Chương 61: 61: Tấm Ảnh

Ban đầu cây dương yêu cũng không biết ánh mắt của Thẩm Trường An có ý tứ gì, nhưng sau khi biết thì ông liền quay đầu muốn đồng quy vu tận với Thần Đồ luôn.
Nhưng nghĩ đến sự chênh lệch về sức mạnh giữa bọn họ, ông chọn nhịn.


Có Thẩm Trường An ở đây, các ông bà cụ cũng ngừng cãi vã, bởi vì họ đã có một đối tượng để cằn nhằn chung: Thẩm Trường An.
"Đã ăn cơm sáng chưa, khi đang đi bộ thì không được ăn gì đâu đấy.
Tiểu Niên à, lúc Trường An ở thành phố Ngô Minh, có ăn thứ gì bậy bạ không?"


Đạo Niên nghiêng đầu nhìn Thẩm Trường An, cậu liên tục lắc đầu với y.
"Không có." Đạo Niên nói, "Các vị yên tâm, Trường An sống chung với cháu, cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."


Bà nội Triệu nói cảm ơn Đạo Niên rồi quay sang nhìn Thẩm Trường An: "Nếu đã hạ quyết tâm ở lại thành phố Ngô Minh, thì phải cố gắng phát triển cho tốt đấy? Nếu đã có kế hoạch, ý tưởng gì cho tương lai rồi, vậy thì phải cố gắng làm cho thật tốt.


Đất nước ươm mầm thanh niên mấy đứa, là vì hy vọng mấy đứa có thể làm cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn."


Chờ đến khi bà nội Triệu nói xong, đứng dậy đi vệ sinh, ông nội Vương liền nói nhỏ với Thẩm Trường An và Đạo Niên: "Bây giờ bà ấy càng ngày càng thích cằn nhằn, hai đứa cứ chịu đựng đi, nửa tiếng nữa là bà ấy đi nghỉ trưa rồi."




Chưa được nửa tiếng sau, Thẩm Trường An đã thấy bà nội Triệu ngồi trên ghế bắt đầu ngủ gật, nhưng vẫn cứ hiếu thắng cố tỉnh táo để ở cùng mình.


Thẩm Trường An dỗ bà cụ rồi đưa về phòng, giúp bà cởi áo khoác ra: "Bà nội Triệu à, bà ngủ một lát đi, chờ đến tối, con ăn cơm tối xong rồi mới đi."
Bàn tay già nua của bà nội Triệu nắm lấy tay Thẩm Trường An: "Trường An à, hãy chăm sóc tốt cho bản thân nha."


Bọn họ già hết rồi, không biết còn có thể bảo vệ Trường An thêm bao nhiêu năm nữa, bà sợ rằng khi bọn họ không còn nữa, Trường An sẽ chịu thiệt thòi, bị ức hiết, chịu khổ ở bên ngoài và thậm chí cũng không có ai để tâm sự cùng.


"Đừng chê bà nội cứ cằn nhằn con, muốn con tiến về phía trước." Bà nội Triệu vỗ mu bàn tay Thẩm Trường An, bàn tay hơi lạnh của bà, mang theo sự bao dung và dịu dàng vô tận, "Sau này, nếu không có ai chống lưng cho con, thì chính con sẽ là tấm lưng của mình, nếu bị tổn thương nhưng không có ai để kể ra, thì hãy làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, không thể bị tổn thương nữa."


Bọn họ già rồi, không thể che chở cho cậu nữa rồi, thay vì nuông chiều cậu đến mức không biết trời cao đất dày, thì tốt hơn hết là làm cho cậu cố gắng trưởng thành đến ngày không còn ai có thể làm tổn thương cậu được nữa.


"Bà nội Triệu à, bà yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho bà thật tốt." Thẩm Trường An đắp chăn cho bà nội Triệu đàng hoàng, rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, "Một tiếng sau, con sẽ đến gọi bà dậy."


Người già ngủ không sâu, sau khi bà nội Triệu ngủ say, Thẩm Trường An mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi về bên cạnh Đạo Niên ngồi xuống: "Khi tôi còn bé, các ông bà nội đã dạy tôi làm bài tập, dạy một hồi thì sai đề.


Có lần ông nội Vương còn dùng cách dạy của đại học, dạy tôi làm toán trung học, rồi giáo viên cho tôi một dấu gạch chéo luôn, lúc đó ông nội Vương giận đến mức suýt nữa đã chạy tới trường học để thảo luận mười cách giải bài toán kia với giáo viên, sau đó bị những ông bà nội khác khuyên can mãi, mới không đến trường học nữa."


"Căn phòng mà tôi đã ở trước kia, bây giờ vẫn còn, anh muốn đi xem không?"
Thẩm Trường An thấy Đạo Niên gật đầu, liền đứng dậy đẩy y vào bên trong: "Khi tôi chuyển đến đây, cũng đã hơn 8 tuổi rồi, nhưng tôi vẫn luôn được các ông bà nội cùng với cảnh vệ trong viện chăm sóc."


Phòng của cậu gần như là nằm tận bên trong, nhưng đây cũng là một vị trí an toàn, người lớn sống gần đó cũng có thể trông chừng cậu: "Vào thời điểm đó, suýt nữa là tôi bị đưa đến cô nhi viện rồi, nhưng mà tôi đã nói với những cô chú đó là tôi có ba mẹ, tôi không muốn đến cô nhi viện."


"Sau đó thì tôi được đưa tới đây."
"Ông bà nội thường xuyên sắp xếp cảnh vệ chở tôi đến trường bằng xe của họ, khiến cho rất nhiều bạn trong lớp nghĩ rằng tôi là con nhà giàu."


Mở cửa phòng ra, trong phòng cũng không có nhiều bụi, chắc có lẽ vì cứ qua một thời gian sẽ có người đến đây quét dọn.
Trên tủ sách kiểu cũ, chứa đầy các loại sách, Thẩm Trường An tùy tiện rút ra một quyển, đây là sách trung học của cậu, trên sách tràn ngập các ghi chú.


Khom lưng mở ngăn tủ, tìm ra hộp bánh bằng sắt được giấu trong đó.
Thẩm Trường An mở nắp, trong đó có một xấp ảnh và một quyển lưu bút.
"Khi còn là thiếu niên, tôi rất tuấn tú luôn đó." Thẩm Trường An cầm tấm ảnh đưa đến trước mặt Đạo Niên, "Nhìn nè."


Đạo Niên nhận lấy tấm ảnh, Thẩm Trường An trong tấm ảnh, tóc được cắt thành đầu đinh, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, đứng chung một chỗ với mấy đứa con trai, loại đồng phục học sinh này chẳng có cảm giác thời trang gì cả, mà chỉ giống như một cái bao tải được tròng lên người.


Nhưng bất chấp điều này, Thẩm Trường An với nụ cười rạng rỡ, vẫn là chàng trai dễ nhìn nhất trong tấm ảnh chụp chung này.
"Cô học sinh này cũng là bạn cùng lớp với cậu sao?" Đạo Niên chỉ vào nữ sinh nào đó đứng trong phông nền.


Thẩm Trường An thò lại gần nhìn thoáng qua, nam sinh trường bọn họ mặc đồng phục màu xanh phối trắng còn nữ sinh mặc đồng phục màu đỏ phối trắng, kiểu dáng vẫn giống hệt nhau, chỉ là khác màu mà thôi, tất nhiên điểm giống nhau nhất chính là đều xấu.


"Có lẽ là vậy." Thẩm Trường An không có nhiều ấn tượng về bạn học này, thấy Đạo Niên cố ý hỏi về cô nên thắc mắc, "Có chuyện gì với cô ấy à?"


"Không có, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Đạo Niên cầm tấm ảnh này nhét xuống dưới hộp sắt, có lẽ Thẩm Trường An cũng không nhận thấy rằng, mọi ánh nhìn của cô học sinh này, đều đổ dồn lên người cậu.


Đạo Niên nhanh chóng phát hiện ra rằng mọi tấm ảnh chụp chung của Thẩm Trường An thời cấp 3, cô học sinh này có xuất hiện vài lần, lần nào ánh nhìn của cô cũng dừng ở trên người Thẩm Trường An.
Tuy nhiên, y cũng không nhắc đến cô nữa, mà Thẩm Trường An cũng không có chú ý tới ánh mắt của cô.


"Đây là ảnh tốt nghiệp cấp 3 của tôi." Thẩm Trường An vuốt ve tấm ảnh tốt nghiệp có kích thước chỉ bằng một nửa những tấm ảnh khác, đã gần 6 năm không gặp, những bạn học trông vẫn còn ngây ngô trong tấm ảnh này có lẽ đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.


Đạo Niên đảo mắt qua từng người trên tấm ảnh, y không tìm được bóng dáng của cô học sinh kia.
"Trong bút ký có thông tin liên lạc của các bạn cùng lớp." Thẩm Trường An mở ra quyển bút ký, rồi nhanh chóng đóng nó lại, "Nhưng trong mấy năm nay, tôi chưa từng liên lạc với bọn họ."


"Tại sao?" Đạo Niên không hiểu.


"Có lẽ khi viết bút ký, tình cảm mà mọi người dành cho nhau là chân thành." Thẩm Trường An đặt lại bút ký vào hộp sắt, "Nhưng khi mọi người tốt nghiệp và đường ai nấy đi, có thêm những người bạn mới cùng với tương lai, thì đoạn ký ức tốt đẹp về quá khứ này chỉ thích hợp cất vào trong trí nhớ mà thôi, nếu dọn ra ngoài thì có khả năng sẽ phát hiện đoạn ký ức tốt đẹp này đã thay đổi, hoặc là đã mất đi cảm giác tốt đẹp đó rồi."


Đóng nắp lại, Thẩm Trường An quyết định mang theo mấy tấm ảnh này, còn bút ký thì vẫn để lại đây.


"Lúc nhỏ, tôi nhận được rất nhiều giấy khen, cúp và huy chương luôn đó." Thẩm Trường An mở một cánh cửa tủ khác, trong đó đặt đầy các loại cúp với nhiều kích cỡ khác nhau, cùng với các giấy chứng nhận giải thưởng và huy chương được sắp xếp ngay ngắn.


Nói đến đây, cậu lén lút nhìn ra bên ngoài, rồi cúi người nói nhỏ bên tai Đạo Niên: "Tối nay, khi ăn cơm á, nếu ông bà hỏi công ty của anh có đạt được thành tích gì hay không, anh nhất định đừng khiêm tốn.


Mà cũng đừng nói kiểu như sẽ cố gắng làm việc ở trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ coi đó thật, nói không chừng tháng sau còn gửi một bản kế hoạch phát triển công ty cho anh luôn đấy."
Đạo Niên: "......"
Thần Đồ đang đứng ngoài cửa: "......"


Lớn lên trong một môi trường hiếu thắng như thế này, thế mà Thẩm Trường An vẫn có thể sống tùy ý như vậy, đây đúng là một kỳ tích của sinh mệnh mà.


Trong bữa ăn vào tối hôm đó, các ông bà cụ ngồi đây cũng thân với Đạo Niên hơn nhiều rồi, nên chủ đề đúng thật đã chuyển sang việc phát triển sự nghiệp như Thẩm Trường An đã đoán trước.


May mà Đạo Niên là một người kiệm lời, còn ngồi trên xe lăn, mới làm cho các ông bà cụ này kiềm chế rất nhiều, nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy, doanh nghiệp phải phát triển lớn mạnh, mới có thể cung cấp việc làm cho nhiều người dân hơn và k.ích thích tiêu dùng kinh tế.


Thẳng đến hơn 10 giờ tối, Thẩm Trường An không muốn bọn họ thức khuya, liền đề nghị rời đi.


"Đi cái gì mà đi, đêm nay cứ ngủ ở đây." Bà nội Triệu nói, "Trường An à, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ có người đến quét dọn phòng của con, nó sạch lắm, thay chăn bông là có thể ngủ rồi, đêm hôm khuya khoắt việc gì phải chạy ra ngoài một chuyến chứ."


"Bà nội Triệu, con biết bà có ý tốt, nhưng mà Đạo Niên anh ấy không phải cư dân trong này, giữ anh ấy ở lại qua đêm không ổn đâu." Những người đang ngồi ở đây đều là những ông lớn trong giới học thuật, tùy tiện viết ra một công thức hay ý tưởng, đều có thể là một khám phá lớn.


Tuy cậu rất muốn ở lại, nhưng Đạo Niên không có bất cứ mối quan hệ nào với bọn họ cả, nếu một dữ liệu nào đó xảy ra vấn đề, rồi người có ý xấu lợi dụng nó để hại Đạo Niên, vậy thì rắc rối rồi.


Thẩm Trường An không nói rõ ràng, nhưng mấy ông bà cụ đều hiểu ý nghĩa trong lời nói của cậu.
Đứa trẻ đã trưởng thành, giống như một con chim cần sải cánh bay đi, cứ muốn nó ở lại trong tổ, thì nó vĩnh viễn không thể bay cao, không thể bay xa và cũng không thể bay giỏi được.


Nhóm người lớn tuổi đưa Thẩm Trường An ra cửa: "Ở bên ngoài cho tốt, chịu ấm ức cũng đừng nhịn, mấy ông bà già bọn ta vẫn còn sống đây, đến lúc đó bọn ta sẽ đến cổng công ty khóc cho họ xem."


"Mọi người cũng nên giữ gìn sức khỏe, lúc đánh cờ ít cãi nhau lại, nó không tốt cho tim đâu." Thẩm Trường An xoa xoa tay, "Bên ngoài lạnh lắm, mọi người về đi."
"Con sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người." Thẩm Trường An duỗi tay ôm từng vị trưởng bối đang từ từ già đi này một cái.


"Được rồi, bọn bà sẽ giữ gìn sức khỏe mà." Bà nội Triệu lấy ra một cái khăn quàng cổ, quấn lên cho Thẩm Trường An, "Lần trước đi tham gia một hội nghị ở nước ngoài, bà thấy cái khăn quàng cổ này đẹp nên mua, có ấm không?"
"Ấm lắm ạ." Thẩm Trường An gật đầu.


"Được rồi, con đi đi." Bà nội Triệu nhẹ nhàng đẩy Thẩm Trường An, giống như một con chim lớn đang cổ vũ chim nhỏ bay ra khỏi tổ, "Cơ thể của mấy ông bà già bọn ta còn khỏe mạnh lắm, con đừng lo, sau này bọn ta còn muốn dạy con của con làm bài tập nữa đấy."
Thẩm Trường An cười: "Được ạ."


Đạo Niên nâng mi, liếc nhìn Thẩm Trường An một cái, ngay sau đó lại hạ xuống.


Cây dương yêu đứng bên cạnh, ánh mắt quét qua quét lại Thẩm Trường An và Đạo Niên vài lần, cuối cùng ông vẫn ở dưới mí mắt Đạo Niên, duỗi tay vỗ vai Thẩm Trường An: "Được rồi, cho dù chuyện gì xảy ra, gặp phải chuyện gì, cũng phải bảo vệ cho mình thật tốt."


Thẩm Trường An gật đầu: "Ông nội Dương, ông nhớ phải thực nghiệm cho ra kết quả và công thức của chất tẩy rửa kia sớm nha, con hỏi Đạo Niên rồi, thứ này chỉ cần bắt đầu được sản xuất tiêu dùng, thì ông lập tức nhận được phần chia hoa hồng lợi nhuận từ sản phẩm này vĩnh viễn."


Như vậy thì sau này ông không cần phải lo về việc hết tiền, rồi lại đi vay tiền nữa.
Cây dương yêu: "......"
Ông nhìn Thần Đồ, nở nụ cười cứng ngắc: "Ông, ông sẽ làm thật nhanh."


Đã lạm dụng pháp thuật ở thế giới con người rồi, mà còn muốn ông, một yêu quái đang giãy giụa ở giới khoa học đội nồi dùm, mấy tên thần tiên hiện nay, thật đúng là quá vô trách nhiệm mà!


Tuy rằng không nỡ, nhưng Thẩm Trường An vẫn phải tạm biệt những người lớn tuổi này, cậu ngồi trên xe, ngây người nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ.
"Két!" Tiếng phanh chói tai vang lên, nếu không phải đã thắt đai an toàn, thì có lẽ Thẩm Trường An đã bị văng ra ngoài theo quán tính mạnh mẽ luôn rồi.


"Đạo Niên, anh không sao chứ?" Thẩm Trường An vội vàng quay đầu nhìn Đạo Niên.
"Tôi không sao." Đạo Niên chậm rãi lắc đầu, cau mày nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đã vượt đèn đỏ ở đối diện.


"Mẹ nó, có biết lái xe không vậy?" Tào Tiến bước xuống xe thể thao, cả người nồng nặc mùi rượu đi đến trước chiếc xe đang chặn đường, vung tay đập mạnh vào mui xe, "Xuống ngay cho lão tử!"


Ven lối đi bộ, đã bị một chiếc xe hơi màu đen chặn ngang, cho nên chiếc xe thể thao màu đỏ mới không tông phải người đang đi đường, dù đã tránh khỏi một lần ch.ết hụt trong gang tấc nhưng họ vẫn còn hoảng sợ mà chưa kịp định thần lại..






Truyện liên quan