Chương 84: Ảnh đế khác với chó điên

Editor: Trịnh Phương 
Trong đại sảnh to lớn, tiếng ồn ào đã sớm biến mất, chỉ còn dư lại câu nói hùng hồn kia, quanh quẩn thật lâu.


Sau đó, giống như là quả lắc đồng hồ đã rỉ sắt thật lâu đột nhiên nhận được động lực, lần nữa chuyển động, những người hâm mộ chờ thật lâu ở cửa chợt bạo phát ra một trận gào thét điên cuồng.
"Nhan Mặc! Nhan Mặc! Nhan Mặc!"


Các fan một trận lại một trận đều nhịp, hét lên giống như hô vạn tuế làm trong lòng tất cả mọi người ở đó đều không khỏi chấn động, chăm chú nhìn người đàn ông sắc bén giống như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, mất đi khả năng mở miệng.


Những paparazzi, ký giả này cũng sững sờ trong chốc lát, nhưng bọn họ cũng là người từng trải việc đời, rất nhanh liền hồi phục thần trí, muốn tiếp tục xin ý kiến, nhưng tiếc là lúc này Nhan Mặc đã lại không thèm để ý tới bọn họ nữa, đi thẳng vào bên trong.


Niếp Quân Hạo nhìn người đàn ông bị mọi người vây chặt cách đó không xa, không biết sao đáy lòng chợt dâng lên ý chí chiến đấu đã lâu không thấy, người đàn ông này có lẽ sẽ là một đối thủ rất tốt.


Nhan Mặc nói xong lời này, không để ý đến những kí giả bị chính mình trấn áp này nữa, cất bước đi về phía trước.




Những ký giả kia lúc này mới bỗng phục hồi tinh thần lại từ trong rung động, cuống quít muốn tiến lên tiếp tục hỏi thăm, lại bị Hình Tân nhìn thấu trước một bước, giơ tay để bảo an đuổi tất cả những phóng viên không mời mà đến này ra khỏi cửa chính tập đoàn Tô thị. D~đ_l/q*đ


Lúc này Phương Vũ cuối cùng cũng hồi hồn lại từ trong kinh ngạc, há miệng, vừa muốn nói chút gì, lại thấy Nhan Mặc giống như nhìn phía bọn họ một cái, ngay sau đó liền chầm chậm đi tới chỗ bọn họ.


Phương Vũ cuống quít dừng lại câu chuyện. Mặc dù cậu ta tự cho mình là giỏi nhưng đối với vị tiền bối có địa vị không thể lay chuyển trong giới phim ảnh này vẫn có mấy phần sợ hãi.


Nhan Mặc đi qua trước mặt Phương Vũ, chỉ lễ độ gật đầu một cái với cậu ta, sau đó liền trực tiếp đi tới chỗ mấy người Tô Minh Duệ, chủ động chào hỏi: "Anh Duệ."


Tô Minh Duệ nhìn lướt qua Phương Vũ sắc mặt trắng bệch vì bị Nhan Mặc xa cách ở cách đó không xa, cười một tiếng, nhiệt tình nói: "Là A Mặc hả, sao trở lại cũng không nói một tiếng. Lần này trở về là tính làm gì?"


Lời này của Tô Minh Duệ vừa nói ra, Nhan Mặc còn chưa đáp lại, Hình Tân theo sát phía sau đã cười nhạt trả lời một câu: "Anh Duệ, lần này Nhan Mặc trở về là nghe nói gần đây công ty có một quảng cáo đồng hồ đeo tay vẫn chưa tìm được người thích hợp, công ty có chút bận tâm, để anh ấy trở lại xem một chút."


Lời này của Hình Tân vừa nói ra, sắc mặt hai người Phương Vũ một lần nữa thay đổi. Mặc dù Hình Tân chỉ kín đáo nói Nhan Mặc chỉ là trở lại xem, nhưng nếu Nhan Mặc thật sự có ý muốn thò một chân vào, như vậy nào còn có cơ hội cho bọn họ.


Tô Minh Duệ nghe vậy cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ cười nhạt nói: "Công ty lo lắng như vậy cũng đúng, những năm gần đây có người mới nào có thể được mọi người chú ý nhiều giống như A Mặc, lúc mấu chốt dĩ nhiên đầu tiên sẽ  nghĩ tới A Mặc." D%Đ_L=Q+Đ


Nhan Mặc khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến đối với lời nói của Tô Minh Duệ, ngược lại đưa mắt dời đến hai người Niếp Quân Hạo bên cạnh Tô Minh Duệ, nhíu mày nói: "Hai vị này là nghệ sĩ anh Duệ mới ký?"


Tô Minh Duệ thấy Nhan Mặc thế nhưng chủ động hỏi tới hai người Niếp Quân Hạo, cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Một người thôi, một người khác là trợ lý của cậu ấy. Quân Hạo, tới đây làm quan đi, đây là Nhan Mặc, tiền bối của cậu. Nhan Mặc, đây là nghệ sĩ tôi mới ký, Niếp Quân Hạo."


Thật ra thì An Cẩn Du có chút bận tâm Niếp Quân Hạo vào lúc này như xe bị tuột xích, nhưng sự thật chứng minh, thời khắc mấu chốt Niếp Quân Hạo vẫn cực kỳ đáng tin, ít nhất lúc nhìn thấy tiền bối Nhan Mặc này không phát huy thuộc tính độc miệng của mình giống lần trước nhìn thấy Quân Vũ, ngược lại khéo léo lễ độ gọi: "Tiền bối khỏe."


Điều này làm cho đám người An Cẩn Du lấy làm kinh hãi, cũng làm cho đáy mắt Tô Minh Duệ xẹt qua nụ cười yếu ớt có vẻ hài lòng.
Tầm mắt Nhan Mặc dừng lại ở trên người của Niếp Quân Hạo chốc lát, gật đầu một cái, lễ độ đáp một câu: "Xin chào."


Ngay sau đó đưa mắt quay lại trên người Tô Minh Duệ, giọng nói lãnh ngạnh [lạnh lùng, cứng nhắc] thoáng ôn hòa hơn chút, nói: "Ánh mắt của anh Duệ vẫn luôn rất tốt."


Khóe môi Tô Minh Duệ nhếch lên, trong lòng âm thầm tán thưởng, không hổ là người do mình đào tạo ra từ trước, mặc dù con người lạnh lùng một chút, nhưng vẫn còn nói giúp mình một câu vào thời điểm này.


Ở trong mắt người bình thường, lời này của Nhan Mặc có lẽ chỉ là một câu khen tặng đối với Tô Minh Duệ, khen ngợi ánh mắt anh ta tốt, nhưng chỉ cần là người trong giới thì đều hiểu được, trên thực tế những lời này của Nhan Mặc cũng chính là gián tiếp thừa nhận, người Tô Minh Duệ mới ký này không tệ, bày tỏ mình tán thưởng đối với người mới này.


Bên kia, Phương Vũ cùng với Triệu Thành nghe lời này, sắc mặt trắng xanh tái đi, ánh mắt Phương Vũ nhìn về phía Niếp Quân Hạo càng thêm càng thêm ghen tỵ rõ rang. Tại sao người mới này có thể có được Tô Minh Duệ bảo vệ, có thể được Nhan Mặc tán thưởng, mà mình lại chỉ có thể bị chèn ép lần nữa. dien~dan^_^le%quy<>don


Hình Tân thấy không khí giữa mấy người bắt đầu có chút thay đổi, tức thời ho nhẹ một tiếng nói: "Anh Duệ, Nhan Mặc còn có việc đang đợi, chúng tôi đi trước một bước."
Tô Minh đã đạt được mục đích, tự nhiên sẽ không giữ hai người lại nữa, gật đầu một cái nói: "Ừ, có rãnh lại gặp."


Hình Tân chân trước vừa mới đưa Nhan Mặc đi, Phương Vũ đã lập tức não tàn lên tiếng, âm dương quái khí [quái gở] nói: "Không ngờ quan hệ của ngài Tô cùng Nhan ảnh đế tốt như vậy."


Tô Minh Duệ từ chối cho ý kiến, cười cười nói: "Trước đây là tôi tự mình dẫn dắt Nhan Mặc, đương nhiên tình khác hoàn toàn khác với người bình thường."


Phương Vũ đụng phải cây đinh mềm, sắc mặt càng trở nên khó coi, căn bản không để ý đến người đại diện ở phía sau thầm lôi kéo cậu ta, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đáng tiếc, trong vòng tròn này, tình cảm có thể đáng bao nhiêu tiền, đến lúc thật sự va chạm, những người khác chưa chắc sẽ nhớ đến phần tình cảm và thể diện nông cạn này, đến lúc đó…"


Ánh mắt Phương Vũ nhìn về phía Niếp Quân Hạo tràn ngập oán độc, thứ mình không có được, người này cũng mơ tưởng có được.


Có Nhan Mặc cản trở ở trước mặt, tin tưởng rằng dù mình không chiếm được thì quảng cáo đó cuối cùng cũng sẽ không rơi vào tay người này. Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Vũ liền hiện ra mấy phần sảng khoái, chỉ tiếc phần sảng khoái này của cậu ta cũng không kéo dài được lâu.


Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, có chút khinh thường bật cười một tiếng, đơn giản đáp một câu: "Đây chính là điểm khác nhau giữa ảnh đế với chó điên. Tiền bối có khả năng nói ra lời như vậy đối với người uy hϊế͙p͙ đến anh ấy, mà chó điên đối mặt với người uy hϊế͙p͙ đến nói thì cũng chỉ biết sủa loạn cắn loạn."


"Mày nói cái gì?" Sắc mặt Phương Vũ đột biến, giơ tay liền muốn đánh người, lại bị Triệu Thành sớm có dự liệu ngăn lại, nhỏ giọng quát: "Phương Vũ, tỉnh táo một chút, nơi này không phải Tinh Thành, là Tô thị."


Lời này của Triệu Thành cũng không mang tới tác dụng quá lớn, một tia hy vọng cuối cùng cũng bị tước đoạt. Giờ phút này Phương Vũ hiển nhiên đã có chút điên cuồng. d/đ;l+q*đ
Đang lúc mọi người vây xem cho là người này có thể sắp ra tay đánh người ở cửa lớn Tô thị, biến cố xảy ra.


Niếp Quân Hạo đang nguy hiểm híp mắt nhìn chằm chằm Phương Vũ ở đối diện giương nanh múa vuốt với mình, dự tính rằng nối phương thật sự dám ra tay ở ngay trước mặt mọi người, anh nhất định sẽ khiến cậu ta nếm thử một chút cái gì gọi là khổ mà không nói được.


Nghĩ như vậy, Niếp Quân Hạo căn bản không ý thức được một bóng dáng nho nhỏ chợt vọt tới từ đằng xa, nhanh chóng nhào về phía mình.


Cho đến khi cảm giác dưới chân hơi nặng, kinh ngạc cúi đầu, liền đối diện với một khuôn mặt tươi cười đáng yêu quen thuộc, cùng với tiếng gọi nhỏ nhẹ cũng quen thuộc nốt: "Anh trai lớn."
"…"






Truyện liên quan