Quyển 12 Chương 2-2

Sau khi cuộc trò chuyện với Blue Rose kết thúc, phái đoàn ngoại giao đến từ Thánh Quốc bao gồm cả Neia xuất phát sớm từ Thủ Đô Hoàng Gia. Đây là bởi vì họ đã thấy rằng không ai ở Vương Quốc sẵn lòng trợ giúp Thánh Quốc, nghiên cứu về hình dạng thật của Jaldabaoth sẽ cần thời gian nhiều tháng, và cũng như họ biết rằng khả năng duy nhất có thể để đánh bại Jaldabaoth là Momon.


Thêm vào đó, khi nghĩ tới những gì người dân Thánh Quốc đang phải trải qua khiến họ lo lắng phải làm gì đó.


Họ cho ngựa nghỉ ngơi ít nhất có thể, đôi khi còn dùng phép lên chúng, và họ đi về phía đông dọc theo những con đường với tốc độ những người du hành bình thường không thể theo kịp được.


Họ băng qua ngôi làng cuối cùng của Vương Quốc, và hiện giờ họ đã khu vực đệm giữa Vương Quốc và vương quốc Sorcerous.


Những ngọn đồi thoai thoải nhấp nhô ngăn tầm nhìn của họ, và họ có thể thỉnh thoảng bắt gặp những khu rừng nguyên sinh rậm rạp lướt qua. Không hề cảm nhận như là có con người sinh sống trong nó, và có thể tưởng tượng sẽ có những con quái vật có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào. Đây ban đầu là lãnh địa của Vương Quốc, nhưng giờ không còn nữa. Khả năng bị tấn công bởi quái vật chỉ giảm. Nó không biến mất.


Ở địa hình như thế này, với thị giác và khứu giác tinh tường của Neia, và cô ấy hướng lên dẫn đầu.




Không có dấu hiệu nào của những sinh vật đang đứng tập kích bên cạnh. Không có dấu vết của những sinh vật ăn thịt lớn nào trên đường.


Có rất nhiều những hố đất trần trải dài trên con đường. Nếu họ tiếp tục tiến tới, họ sẽ vào lãnh thổ cũ được cai trị bởi Crown, những con đường có vẻ đã được lát đá. Những con đường lát đá thì tiện lợi để di chuyển hơn, nhưng với Neia, đường đất như đoạn vừa đi lúc nãy thì dễ để phát hiện ra những dấu vết hơn.


Neia nhìn vào tay cô.
Cô không thích đôi bàn tay này.
Không phải cô không bằng lòng với những vết chai cứng của tay cô do quá trình rèn luyện. Nó chỉ đơn giản bởi là vì cô không thích sự thiếu tài năng của nó.


Cô có thể kế thừa những giác quan sắc bén của cha, nhưng đáng buồn, cô không nhận được bất cứ gì từ mẹ cả.


Mẹ của Neia là một thánh hiệp sĩ nổi tiếng vào thời của bà, và bà có kỹ năng kiếm thuật rất xuất sắc. Tuy nhiên, là con gái của bà, Neia không có tài năng về kiếm thuật, không quan trọng cô có tập luyện như thế nào. Nói chính xác, cô được kế thừa kỹ năng dùng cung của cha mình, thậm chí cô có thể sử dụng cung thuần thục mà không cần luyện tập.


Thực tế, Neia đã may mắn thừa kế được một nửa gia sản của gia đình mình. Tuy nhiên, những kỹ năng được sử dụng bởi những thánh hiệp sĩ mà Neia hâm mộ chỉ có thể sử dụng những vũ khí cận chiến. Với Neia , người muốn trở thành thánh hiệp sĩ, có tài năng về vũ khí tầm xa chỉ là một sự lãng phí.


Cô dựng thẳng hông dậy, và chỉnh lại tư thế trên yên ngựa. Cô đã dành một quãng trời gian dài trên lưng ngựa sau khi rời khỏi Thủ Đô Hoàng Gia, và bây giờ mông và đùi cô đau ê ẩm.


Cô có thể nhờ những thánh hiệp sĩ sử dụng những phép hồi phục bậc thấp để bỏ đi sự đau đớn này. Tuy nhiên, cô là một cô gái, và có một chút xấu hổ để nhờ vả chuyện đó, Còn nữa, nó vẫn chưa đạt đến độ ảnh hưởng đến khả năng làm việc phải đảm nhiệm, vậy nên nó càng khó để nhờ hơn.


… Mình sẽ phải đắp thuốc lên nó sau vậy, như thường lệ, mình cần phải cảm ơn bố vì điều này. Trong quá khứ, khi mình nói bị đau mông, ông ấy đã chạy tới chạy lui với vẻ mặt rất phiền phức… mình đã cảm ơn ông lần đó chưa nhỉ? … Haaàh.


Neia ép bản thân ngừng lại trước khi nước mắt chực trào ra.
“ –A, Đội trưởng, tôi có thể thấy con đường được lát đá. Chúng ta đã vào lãnh địa của vương quốc Sorcerous.”


Con đường đất bỗng nhiên chuyển thành con đường đá cuội. Cảm thấy nó thật lạ.
“ Vậy, chúng ta sẽ đi thẳng đến vương quốc Sorcerous? Hay là sẽ cắm trại lại vào ban đêm?”
Neia nhìn lên bầu trời.


“ Tôi nghĩ chúng ta nên quyết định trước khi mặt trời lặn nếu không có gì khác xảy ra. Tuy nhiên, chúng ta có thẻ bị cướp. Chúng ta nên làm gì giờ?”
“ Để ta thảo luận nó.”


Remedios kéo dây cương lại và con ngựa của cô giảm tốc độ, rồi bắt đầu nói chuyện với Gustav.


Tuy nhiên, từ đây hẳn là lãnh thổ của vương quốc Sorcerous… nhưng quân đội của bọn họ đâu? Cũng không có bất kỳ pháo đài nào. Có những công sự ở phía Vương Quốc…


Như bình thường, sẽ có những tiền đồn ở những biên giới của quốc gia, nhưng không có cái nào như vậy ở đây. Vì vương quốc Sorcerous chỉ là một thành phố, có phải họ đã tập trung tất cả lực lượng của mình ở thành phố?


Neia nhìn chằm chằm dọc theo con đường được lát đá.
Các con dốc nhẹ nhàng chạy giữa các ngọn đồi. Ở đằng xa, cô có thể nhìn thấy một mảng rừng tuyết trắng khô cằn.
… sống trong thế giới đau khổ, hừh.


Những lời của cha cô thường lẩm bẩm mắc lại trong tim cô như một cái gai.


Cha cô đã chọn sống ở thành phố bởi vì mẹ cô. Nếu không có mẹ cô, ông muốn chọn ở lại và sinh sống ở một ngôi làng gần rừng, hòa mình với thiên nhiên.


Khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, cô cảm thấy rằng sống với tự nhiên là một điều khó chịu. Tuy nhiên, sau khi đi chuyến đi này, cô có thể hiểu những lời cha cô nói có nghĩa là gì. Đó có phải là dấu hiệu của một sự trưởng thành không nhỉ? Bây giờ cô có thể nói những thứ khác với ông ấy.


Nỗi đau xoẹt xuyên qua qua tâm can khi cô nghĩ đến những điều đó. Tuy nhiên, nó chỉ trong khoảng khắc. Đó bởi vì phía trước họ — con đường kéo dài về phía đông – cô có thể thấy cái gì đó mờ ảo dọc theo vẻ ngoằn ngèo được tạo bởi những ngọn đồi.


— Đó có thể nào là lửa không?!
Neia nheo mắt lại, và rồi nhìn lại một cách cẩn thận.
Nó có màu trắng, trông như khói. Không, đó không phải là khói, mà là sương. Và –


“ Xin lỗi vì làm gián đoạn khi ngài đang nói chuyện! Có gì đó như là sương mù ở đằng trước!”
“ Vậy sao?”
Sau khi Neia báo cáo ra đằng sau, Remedios cởi mũ giáp. Có vẻ bối rối trên gương mặt cô.


“ Neia Baraja. Nó có bất cứ điều gì khiến ngươi cảm thấy bận tâm không?”


“ Vâng, theo như bản đồ này, không có cái hồ nào xung quanh cả, nhưng mà lại có một làn sương mù lớn ở phía trước. Tôi chắn hẳn đây là một hiện tượng bất thường.”


Làn sương dày, đục có vẻ như đang lan ra càng lúc càng rộng hơn, và trông như bây giờ nó sẽ đến chỗ Neia và những người khác bất kỳ lúc nào.


Cha cô đã dạy cô về tất cả những loại hiện tượng siêu nhiên, và khi cô suy nghĩ về tình huống hiện tại dựa trên những gì được biết, sự xuất hiện của làn sương này thật sự quá kỳ lạ.


“ Hộ vệ Baraja. Đó có thể nào là một loại thay đổi môi trường đặc biệt nào đó không?|
Câu hỏi đến từ Gustav, người đã hiểu ra chuyện gì trước Remedios.


Sự thay đổi môi trường đặc biệt trong câu hỏi đề cập đến những hiện tượng bình thường không thể nào diễn ra ở một khu vực rộng lớn. Ví dụ, có một nơi mà một nghi thức làm phép quy mô lớn diễn ra sai sót và khiến cho cả một khu vực lấp đầy bởi khí ga độc thối rữa, hay cũng có nơi 1 năm 1 lần, một sa mạc có thể giận dữ với những cơn bão cát suốt 1 tuần liền, hay có lẽ có nơi có cơn mưa nhiều màu đổ xuống ở một khoảng thời gian nhất định.


Nói cách khác, anh ta đang hỏi liệu đám sương này có phải là một trong những hiện tượng bí ẩn đó không. Tuy nhiên, Neia không thu thập bất kỳ thông tin nào về những thứ như vậy. Cô cảm thấy rằng cô sẽ bị quở trách nếu trả lời những điều như vậy, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài cách trả lời thành thật.


“ Tôi vô cùng xin lỗi, những tôi không có thông tin gì về đám sương đang xuất hiện trước chúng ta.”
“ Nói cách khác, cô đã thất bại trong việc thu thập thông tin, đúng không?”


Nhưng có một câu hỏi khác. Ai có thể nói rằng họ đã thu thập đủ thông tin?
“ Đội trưởng Remedios, thuộc hạ cho rằng quyết định nên làm gì bây giờ quan trọng hơn.”
Những chiến binh dừng ngựa của họ đã lại.


Làn sương trở nên đủ dày để cho những con ngựa không thể tiến qua nó. Từ những gì họ tìm hiểu ban đầu, không có vách đá nào gần E-Rantel. Nếu họ tiến lên một cách chậm rãi, họ có thể xử lý với bất kỳ điều gì xảy ra. Tuy nhiên, màn sương đột ngột này khiến họ lưỡng lự đi xuyên qua nó, dù có đi chậm đi chăng nữa.


Neia ngửi làn sương.
Nó có mùi hơi nước chứ không có gì hơn. Không có gì về nó khiến cô ấy bận tâm. Tuy nhiên, điều đó chính xác làm cô ấy bận tâm.


“ Đội trưởng, có thể nào làn sương này được sinh ra bởi một con quái vật? Cha tôi từng một lần nói rằng có một vài loại quái vật có khả năng ma thuật tạo ra sương mù, và chúng sẽ trốn trong nó để săn đuổi con mồi.”


“ … Mọi người, rút gươm ra! Bất cứ ai vẫn còn ở trên con đường, thoát ra ngay!”
Đưa ra quyết định nhanh chóng là dấu hiệu cho thấy sự xuất sắc của Remedios trên chiến trường.


Neia và những thánh hiệp sĩ di chuyển theo lệnh và rời khỏi con đường, sau đó quây lại thành vòng tròn. Vào lúc này, làn sương dày trông như sẽ nuốt trọn toàn bộ thế giới.


Nó đủ dày khiến cô cơ bản chỉ có thế thấy được người đồng đội đứng bên cạnh, và tầm nhìn bằng 0 ngoài bán kính 15 mét. Sự không thoải mái sôi sục trong ngực cô, và cô tưởng tượng như thể cô thấy những bóng ma đang di chuyển trong màn sương.


Sẽ thật tốt nếu như cô có thể xác định đươc bất cứ thứ gì đến gần bằng âm thanh của chúng, nhưng xung quanh cô là những kỵ sĩ trang bị đầy đủ giáp. Mỗi chuyển động của họ cũng khiến chúng va chạm vào nhau, và nó khiến nhiễu loạn những cảm nhận âm thanh của cô. Trong điều kiện này, sẽ rất khó để có thể xác định bất kỳ thứ gì đang tiếp cận họ. Từ những gì Neia nhớ lại, người duy nhất có thể phân biệt những chủ thể của tiếng động trong điều kiện này là cha cô.


Khi cô nhận ra cha mình vĩ đại như thế nào một lần nữa, cô tuyệt vọng dõng tai lên để lắng nghe.
“ Làn sương này thực sự kỳ lạ; thậm chí ngoài biển cũng không thể dày như thế này.”


“Chúng ta đã đến gần thành phố của vương quốc Sorcerous chưa? Có phải có những con quái vật đến gần với giới hạn của thành phố? Hay những điều kỳ lạ như thế này là bởi vì nó là vương quốc Sorcerous?”


“ Tôi không biết… có thể đó là một loại ma thuật phòng thủ được sử dụng bởi vương quốc Socerous?”


“ Gác vấn đề ma thuật qua một bên, chỉ nói về nó cũng khiến tôi đau đầu. Nếu anh thấy bất cứ cái gì, hãy để cho tôi biết, và khiến nó thật dễ hiểu nhé. Nếu đó là một con quái vật, chúng ta sẽ giết nó vậy nên Sorcerer King sẽ nợ chúng ta một ân huệ khi chúng ta yêu cầu ông ta đưa ra Momon. Nó như thế nào?”


“ Cô nghĩ mọi chuyện sẽ chuyển biến thành như thế sao? Trong khi việc dọn dẹp quái vật bên trong biên giới một quốc gia là trách nhiệm của quốc gia đó…”


Có lẽ nó là bởi vì cô ấy đã tập trung tất cả năng lương để lắng nghe chi tiết, nên cô có thể biết rõ ràng những nội dung cuộc trò chuyện giữa đội trưởng và Gustav. Tuy nhiên, nếu cô ấy di chuyển, cô sẽ không tự tin rằng mình có thể nghe thấy họ nữa. Cha cô sẽ làm gì ở những lúc như thế này?


Mình không thể nhận được câu trả lời từ người không ở đây được! Mình cần tự đứng trên đôi chân mình!


Tuy nhiên, thực tế vẫn còn đó cứ đứng mãi ở đây chỉ làm cản trở khả năng của cô. Trong trường hợp đó, tốt hơn là để thấy được mọi thứ, cô sẽ phải chấp nhận việc tự mình di chuyển để xác nhận tình huống.


— Tuyệt đối không.
Neia chế ngự mong muốn nói nó ra.


Thậm chí nếu cô không làm như vậy, đội trưởng sẽ nghiêm khắc đề nghị cô. Nếu cô ấy đệ nghị nó và thất bai, không phải nói rằng cô sẽ bị trừng phạt như thế nào. Cô không muốn đào huyệt chôn mình đâu.


Còn nữa, nó sẽ thật tệ nếu như đội trường không còn tin tưởng sự dẫn đường của mình nữa.


Neia cố gắng bào chữa trong tim mình. Tuy nhiên, cô sẽ cảm thấy sẽ bị lương tâm dày vò nếu như họ chạy vào nguy hiểm và cô ấy nghĩ rằng, mình có thể có những sự lựa chọn tốt hơn lúc đó, nhưng mình đã giữ im lặng.


Mặc dù một phần suy nghĩ trong tâm trí cô cho rằng, nếu tất cả chúng ta ch.ết ở đây, những người dân đang phải chịu đựng ở Thánh Quốc sẽ phải đợi chờ bao lâu để được cứu giúp, một phần khác những lời nói cay đắng của Remedios đã đấm vô số lỗ vào trái tim của Neia và cô ấy không thể khiến cô quan tâm thêm nữa.


Lúc đó, Neia thấy cái gì đó từ góc mắt mà cô không thể làm lơ nó được.


Giữa đám sương mù dày đặc, cô đã nhìn thấy đường viền đen của một cái gì đó khổng lồ đến từ vương quốc Socerous.
“ Nói xem, anh có thể thấy ở đằng đó không?”


Neia chỉ một trong những thánh hiệp sĩ đang cưỡi ngựa bên cạnh cô.
“… Không gì cả. Xin lỗi, nhưng sương dày quá và tôi không thể thấy bất kỳ thứ gì. Có gì đằng đó à?”


Cô nghe thấy tiếng của thánh hiệp sĩ chạm tới thắt lưng và rút kiếm ra, và rồi có âm thanh anh ta nắm chặt nó.
“ À, không có gì. Tôi nghĩ là tôi thấy gì đó, nhưng có thể chỉ là nhầm lẫn thôi.”


“ Thật sao? Tốt, nếu cô nghĩ đằng đó có gì, chỉ cần nói với chúng tôi, không quan trọng đó là gì.”
“ Được rồi, tôi sẽ nhờ vào anh khi đến lúc, nhé”


Sau khi cảm ơn anh ta với một thái độ đúng đắn trên mặt cô, Neia quay lưng lại phía trước. Nếu phải chia những người phụ nữ trên thế giới ra làm 2 loại, một là những người phụ nữ phù hợp với nụ cười, còn những người kia thì không thích hợp chút nào. Neia sẽ rơi vào loại thứ 2. Thậm chí một lời cảm ơn từ cô ấy còn truyền tải một biểu hiện nghiêm túc tốt hơn là nụ cười. Neia tiếp tục tìm hiểu làn sương. Có lẽ chỉ có Neia có thể thấy nó bởi vì nó quá xa, nhưng cô chắc chắn rằng đó không phải là nhầm lẫn.


Có lẽ việc nói chuyện với những thánh hiệp sĩ đã hồi phục linh hồn cô, nhưng Neia quyết định phải nói gì đó cho đội trưởng. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đang trò chuyện với Gustav.
“ Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”


“ Rất nguy hiểm khi đi lại trong màn sương dày như thế này. Chúng ta hãy đợi thêm một chút, và nếu không có gì, chúng ta sẽ xuống ngựa và nghỉ ngơi. Nghĩ đến nó, có những con quái vật trong sương ở biển không nhỉ?”


“ Chắc chắn có. Tuy nhiên, không có bất kỳ biển hay hồ nào gần đây. Hộ vệ Baraja đã nỏi như vậy phải không?”
“ Có khả năng cô ta đã nhầm lẫn hay bỏ qua một số thông tin không?” (*TL: câu này Remedios nói tiếp)


“ Cô ấy sẽ không phạm phải những điều như thế. Nói thẳng, cô ấy đã mang tất cả chúng ta an toàn đến đây suốt cuộc hành trình đúng không? Khi chúng ta rời Thánh Quốc, những bán nhân tộc canh gác gần chỗ tường vỡ đã không phát hiện ra chúng ta. Chúng ta không thể tự mình làm vậy, đúng không?”


“ Chúng ta có thể xông thẳng qua nó.”
Lại một lần nữa, trái tim của Neia chùn xuống.
Bao nhiêu khó khăn cô đã trải qua suốt hành trình mang họ tới đây?


Những ký ức sống dậy trong tâm trí cô, cô đã đề nghị họ ở lại đằng sau trong khi cô tự mình trinh sát trong con mưa lạnh, bò xung quanh dưới nền đất bùn để đề phòng cô bị phát hiện bởi những kỹ năng tập kích tầm xa.


Nếu cô bị phát hiện, chỉ mình Neia hầu như chắc chắn sẽ ch.ết. Mặc dù vậy, Neia vẫn tiếp tục với ý chí quyết tử, bám víu vào niềm tin rằng cô ấy đang làm việc này bởi đồng bào đang chịu đau khổ ở quê nhà.


Đúng thế, mình không làm việc chăm chỉ để được khen thưởng hay bất cứ cái gì.


Cô cố gắng tự mình thuyết phục bản thân. Thậm chí nếu đội tưởng từ chối những đóng góp của cô ấy, những người khác chắc chắn sẽ công nhận những nỗ lực của cô, cho dù họ không nói ra điều đó.


Muốn được khen hay phần thưởng vì đã làm việc chăm chỉ là một sự ích kỷ trẻ con. Điều này có nghĩa là để trở thành tấm khiên của nhân loại. Cắn chặt môi, biến bản thân thành một tấm khiên, tất cả là để giữ lấy nỗi đau và sự giày vò của người dân là nhiệm vụ của một thánh hiệp sĩ. Chắc chắn đội trưởng cũng là người như vậy. Tuy nhiên… cô ấy không thể nhỏ tiếng xuống sao? Không, có thể 2 người họ nghĩ rằng họ đã nói đủ nhỏ rồi.


Hai người đó vẫn đang nói chuyện.


Sau khi bỏ qua chuyện đó, Neia đã nghĩ rằng họ không nên chỉ tập trung vào nói chuyện mà thay vào đó nên để mắt đến xung quanh. Đặc biệt là Remedios, người có giác quan như một con quái thú cùng với khả năng chiến đấu nghĩa rằng cô ấy nên có khả năng phản ứng tốt hơn những người khác.


Neia dập tắt đi sự thất vọng trong tim, và tập trung vào cái bóng trong màn sương. Đó cũng bởi vì cô vẫn chưa lấy đủ dũng khí cần thiết để gọi bọn họ lại, và cũng bởi vì cô không muốn tiếp tục lắng nghe cuộc hội thoại của họ.


Và rồi – có lẽ màn sương đã tản một phần bởi cơn gió vừa nãy – trong một khoảng khắc, chỉ một chút thôi, Neia rõ ràng đã nhìn thấy cái bánh lái của bóng đen.


Ể!? Không thể nào… đó là… một con tàu?”
Đúng vậy, Neia đã thấy rõ hình dạng tự nhiên của cái bóng; một con tàu nổi trên biển.


Thêm nữa, nó là một con tàu lớn, giống như những con tàu buôn. Nó chỉ diễn ra trong khoảng khắc, và nó lại nhanh chóng bị che khuất bởi làn sương mù dày đặc, vậy nên cô thậm chí không dám chắc chắn đó chính là là một con tàu.


Dĩ nhiên, những thứ như thế không thể nào là chuyện thông thường được.


Thông tin mà cô có không thích hợp, bản thân Gustav cũng đã nói rằng không có hồ trong khu vực lân cận. Không, thậm chí nếu có đi chăn nữa, chỉ có những người trí thông minh đẳng cấp như Remedios mởi thả nổi một con tàu kích cỡ bằng con tàu buôn trên một cái hồ trong đất liền.


Nếu đây là vùng biển, thì có khả năng là họ sử dụng những con tàu cũ như một pháo đài hay di chuyển nó lên đất liền cho một vài mục đích khác. Thực tế, có rất nhiều ví dụ như vậy ở Thánh Quốc. Tuy nhiên, làm điều đó ở sâu trong đất liền là điều không thể.


Mình đang nhìn thấy thứ gì đó, đúng không nhỉ?
Đó là cách tốt nhất nên nghĩ về nó.
Tuy nhiên, mắt của cô từ chối rời khỏi hướng đó, quét qua quét lại về hướng đó.


“ … Vậy cô đã thấy cái gì đó à?”
Phản ứng với câu hỏi từ thánh hiệp sĩ cô vừa nói chuyện lúc nãy, Neia thét lên một tiếng “Ể?!”.


“ Cô đang nhìn vào hướng đó từ nãy tới giờ, có phải là cô đã nhìn thấy cái gì đằng đó không?”
“ À? Không, đó là…”


Tôi thấy một cái bóng trông như một con thuyền đẹp. Nếu cô chính xác nói như vậy, họ chắc hẳn sẽ nghĩ rằng cô bị điên. Nhất định là Neia bị điên rồi. Trong trường hợp này, cô nên nói gì giờ?


“ Không quan trọng là cô có nhìn nhầm hay không, nhưng có thể nói với tôi nếu cô nhìn thấy cái gì đó được chứ? Nó sẽ có ích nếu có gì đó đang diễn ra ở đằng đó.”


Nó thật là một thái độ hoàn hảo.
Cô liếc mắt nhìn qua bên này bên kia. Mọi người đang lắng nghe cuộc trò chuyện của Neia với thánh hiệp sĩ đó, và tất cả đang đổ dồn ánh mắt lên Neia.


Từ những gì họ đang làm, cô không thể chỉ đơn giản xua đi bằng cách nói rằng: “Ồ, chỉ là tôi thấy thứ gì đó.”
“… À, Tôi chỉ cảm thấy rằng ở đó có một cái bóng đen lớn đằng đó.”


“ Có phải là bóng của một con quái vật lớn không?”


Người mà Neia không muốn nghe nhất bắn vào cô một câu hỏi theo cách của cô ta. Khốn kiếp, đừng có hỏi tôi, cô nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng là cô không thể nói thế.


Neia thở dài nhiều lần trong trái tim mình trước khi trả lời.
“ Không, nó không giống như vậy. Tôi có cảm giác như tôi thấy một tòa nhà hay một cái gì đó tương tự.”
“… Thật sự cô đã thấy nó sao?”


“ Tôi không chắc lắm, nó chỉ là cảm giác như thế. Có lẽ tôi nhìn nhầm thì đúng hơn.”
“ Một tòa nhà? Một tiền đồn của vương quốc Sorcerous hay cái gì đại loại như thế à?”


“ Tôi không biết. Tuy nhiên, sự thật rằng chúng ta chưa thấy bất cứ thứ gì như một tiền đồn của vương quốc Sorcerous gần con đường, hay gần những ngôi làng. Những thứ mà sẽ không ở nơi nào khác ngoài khu vực biên giới.


Trong khi cô cảm thấy rằng đó là một chiếc tàu, thì sẽ tiện lợi hơn khi nói nó là một tòa nhà trông giống như một con tàu hơn là nói rằng cô đã thấy một con tàu.
“ Tôi hiểu… anh nghĩ gì, Gustav?”


“ Tôi tin cô ấy. Mặc dù – cô không xác nhận đó là một tòa nhà nhà đúng không?”
“ Vâng, nó chỉ trong khoảng khắc. Nó có thể là một thứ gì đó hoàn toàn khác.”


“ Đội trưởng Custodio, trong bất kỳ trường hợp nào, tôi nghĩ đợi trong làn sương là lựa chọn tốt nhất. Tôi không nghĩ tiền đồn của vương quốc Sorcerous sẽ cho phép người ngoại quốc vào.”


“ Hợp lý đấy. Hãy làm thôi, nào. Mọi người, đề cao cảnh giác.”
Cô được trả lời với tiếng hô đồng thanh, Neia cũng vậy.


Trong khi họ bề ngoài họ vẫn đang coi chừng, sự chú ý của tất cả mọi người tập trung vào một điểm. Đó là bởi vì mọi người muốn xác nhận những gì Neia đã thấy.


Làn sương dày tiếp tục làm tầm nhìn mọi người trở nên mờ mịt, và ngay khi mọi người bắt đầu mất chú ý đến tòa nhà, có gì đó xảy ra.
“ – Cái gì?!”


Neia và kỵ sĩ bên phải cô cả hai cùng giật mình bất ngờ.
Cái bóng đang di chuyển trong làn sương dày.
“ C-Cái gì? Đó là cái gì?”


Neia không thể trả lời câu hỏi của thánh hiệp sĩ. Nói rằng nó là một con tàu thì đúng là điên mà.
“ Có phải cái bóng… di chuyển? Nó không phải là tòa nhà sao?”


Câu hỏi của đội trưởng thì rất hợp lý. Tuy nhiên, vì Neia đã không nói với cô ấy đó chính xác là cái gì, tất cả những gì cô có thể nói đến cuối cùng là nó trông như một tòa nhà.”


“ Khi tôi thấy nó, nó trông như môt…”
“ Nhưng bây giờ nó đang di chuyển, đúng không? Còn nữa… cái bóng trông càng lúc càng đen hơn, không phải nó đang hướng đến chúng ta chứ?”


Đúng vậy, nếu nó thật sự là một con tàu, vậy nó có thể di chuyển tới chỗ họ. Nói cách khác – con tàu này là một thứ có thể bơi được trên đất liền.
Có thể nào… không đâu…


Cuối cùng, cái bóng tiến đến đủ gần xuyên qua màn sương đến khi thậm chí những người khác ngoài Neia cũng có thể thấy nó thực sự là gì.


Đó dĩ nhiên là một con tàu, và nó di chuyển như thể đang lướt trên những cơn sóng. Những hàng dây dài, những mái chèo thò ra từ 2 bên của nó, chèo đi như thể chính xác là nó đang đẩy đi trên nước.


“ Đùa tôi à?”
Những tiếng sốc đó thoát ra từ miệng Remedios nói với mọi người trong nhóm.


“ Có phải những con thuyền của vương quốc Sorcerous di chuyển trên cạn? Những đất nước trong lục địa có những loại đồ chơi đầy bất ngờ..”


Không, không, không phải như này, Neia nói thế trong tim mình. Cô chắc chắn rằng cô không phải là người duy nhất nghĩ thế.
“ Một con thuyền đi trong làn sương… tôi nhớ đã nghe về cái gì đó như thế trước đây…”


“ Tôi không thể mong đợi gì hơn từ anh, Gustav! Nhanh lên, cố nhớ ra nó đi, tôi chắc anh sẽ có thể mà. Anh đã dạy tôi tất cả mọi điều trong quá khứ, tôi chắc chắn rằng anh có thể mà. Đúng không, muốn tôi xoa đầu cho anh không?”


“ Làm ơn đừng làm thế. Ngoài ra, tôi không phải là một hiền triết hay bất cứ thứ gì đại loại như vậy. Nó chỉ bởi vì đội trưởng của chúng ta không quan tâm cho những sự thật hiển nhiên nên yêu cầu tôi phải nhớ chúng thay cho cô thôi.”


“… Đó là bởi vì tất cả những gì tôi cần là hỏi anh hay Kylardo.”


“ Có vẻ là chúng ta đã tiết lộ về cô quá nhiều. Một khi chúng ta gửi Jaldabaoth trở lại địa ngục, tôi sẽ phải chắc chắn rằng cô bù đắp lại nhiều năm mà cô bỏ bê việc học. À, nhờ thế, tôi nhớ ra rồi. Nó là một con tàu ma – Ghost Ship. Tôi đã nghe một vài thủy thủ nói về nó, một con tàu xuất hiện trong màn sương. Nó là một con tàu đã bị đắm nhưng nó lại ra khơi một lần nữa, và nó được chỉ huy bởi những undead.”


“ Ồ! Đúng rồi, tôi đã từng nghe về Con Tàu Ma trước những màn sương mù dày đặc. … Mọi người, lập đội hình! Nếu nó là một Con Tàu Ma, vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với undead! Nó là kẻ địch!”


Thậm chí những thánh hiệp sĩ không thể làm gì hơn ngoài việc chấp hành lệnh của Đội trưởng.


“ Chờ đã! Làm ơn chờ đã, đội trưởng Custodio! Vương quốc Sorcerous, điểm đến của chúng ta đang được cai trị bởi một vị vua Undead , vậy nếu đây là một tàu của vương quốc Sorcerous thì sao?”


“Cái gì?! Ông ta mang một Con Tàu Ma vào trong đất liền và sử dụng chúng? … Chuyện quái gì thế này?”
Nó cũng là lẽ dĩ nhiên khi Remedios lặng người đi.


Undead có thể điều khiển những undead khác. Tuy nhiên, loại sinh vật undead nào có thể đặt một Con Tàu Ma, thứ mà ban đầu phải được lái trên biển, dưới sự thống trị của mình?
Rất nhanh, con tàu lộ diện hoàn tòan.


Như cái tên nó đề cập, nó là bóng ma của một con tàu.
Nó đã hỏng ở mọi chỗ. Có một cái lỗ khổng lồ một bên của thân tàu, và những mảnh gỗ trên bong tàu vênh lên trên ở nhiều chỗ.


Nó rất khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn con tàu hàng đầu của lực lượng hải quân Thánh Quốc “ Cây Búa của Holy King”. Nếu nó không quá đổ nát, nó sẽ tạo được cho người khác một ấn tượng về sức mạnh khổng lò.


Cuối cùng nó có 3 cột buồm đang tung bay, trong khi những cánh buồm khác có hình vuông như bình thường. Tuy nhiên, chúng thì rách nát và tơi tả, chúng không có vẻ gì là có thể hoàn thành nhiệm vụ đẩy thuyền một cách trọn vẹn.


Có một mũi tàu sắc bén bất thường nhô ra ở đằng trước. Nó trông rất ấn tượng, như thể đã được mài nhẵn. Thêm vào đó, nó tỏa ra một ánh sáng bí ẩn mập mờ, và nó cho ta cảm giác như con tàu đang rất tự hào về chính nó vậy.


Sau cùng, hình dạng bắt mắt nhất là phù hiệu đang tung bay trên đỉnh của cột buồm chính. Nó mang biểu tượng của vương quốc Sorcerous.
Con tàu nổi cách mặt đất khoảng một mét và di chuyển về phía trước.


Ngày sau đó, con tàu đi ngang qua cả nhóm – những người mà đã bị đóng băng tại chỗ bởi cảnh tượng kỳ quái – từ bên cạnh.


Không ai có thể di chuyển, và rồi làn sương bắt đầu mỏng đi. Có phải con tàu đó đã tạo ra màn sương để đi trên nó? Không, nếu là như vậy, vậy làn sương hẳn phải dày nhất khi ở bên cạnh con tàu chứ, vậy họ sẽ không thể thậm chí thấy được thân tàu. Nó chắc hẳn là một loại lớp màng để che giấu khu vực xung quanh con tàu bằng sương mù.


Hay có lẽ, nó là một cái lồng giữ cho con mồi không trốn thoát. Neia sợ cứng người bởi những suy nghĩ của cô.
Sorcerer King… một vua Undead. Ông ta có thể là đối thủ đáng sợ nhất mà chúng ta biết.


Khi cô nghe về việc ông ta triệu hồi những con dê khổng lồ không rõ nguồn gốc, cô đã tưởng tượng chúng như những con cừu dễ thương, có lẽ Neia đã xem thường Sorerer King.
Nó khiến cô không thoải mái.


Cũng như việc những thánh hiệp sĩ coi undead như kẻ thù, undead cũng xem những thánh hiệp sĩ như kẻ thù của chúng. Nếu như vậy, số phận của nhóm họ sẽ —


Thậm chí vậy, họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cầu xin ông ta trợ giúp, để gặp được Momon, người đã đánh ngang với Jaldabaoth. Neia lấy tay quẹt đi mồ hôi.


“… sương mù đã tan rồi. Mọi người, đi nào.”
Vị vua undead, kẻ thống trị những sinh vật đáng sợ.
Neia tập trung hết quyết tâm.


Sorcerer King là undead, nhưng ông ấy cho phép những con người được sống… Ông ấy thật sự là loại người gì? Mình không thể thấy mặt đó của ông ta, dù gì mình cũng chỉ là một hộ vệ.






Truyện liên quan