tinh xảo mị hoặc. Làn da bạch ngọc trắng nõn.


_ Oáp~ Tuyết Tuyết~ Tỷ xếp đồ dùm nhoa
- Anh nũng nịu nói.
_ Tự dọn- Cô nhàn nhạt nói khiến anh nước mắt lưng tròng dễ thương hết mức.
_ Oa không chịu anh muốn Tuyết Tuyết a~ Tối nay anh muốn ngủ với Tuyết Tuyết hà! Oaoaoa
- Anh ôm lấy tay cô lắc lắc nũng nịu.


Mệt mỏi cô chán nản đi sắp đồ cho Tĩnh ca rồi nằm dài trên giường. Nhưngchẳng được yên thì Tĩnh ca nhà ta ôm lấy tay cô nũng nịu. Lâu lâu còn ăn đậu hũ của cô nữa chứ nhưng nữ chính của chúng ta đi đánh cờ say sưavới chu công nên không hay biết.


Sau khi về nhà, nhìn tờ giấy note dán trên giường cười nhẹ một cái.
_ “ Tôi phải về có lẽ chúng ta sẽ đấu khoảng hơn một tháng nữa trong tháng này tôi không có ở đây!
Bye Tuyết”






Truyện liên quan