Chương 1: Lăng đói tiền? Người tình nhân dân tệ

Thành phố hiện đại về đêm thật nhộn nhịp, ồn ào khác với sự yên tĩnh vốn có của
bóng đêm...
Phải chăng đây là điềm báo về chuyện gì đó ?
Trong một con hẻm nhỏ âm u, thiếu vắng bóng người qua lại, chỉ có đèn điện sáng
lờ mờ lại xuất hiện bóng dáng một người đàn ông...


Khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú với đôi mắt phượng màu trà ánh lên vẻ sâu thâm
trường không thấy đáy ẩn sau cặp kính mạ vàng quý khí, sóng mũi cao cương
nghị, bạc môi lạnh lẽo, mái tóc nâu mềm mại vuốt keo ngược ra phía sau làm toát


lên vẻ thành đạt của một người trên thương trường đặc biệt là bộ vest màu kem
được cắt may tỉ mỉ ôm trọn vóc người to cao đầy lịch lãm...nhưng nhìn kỹ thì kia
không phải là một trong những bộ vest nổi tiếng với số lượng có hạn vừa mới ra
mắt của nhãn đồ thế giới dành cho nam “NEW” sao ?


Tổng kết lại đây là một con "kim quy" sống làm chị em mơ ước đến nhỏ dại, tối
nằm mơ cười khúc khích sao ? Đầy mùi tiền nha ?
Nhưng sao một con "kim quy" sống lại lãng vãng vào khu khỉ ho cò gáy, ma lui tới
thường xuyên này ?
Cộp cộp cộp...bước chân nhanh và vội vã hơn bao giờ hết...bây giờ anh đang lo


lắng muốn ch.ết ? Đôi mắt màu trà đầy vẻ lo sợ liên tục ngắm nhìn đồng hồ đeo
tay Louis Moinet Meteoris ( 4,6 triệu USD !!!) nhưng tay phải lại trái ngược cầm
điện thoại đập đá " cùi mía" màu đen liên tục bấm nút gọi vô cùng khẩn trương....
Thật là làm mất mỹ quan! Cái điện thoại mất...nết! ( =.=)


“ Thuê bao quý khách vừa gọi....xin quý khách vui lòng nhẫn nhịn đi...” giọng nói
ngọt ngào từ điện thoại vang lên làm anh phẫn hận muốn đập nát điện thoại !
Nhưng dù có đập chục lần cũng lượm lên gắn lại sài được.
Đây là lí do anh điện thoại "cùi mía" mất mỹ quan này!




Trời ạ! Anh đây gấp muốn ch.ết! Lão thiên gia đang truy lùng gia khắp mọi nơi
thậm chí còn treo lên truy nã thiên cung nữa làm anh điêu đứng a.
Chuyện này liên quan đến mạng người đấy...quan trọng là có liên quan đến cái
mạng nhỏ của anh à!


Bíp...bíp...bíp! Tiếng nhấn phím gọi liên tục vang lên khẩn trương như tiếng lòng
của anh bây giờ!
“Xập xình...xập xình...hú...hú...ha ha....” tiếng nhạc vũ trường vang lên bên kia
điện thoại làm anh phải đưa xa lỗ tai của mình để bảo vệ màn nhĩ a!


“ Gia...gia! Ngài đang ở đâu vậy? xuất hiện liền đi? gia, lần này lớn chuyện thật
rồi....” Anh than thở, kể lễ vô cùng thảm thiết nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng
nhạc inh ỏi cùng với tiếng mua vui cười đùa!
Đúng là hận ch.ết anh!
Đâu ai ngờ Lăng Tuấn Ngưu anh một đời cao ngạo, nhìn nhân giang như như mẫu


bánh vụng, giơ tay nhấc chân cũng đủ làm cho người ta kính sợ, tùy ý anh sai
khiến mà giờ đây con người cao ngạo như anh phải đi chạy lòng vòng khắp nơi
như con chó thiếu xương tìm người a! Thật vận cứt chó mà!
Cứ thử hình dung khuôn mặt luôn lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ giờ đây lại


bị sự lo sợ khôn cùng chiếm đóng, vầng trán cao tuôn mồ hôi như hạt đậu to
xuống bạc môi đã tái nhợt, tay cầm chiếc điện thoại đã toát mồ hôi vô cùng thận
trọng như chính sinh mạng của mình, hít thở từ từ cẩn thận không khí trong khí
quản...
Trông thật khổ sở!


“ Gia cầu xin ngài nhấc máy đi...chúng ta sắp...sắp die đến rồi a !” Sống nghìn
năm rồi đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật sự muốn khóc a !
“ Hửm ? Ai bên đầu dây kia ? Gia đang bận ? Lúc khác...” Bên kia bỗng vang lên


một giọng nói nhẹ nhàng, từ tính đầy mị hoặc như ly rượu độc làm người người
trầm luân.
Nghe được giọng nói kia như nghe thấy thiên âm...cuối cùng....cái mạng của anh!
“ Gia...hu hu ta cầu xin người...mau trở về thiên giới...lão thiên gia đang truy nã


đến nơi rồi...” Chưa kịp dứt lời thì bên đây Lăng Tuấn Ngưu đã òa lên nức nỡ rồi !
“ Ồ! Ngưu đói tiền ấy à ? Ngươi không phải là người tình nhân dân tệ à ? Không ở
nhà ôm nhân dân tệ đi làm phiền gia làm gì...gia đang vui ? Hết vui...gia về “ Nói


xong không đợi Lăng Tuấn Ngưu trả lời đã dập máy.
Lăng Tuấn Ngưu bên này ngây như phỗng...
Lăng đói tiền ? Người tình nhân dân tệ ? Gia "năng khiếu" ngữ văn của gia có thể
mang ra "giết" người được rồi đấy!
Ngài không thể đặt cái tên nào hay hơn sao như ...như...thôi sao cũng được!


Quan trọng nhất là tiền do ta vất vả kiếm được sao ta không yêu ? không đau ?
cho được...ở nhân giới chứ có phải thiên giới đâu ? càng không phải âm giới nha !
Kinh hơn nữa là tiền của ta ngài thẳng tay tiêu sạch như giấy chùi đ*** ấy ?
Ngài tưởng tiền là cát hốt ngoài biển là có sao?


Thoát ra khỏi dòng ấm ức anh nhận ra sự thật phũ phàng...Gia ngài tắt máy rồi ?
Đã biến mất không tung tích còn tạo kết giới ngăn cấm ta nữa chứ ! Ta hận !
Cái mạng này coi như xong !
Đang lúc tuyệt vọng không thấy tương lai mịt mờ phía trước thì...


Chiếu! Một sợi dây màu hồng mỏng manh bám vào tay anh làm anh giật mình !
Sợi dây này dẫn đến đâu ?






Truyện liên quan