Chương 14: Vô cớ trừng trị 2

_Bộ váy của tiểu Đình, con bé sẽ cáu cho xem
Lam Thanh nhăn nhó nhìn bộ váy đắt tiền bị xướt một sợi vãi tuy là không nhầm nhò gì nhưng với những người xa hoa như Lam Thanh nhưng với Lam Đình thì điều này không thể chấp nhận được
_Chị Lam Thanh em không cố ý đâu mà...


Tịch Hạ Di nhún vai nhíu mày cực kỳ lo lắng, cô biết Lam Đình rất khó chịu, chỉ có Lam Thanh là dễ chịu với cô thôi, kiểu này rắc rối to rồi
_Tiểu Di....em mau vào trong mặc thử nó xem....


Lam Thanh nảy ra trong đầu một ý định, cô ướm bộ váy đắt tiền lên người Hạ Di, Hạ Di há hốc mồm kinh ngạc, cô chưa từng mặc những loại trang phục cầu kỳ này nên khá là hoang mang
_Sao chứ?...nhưng mà...
_Không nói nhiều....
Lam Thanh đẩy cô vào trong phòng một hai bắt cô mặc thử bộ váy


_Ha ha...nó rất hợp với em...em lấy đi nha...còn số tiền này chị xin thu lại dù gì cũng là rất lỗ...nhưng cứ như vậy đi đỡ hơn tớ mất cả chì lẫn chài... Chị sẽ bảo tiểu Đình mặc bộ váy kia... Thôi cùng ra đây mừng sinh nhật tiểu Đình đi
_Nhưng mà...nhưng mà...tiền của em...


Tịch Hạ Di tiếc rẻ nhìn số tiền cùng bộ váy không đáng, quanh năm suốt tháng cô vớ đi đâu đâu mà cần bộ váy xa hoa thế này chứ, cho đến lúc Lam Thanh rời khỏi phòng ra ngoài nghe điện thoại, Hạ Di rụt rè đi ra ngoài với sự ái ngại vì đầm dạ hội quá vướng víu, cô đi mà người cứ nép vào bức tường sợ có người nhìn thấy bộ dạng của cô


_Thần!....tiền bối anh đến rồi...
Lam Đình phấn khởi nhảy cẩn lên khi nhìn thấy hắn xuất hiện, còn cô vừa nghe đến ba chữ Phàm Khiết Thần đã tím tái mặt mày vội tìm nơi nấp vào
_Tại sao??? tại sao lại có mặt ở đây?




Tịch Hạ Di thu mình trốn đi, trong lòng là hàng ngàn con sóng vỗ sợ hãi, mặt mày kinh ngạc xanh xao, tay chân còn bắt đầu run rẩy
_Sinh nhật vui vẻ...


Hắn lạnh nhạt chúc mừng sinh nhật Lam Đình ánh mắt vẫn không rời đuôi váy lấp ló say bức tường...cái bộ dạng vụng về ẩn nấp, hậu đậu ngốc nghếch đó không lẫn đi đâu được, đôi mắt sắc bén của hắn đã phát hiện ra điểm bất thường phía sau bức tường


_Tiền bối thật quá lạnh lùng...anh nhìn cái gì vậy chứ? Đêm nay là sinh nhật em, ở bên em được không?
Lam Đình quyến luyến đưa đôi mắt ngập tràn mùi vị tình ái cùng bộ dạng lả lướt mời gọi, bàn tay thon đã chạm đến thắt lưng hắn sờ soạn
_Tiểu Đình, dừng lại đi


Giờ phút này trong tâm trí của Phàm Khiết Thần chỉ có một mối bận tâm đó là bóng dáng lấp ló kia có phải là Tịch Hạ Di hay không, cho nên Lam Đình có kích tình thế nào hắn cũng không có cảm xúc
_Ở lại đây với em đi, xin anh...


Lam Đình khóa môi hắn bằng nụ hôn nóng bỏng, hai bàn tay không ngừng cởi cúc áo sơ mi của hắn ra, Phàm Khiết Thần u ám khó chịu, mày kiếm khẽ chau lại, Lam Đình ngây dại hôn hắn say đắm, nhất định tối nay không để hắn bỏ đi


_Thật hạnh phúc khi anh ta tìm được người khác làm ấm giường và buông tha cho mình, đồ ăn tạp xấu tính
Tịch Hạ Di thấp thỏm lảm nhảm, cứ nghĩ đến chuyện hắn tha cho cô đi thì cuộc đời cô tươi sáng cỡ nào, chỉ nghĩ thôi đã tràn ngập niềm vui


_Tiểu Đình ra ngoài tiếp khách đi, tìm một người mà vận động
Phàm Khiết Thần kéo Lam Đình ra khỏi ngực, hắn cài lại cúc áo, mặt mày giữ nguyên khối băng to ném cho Lam Đình cái nhìn lạnh nhạt, để cô nàng đang hưng phấn bỗng hụt hẫng
_Người đó có phải là Tịch Hạ Di?


Hắn cau mày không chớp mắt cứ nhìn về phía bức tường, và dù cô có hóa ra tro hay là nhìn thoáng qua thì hắn vẫn không hề nhìn lầm
_Đúng rồi anh biết bạn em hả?
_Anh có việc bận phải đi trước


Lam Đình chỉnh sửa lại váy áo, chán nản tiếc rẽ nhìn nam thần trong mộng quá lạnh lùng, cô đành bỏ đi chứ biết nói sao đây, hắn có mặt ở tiệc sinh nhật của cô đã là quá hạnh phúc rồi
_Trời ạ...làm sao đây? Nếu để Phàm chủ tịch nhìn thấy bộ dạng này thì...hic...xấu hổ...


Tịch Hạ Di nhắm mắt mím môi, cô không hề hay biết là hắn đã tiếng về phía cô, rất gần...rất gần...mũi giày bóng loáng đã giẫm lên đuôi váy
_Mau đứng dậy...


Hắn cúi người chống hai tay lên tường nhìn cô gái bé nhỏ đang co ro, cánh môi nhả ra mấy chữ, giọng điệu ra lệnh không lẫn vào đâu được
_Đợi nói tiếng thứ hai à?


Phàm Khiết Thần đưa tay vuốt tóc cô nhắc nhở, nhân lúc hắn còn bình tĩnh cô nên biết thân biết phận, Tịch Hạ Di dù rằng nhìn thấy hắn chưa có ý định nổi giận tr.a hỏi cô tuy nhiên giọng nói ôn nhu kia có thể doạ ch.ết người đấy, cô càng ngày càng cảm thấy nỗi khiếp sợ về hắn quá lớn


_Phàm chủ tịch tôi...
Hắn không nói thêm lời nào nữa chỉ im lặng đưa cô đi, ngồi trên xe cô không thoải mái chút nào, cô sợ đến khớp hết cả người, chỉ có hai tên thuộc hạ của hắn ngồi ghế trước là hả hê cười đùa khác với không khí u ám của hai ghế sau


_Tính ra, Tịch Hạ Di mặt váy dạ hội vẫn đẹp mê người đó chứ? Khác với hằng ngày
_Quyến rũ đó chứ!
_Tập trung lái xe đi
Hắn quát lên rồi khoát áo vest lên người cô cau có, hai tên thuộc hạ ngậm mồm không dám nói bừa nữa
_Phàm chủ tịch chúng ta đi đâu?
_Khách sạn Phong Thần


Tịch Hạ Di to mắt nhìn hắn, hai tên ở trên cười tươi lộ liễu, chỉ có mình cô là thấp thỏm lo lắng cô biết hắn sắp làm cái gì với cô
....
Phàm Khiết Thần đưa cô vào một căn phòng rộng lớn xa hoa không thiếu thứ gì, chỉ cần nhìn lối kiến trúc thôi cũng đủ biết nơi đây giàu có cỡ nào


_Nói..đến đó làm gì? Ai cho phép đi dự tiệc


Hắn đẩy cô ngã xuống giường lớn, hắn tức giận nhìn cô, hắn nhìn từ đầu đến chân...cô quyến rũ hơn ngày thường, bộ váy hai dây tôn lên đường cong tuyệt mỹ từ cơ thể, hai dây áo mỏng cùng cổ chữ V khoét sâu lộ rõ bộ ngực trắng ngần, sau lưng còn có dây đang chéo, cái váy còn xẻ cao quyến rũ, thật ra mà nói cô không thích loại váy mang tính sexy này đâu, nhưng biết làm sao nói cho hắn hiểu


_Tôi không có....
Cô lắc đầu, đưa đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn, hắn không chịu nổi đôi mắt này, nó làm hắn mất khả năng tr.a hỏi
_Còn chối hả? Thế không đi tiệc thì mặc cái này làm gì?


Hắn nắm đuôi váy không hài lòng, trong hai con ngươi đang sôi sục chỉ chờ cô trả lời không đúng sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống cô
_A đau...
Hắn nắm đuôi váy cô vô tình chạm vào gót chân có mảnh thuỷ tinh của cô, đã hai ngày trôi qua rồi, cô lại phải làm việc nên bàn chân rất đau
_Huhu...


_Căm miệng xem, oan ức lắm hả?
Hắn nâng cằm cô lên, hắn bóp mạnh làm xương cô muốn trật khớp đến không nói được
_Tôi đã nói là tôi không có huhu mếu máo khóc to, cô đã bị hắn dọa cho sợ đến nỗi không biết giải thích ra sao


_ch.ết tiệt...một mực không chịu nhận sai à? Cô muốn tôi đem cô ra xử bắn phải không? Đừng có thái độ đó ở đây


Hắn gầm lên như con thú dữ bị chọc giận, hắn luồng tay vào tóc cô, bàn tay lạnh ngắt ch.ết chốc, chỉ cần cô nói cô sai rồi cầu xin hắn tha thứ, hắn chỉ cần có vậy thế mà cô gái bé nhỏ này không biết an phận.
Tiếp theo: Chap 15 Vô cớ trừng trị 3
By: Thuytinh103






Truyện liên quan