Chương 92: 92: Tức Ngực

Có một câu nói khá phổ biến trên mạng là chưa đến cuối năm thì sẽ không một ai biết tin tức chấn động lòng người nhất và kỳ lạ nhất trong năm đó là gì.


Tin tức về giáo viên của một trường cao đẳng nào đó đã bắt cóc giam lỏng học sinh và sử dụng thịt trên người họ để làm lạp xưởng, đã lan truyền trên khắp các nền tảng truyền thông trực tuyến lớn chỉ trong một đêm.


Trên mạng xuất hiện nhiều tin đồn thất thiệt, một số phương tiện truyền thông không có đạo đức mà chỉ vì lưu lượng truy cập, thậm chí còn mô tả vụ án này thành câu chuyện hai nữ sinh theo đuổi giáo viên nam, cuối cùng giáo viên nam bị buộc không còn cách nào khác mới đành làm hại hai nữ sinh này.


Cách mô tả này đương nhiên thu hút sự chỉ trích của vô số cư dân mạng tỉnh táo, trên mạng cãi cọ ầm ĩ rối ren như một cuộn chỉ rối, khiến cho vô số người nhìn chằm chằm vào vụ án này, đồng thời đội trưởng Hà phụ trách vụ này cũng phải chịu áp lực rất lớn.


Không chỉ phải đối mặt với áp lực từ vụ án, mà còn phải đối mặt với sự quấy rầy của giới truyền thông hết lần này đến lần khác.
Ngoài cổng đồn cảnh sát, thỉnh thoảng có vài phóng viên ngồi xổm ở đó, cứ bắt được viên cảnh sát nào ra vào đều phải hỏi vài ba câu.


Thậm chí còn có phóng viên cảm thấy điểm bùng bổ không đủ, dứt khoát ngồi xổm trên con đường mà người đi đường tới lui và dò hỏi bọn họ có cái nhìn gì về vụ án này.




Chỉ trong một thời gian ngắn, vụ án rầm rộ này đã hoàn toàn trở thành chủ đề nóng trên các phương tiện truyền thông trực tuyến lớn trong những ngày đầu năm mới.


Ban đầu, mọi người đều xoay quanh nghi phạm và nạn nhân, nhưng không biết phương tiện truyền thông nào đột nhiên phát hiện ra nguồn cơn để phát hiện ra vụ án oan nghiệt này, thật ra là do một vụ án đồ bị thả từ trên cao xuống, vì có thêm tin này mà đã làm tăng chút kịch tính lôi luốn cho vụ án này.


Đương nhiên, lúc đầu chẳng có ai tin vào cách nói này cả.
Mãi đến khi một số người có mặt theo dõi hiện trường đứng lên để chứng minh tính xác thực của vụ việc thì đám đông mới hoàn toàn bùng nổ.


Nếu không phải trùng hợp có một chiếc xe chạy ngang qua bị đồ rơi trúng thì kết cục của hai nữ sinh sẽ là gì? Bị giáo viên cầm thú xẻ thịt lúc vẫn còn sống, để rồi cuối cùng ch.ết trong tuyệt vọng và đau đớn sao?
Đây là kiểu ch.ết khủng khiếp đến mức nào chứ?


Mà người thầy đó sẽ tiếp tục đóng vai giáo viên hiền lành, thậm chí còn sẽ xuống tay với một người trẻ tuổi vô tội tiếp theo, cho đến khi hành động xấu xa của gã bị phát hiện mới thôi sao?
Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người bị gã tr.a tấn mà ch.ết đây?


Người ta đều nói giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất mà thôi(*), nhưng tên cầm thú này rõ ràng là tr.a tấn người ta đến ch.ết, đã mất đi bản tính cơ bản nhất của con người rồi, chứ người bình thường ai lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?


"Đội trưởng Hà, bên pháp y đã kiểm tr.a thịt heo trong lạp xưởng, bọn họ tìm thấy mô cơ của con người bị trộn lẫn trong đó, sau khi so sánh sơ bộ, nó phù hợp với mẫu gen đã thu thập được từ hai người bị hại."


Đồng nghiệp bước vào, thấy đội trưởng Hà đã không ngủ một đêm, tách trà đắng trong tay ông đã nguội từ lâu, nên liền đổi một tách khác cho ông.


"Đội trưởng Hà, ngài nghỉ ngơi một lát đi, các đồng nghiệp đang phân loại khẩu cung của nghi phạm, công việc còn lại thì phải đợi người bị hại tỉnh và ổn định lại tinh thần, mới tiếp tục tiến hành được, cơ thể là quan trọng nhất."


"Không sao, tôi đi rửa mặt bằng nước lạnh để nâng cao tinh thần là được." Đội trưởng Hà vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, miễn cưỡng làm mình trông có sức sống hơn một chút, vừa đi ra liền thấy một nữ đồng nghiệp có sắc mặt không đẹp lắm, "Xảy ra chuyện gì rồi?"


"Một số bộ phận truyền thông hiện nay thật sự thiếu văn minh, thế mà lại tung ảnh của người bị hại ra ngoài." Nữ đồng nghiệp nói, "Tôi đã liên hệ với công an mạng địa phương để họ mau chóng xử lý việc này, tránh không gây tổn thương cho người bị hại lần hai."


Chỉ trong một đêm, điện thoại văn phòng của bộ phận bọn họ đã sắp bị truyền thông làm nổ tung, đội trưởng Hà vì những chuyện này mà khó chịu không chịu nổi, sau khi kêu nữ đồng nghiệp xử lý chuyện này ổn thỏa, liền chuẩn bị ra ngoài.


"Đội trưởng Hà, có vài phóng viên đang ngồi xổm bên ngoài á, nếu bây giờ ngài ra ngoài, e rằng sẽ có chút rắc rối đấy."
"Không sao." Đội trưởng Hà rất có kinh nghiệm mà lên xe ngồi, sau đó mở còi báo động lên.


Mặc dù những phóng viên này muốn đưa tin, nhưng đối mặt với xe cảnh sát đang kéo còi báo động thì vẫn không dám đi cản, sợ ảnh hưởng đến việc điều tr.a xử lý vụ án của cảnh sát, nếu mà làm chậm trễ việc cứu người, không chỉ cắn rứt lương tâm mà còn vi phạm pháp luật nữa.


Sau khi chạy ra khỏi tầm mắt của những phóng viên này, đội trưởng Hà mới tắt còi cảnh sát, người cảnh sát trẻ ra ngoài cùng ông: "......"
Nói về xử lý tình huống khẩn cấp, vẫn là tiền bối lớn tuổi có kinh nghiệm.


Sau khi đậu xe tại khách sạn, đội trưởng Hà đã gọi cho Thẩm Trường An và đưa ra yêu cầu muốn gặp cậu.
Nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Hà, suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Trường An là Đạo Niên đoán quá chuẩn, nói hôm nay cảnh sát sẽ đến tìm cậu, thế mà lại đến thật.


Cậu cũng không do dự, trực tiếp gọi cho quầy lễ tân và yêu cầu họ đưa chú cảnh sát vào.
Khách sạn này là khách sạn tốt nhất trong toàn bộ tỉnh lỵ, chi phí ở đây một đêm có thể bằng tiền lương một tháng của rất nhiều người.


Bước vào thang máy sáng đến độ có thể soi bóng người, đội trưởng Hà đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Thẩm Trường An và bạn cậu ngồi trên cái ghế gỗ đã tróc sơn, ăn đồ ăn vặt chị gái tầng dưới đưa, nhìn từ trên xuống dưới không có vẻ chú trọng của người có tiền gì cả.


Thang máy đi một mạch tới tầng họ muốn đến, bước ra thang máy, đội trưởng Hà nhìn những bức tranh nghệ thuật khác nhau treo ở hành lang, đi về phía trước chưa được mấy bước đã trông thấy Thẩm Trường An đang đứng trên hành lang chờ mình.


"Hai đồng chí cảnh sát, hướng này." Thẩm Trường An đón hai người vào phòng, trong phòng có một phòng tiếp khách riêng, cậu mời hai người họ ngồi xuống, "Mời ngồi."


"Xin lỗi Thẩm tiên sinh, mới sáng ra đã tới quấy rầy cậu." Đội trưởng Hà ngồi xuống đối diện Thẩm Trường An, ông cười áy náy với cậu, "Không biết Thẩm tiên sinh có để ý tin tức trên mạng không, sau khi vụ án này nổ ra, nó đã gây ra chấn động rất lớn cho xã hội, vì vậy tôi mong có thể nhận được sự giúp đỡ của Thẩm tiên sinh."


"Ngài muốn biết làm thế nào mà tôi phát hiện có người trong tủ quần áo đúng không?" Thẩm Trường An đoán được đội trưởng Hà muốn hỏi gì, cũng không định làm khó dễ bọn họ, "Thật ra, ngay khi tôi xuống xe quan sát trên lầu, tôi đã nhận ra sự việc này có gì đó không ổn."


"Chậu hoa rơi xuống cũng không nhỏ, nếu là do bọn trẻ nghịch ngợm làm, thì các bé cũng không mạnh đến mức có thể ném nó xa đến thế, mà dù cho sức của bọn trẻ có lớn, dưới lầu có tiếng động lớn như thế, người lớn nhà các bé cũng không thể thờ ơ được."


Sau đó Thẩm Trường An đi theo cảnh sát lên lầu và cũng vì là nguyên nhân này mà cậu muốn biết có ẩn tình gì sau chuyện này không


"Người giáo viên đó quá bình tĩnh, ngay cả khi hầu hết người bình thường không phạm pháp, sau khi thấy cảnh sát tìm đến cửa thì cũng sẽ nóng lòng giải thích mọi chuyện không liên quan đến mình, nhưng dường như anh ta muốn chúng ta biết tại sao mình muốn làm lạp xưởng ở nhà hơn." Thẩm Trường An dừng một chút, "Đương nhiên, cũng có những người có thể vô cùng bình tĩnh lý trí khi đối mặt với cảnh sát, gã đàn ông kia cũng có khả năng là một trong số đó."


"Vậy tại sao cậu lại chắc chắn rằng có người bị giấu trong tủ đồ của gã vậy?"
"Tôi không thể chắc chắn." Thẩm Trường An vô tội chớp mắt, "Tôi chỉ muốn lừa gã mà thôi, nhưng không ngờ gã lại phản ứng lớn như vậy."


Ngày hôm qua, sau khi Thẩm Trường An đề nghị giúp nghi phạm bắt chuột, phản ứng của nghi phạm quả thật rất đáng ngờ.


"Có đôi khi, nếu có thể làm một con quỷ đáng ghét trong mắt người khác, mà có thể cứu được một hai người, thật ra cũng không phải là chuyện xấu." Thẩm Trường An cười cười với đội trưởng Hà, cậu nhìn thấy bóng dáng của ba mình trên người ông.


Sau khi ba cậu rời khỏi quân đội, ông trở thành cảnh sát, đôi khi để trả lại công bằng cho người bị hại mà không nghỉ ngơi mấy ngày liền.
Nếu không vì nhiệm vụ đặc biệt lần đó gọi ba về, có lẽ bây giờ ba cậu đã sắp về hưu.


"Tôi thay mặt hai nạn nhân cảm ơn ngài." Đội trưởng Hà trịnh trọng nói với Thẩm Trường An, "Nếu không có ngài và bạn của ngài, nói không chừng hai người bị hại đã bỏ lỡ thời cơ được cứu trị tốt nhất."


"Đây chủ yếu là công lao của bạn tôi, rốt cuộc chiếc xe bị đồ rơi trúng là của bạn tôi, bệnh viện cứu trị người bị hại cũng thuộc về bạn tôi......"
Có tiếng gõ cửa, Thẩm Trường An đứng dậy mở cửa, người phục vụ đẩy toa ăn đi đến: "Thưa quý khách, bữa sáng của ngài đã đến."


"Cảm ơn." Thẩm Trường An mời đội trưởng Hà bọn họ ngồi xuống bàn ăn, "Hai người vội vàng chạy tới, vẫn chưa kịp ăn sáng đúng không, ngồi xuống ăn cùng nhau đi."
Đội trưởng Hà thấy Thẩm Trường An đã gọi bữa sáng cho ba người.


Ông từ chối mãi, cuối cùng khi nghe Thẩm Trường An nói nếu bọn họ không ăn cũng chỉ có thể lãng phí, thì mới có chút ngượng ngùng ngồi xuống bàn ăn.


"Mọi người phá án vất vả, lại không ăn cơm đều đặn ba bữa một ngày, hôm nay có thể ăn cơm đúng giờ ở chỗ của tôi, cũng có thể làm người nhà an tâm." Thẩm Trường An thấy hai đồng chí cảnh sát không được tự nhiên lắm, "Hai người đừng nghĩ nhiều, ba tôi cũng là cảnh sát cho nên mỗi lần nhìn thấy mọi người bôn ba khắp nơi vì người bị hại, tôi lại nhớ về ba mình."


"Ba cậu thế mà lại là đồng đội với tôi à?" Trong nhiều năm qua, đội trưởng Hà đã nuôi thành thói quen mồm to ăn cơm, nên chỉ trong một phút đã ăn hết nửa bát cháo, "Công việc của chúng tôi là như vậy đấy, nhưng nếu có thể đưa thêm một kẻ xấu ra trước công lý, chúng tôi cũng có thể cảm thấy an tâm hơn."


"Ba tôi cũng đã từng nói như vậy." Thẩm Trường An cười, trong trí nhớ của cậu, ba cậu luôn ăn cơm rất nhanh, mẹ cậu nói ông rất nhiều lần cũng không sửa được, ông còn luôn nói đàn ông ăn cơm thì phải như hổ.
"Ba cậu hiện giờ đã về hưu chưa?"


"Đã về hưu rồi." Thẩm Trường An gật đầu, "Về hưu từ rất nhiều năm trước."


Đội trưởng Hà vừa định nói với tuổi của Thẩm Trường An, ba cậu cũng không có khả năng sẽ về hưu từ rất nhiều năm trước được, nhưng ông đột nhiên nghĩ đến gì mà lấy mũ trên đầu xuống: "Chắc hẳn ba cậu là một người rất tài giỏi."
Thẩm Trường An cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."


Lúc này lại nhìn Thẩm Trường An, đội trưởng Hà cảm thấy người thanh niên này chỗ nào cũng tốt, không chỉ có tinh thần trọng nghĩa mà còn rất tinh tế, vả lại còn hợp tác với công việc của mình nữa.


Ăn bữa sáng xong, ông và đồng nghiệp lại ghi chép như thường lệ: "Về vấn đề bồi thường cho xe của hai người, sau khi chúng tôi điều tr.a rõ, nhất định sẽ cho hai người một lời giải thích thỏa đáng."


"Chúng tôi đã tìm được người gây họa rồi, hơn nữa cũng không định truy cứu để cô ấy bồi thường." Thẩm Trường An cười, "Xe bị đập nhưng lại cứu được hai mạng người, có lời lắm đấy."


"Xe là của bạn cậu mà, cậu ta có ý kiến gì không?" Đội trưởng Hà nhớ Thẩm Trường An đã nói chiếc xe đó không phải của cậu, mà là của bạn cậu.


"Bạn của tôi cũng biết chuyện này, đây là ý kiến của riêng anh ấy." Làm sao cậu có thể nói với đội trưởng Hà rằng người đập xe chính là một con ma muốn cứu người chứ?


"Hóa ra là vậy, cảm ơn hai người ủng hộ và thông cảm cho công việc của chúng tôi, nếu sau này gặp được khó khăn, hãy nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát chúng tôi." Đội trưởng Hà đứng lên bắt tay Thẩm Trường An, "Thẩm tiên sinh, cảm ơn ngài, chúc ngài và bạn ngài nghỉ lễ vui vẻ."


"Đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Thẩm Trường An đứng dậy đưa đội trưởng Hà bọn họ tới thang máy, lúc xoay người về phòng thì trông thấy cửa phòng Đạo Niên đang mở.


Nhớ lại Thái Nhiễm đã nói với cậu rằng tâm thái mà cậu dành cho Đạo Niên là tình yêu cảm động trời đất, cậu liền cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với Đạo Niên.


"Trường An." Lưu Mao ló đầu ra khỏi cửa phòng Đạo Niên, vẫy tay với cậu, "Đến đây, có dâu tây và cherry tưới nhất nè, cậu muốn ăn không?"
"Muốn." Cái chuyện xấu hổ này, chờ đến khi ăn dâu tây xong rồi nói tiếp.


Đi vào phòng Đạo Niên, Thần Đồ cũng đang ở đây thấy cậu bước vào, rất tự giác mà đứng dậy nhường vị trí gần Đạo Niên nhất: "Trường An, cảnh sát tới hỏi gì vậy?"


"Chỉ là vài câu hỏi thông thường thôi." Thẩm Trường An ngồi bên cạnh Đạo Niên, nghĩ nghĩ, lại xấu hổ mà lén xê dịch sang bên cạnh.
Sau khi nghi ngờ có lẽ mình có ý đồ quấy rối Đạo Niên, Thẩm Trường An liền cảm thấy mình mà dựa gần Đạo Niên quá thì chính là phi lễ.


Đạo Niên đặt mọi sự chú ý lên người Thẩm Trường An, chú ý thấy động tác này, mí mắt hơi rũ xuống, đẩy cherry tươi đến trước mặt Thẩm Trường An rồi đứng dậy đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.


Đạo Niên: Có lẽ Trường An đã nhận ra tâm tư của y, cho nên trong lòng có ý nghĩ trốn tránh y rồi.
Trường An: Chẳng lẽ tâm tư của cậu đã bị Đạo Niên phát hiện, cho nên y không muốn ở quá gần cậu?


Cầm một trái cherry bỏ vào miệng, Thẩm Trường An không biết mình nhai bao lâu, mãi đến khi cắn vào hạt cherry, chạm đến đầu lưỡi, máu lập tức tuôn ra.
"A." Thẩm Trường An bụm miệng phun ra hạt cherry dính máu.


"Ây da, đây là bị sao vậy, cho dù cậu thích ăn cái này đi nữa thì cũng đừng vội vàng đến vậy chứ." Thần Đồ thấy Thẩm Trường An cắn vào đầu lưỡi, muốn giễu cợt cậu, nhưng nhớ ra Đạo Niên vẫn đang ở đây nên liền nhanh chóng đến tủ lạnh lấy nước.


Hắn vừa mở cửa tủ lạnh thì đã có một bàn tay cầm lấy một chai nước nhanh hơn hắn.
Vừa quay đầu lại thì thấy là tiên sinh, người lúc nãy còn ngồi trên sô pha với khuôn mặt không cảm xúc.
Tiên sinh ngày thường lười đến mức không muốn nói chuyện, trở nên tích cực từ khi nào thế?


"Ngậm vào." Đạo Niên vặn nắp chai, đưa nước đến trước mặt Thẩm Trường An.
"Ừm." Thẩm Trường An ngoan ngoãn uống vào một hớp nước lớn rồi ngậm trong miệng, cả hai má căng tròn ra.
"Phun." Đạo Niên đưa ly đưa tới trước mặt Thẩm Trường An.


Chờ Thẩm Trường An phun nước ra xong, Đạo Niên liềm nhét một viên thuốc vào miệng cậu: "Lát nữa sẽ hết đau thôi."
Lưu Mao: "......"


Đúng vậy đó, dùng viên thuốc có thể làm xương trắng mọc ra thịt để chữa trị vết thương nhỏ trên đầu lưỡi, nếu lát nữa mà còn đau thì đúng là có vấn đề rồi đấy.


"Lúc đang ăn gì đó thì đừng có thất thần." Đạo Niên bất lực thở dài một tiếng, "Cắn vào lưỡi có đau không?"
Thẩm Trường An gật đầu.
"Biết đau thì lần sau phải cẩn thận hơn." Đạo Niên nhét cherry và dâu tây vào trong lòng cậu, "Thích thì lấy về phòng từ từ ăn đi."


Thẩm Trường An ôm nó vào lòng nhìn Đạo Niên đang muốn đuổi mình về phòng, đột nhiên cảm thấy những trái cây này thật nhạt nhẽo vô vị.
"Sao vậy?" Thấy Thẩm Trường An đứng không nhúc nhích, Đạo Niên hỏi, "Còn việc gì nữa sao?"
Thẩm Trường An yên lặng lắc đầu, "Không có."


Đạo Niên duỗi tay muốn xoa đầu cậu nhưng nghĩ đến hành động né sang bên cạnh vừa rồi của Thẩm Trường An, thì lại thu tay về: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."


Lưu Mao đi ra ngoài nhận điện thoại, một lúc sau quay lại nói: "Tiên sinh, Bạch Tham có việc muốn hỏi ngài, cô ấy đã ở dưới lầu rồi, ngài có muốn gặp cô ấy không?"


Đạo Niên vốn không định gặp cô, nhưng hai cô bé loài người mà Trường An quan tâm kia vẫn đang ở trong bệnh viện do Bạch Tham quản lý, y quay đầu nhìn Thẩm Trường An, gật đầu: "Kêu cô ấy lên đây."


Hèn gì kêu cậu về phòng, hóa ra là vì muốn gặp người đẹp, cho nên lúc này mới ngại cậu làm bóng đèn chứ gì?


Thẩm Trường An bưng trái cây đi ngay ra ngoài, nhưng đi được nửa đường thì quay lại, thu mình vào sô pha, bưng đĩa đựng trái cây, cúi đầu ăn điên cuồng, hạ quyết tâm da mặt dày không đi.


Thẩm Trường An thở hổn hển rời đi, rồi lại mặt mày sa sầm quay về, Đạo Niên không biết cậu đang nghĩ gì, đành phải lấy thêm một đĩa cái cây từ trong tủ lạnh ra đặt trước mặt cậu, để cậu chậm rãi ăn.


Đây là thấy cậu không đi, chuẩn bị dùng trái cây lấp kín miệng của cậu, không cho câu nói thêm gì đúng không?
Hừ!


Bạch Tham đi lên lầu, trông thấy Thẩm Trường An ngồi trên sô pha ăn trái cây, Thiên Đạo đại nhân ngồi bên cạnh, lẳng lặng giúp cậu chọn từng trái to đặt vào tay cậu, liền cảm thấy có chút khó chịu.
"Tiên sinh." Bạch Tham bước vào khom lưng với Đạo Niên.


"Ừ." Đạo Niên bẻ cuống rồi đưa dâu cho Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nhìn Bạch Tham rồi trở tay đưa dâu đến bên mệnh Đạo Niên: "Nào, anh ăn một trái đi."
Trước sự gần gũi đột ngột của Trường An, Đạo Niên không chút nghĩ ngợi mà ăn trái dâu cậu đút.
Bạch Tham: "......"


Tức ngực, đau phổi, ê răng.
"Tiên sinh." Cô hít sâu một hơi, "Hai người bị hại đã tỉnh lại, cảm xúc của hai người họ có chút không ổn định, chúng tôi sẽ cố hết sức để chữa trị vết thương trên đùi họ, chỉ là liệu có để lại sẹo hay không......"
Vẫn cần một câu của ngài.


"Cố gắng đừng để lại sẹo." Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An, "Để lại những vết sẹo đó sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời của họ."
Bạch Tham hơi kinh ngạc, cô không ngờ tiên sinh lại trở nên có tình người như thế.


Cô theo ánh mắt tiên sinh mà nhìn sang, tất cả những điều này là vì con người này sao?
-- -- --


"Đội trưởng Hà, anh Thẩm này đúng là người tốt." Đồng nghiệp và đội trưởng Hà quay lại đồn cảnh sát, giao bảng ghi chép đã viết xong một đồng nghiệp khác, sau đó pha một tách cà phê hòa tan cho mình, "Nhìn cách anh ta nói chuyện làm việc xem, vậy mà lại làm cán sự trong Bộ Dân chính ở một thành phố nhỏ, đây là đang lãng phí tài năng của anh ta đấy."


"Đó là lựa chọn của riêng người ta, nghe nói khi Bộ An ninh ở đế đô muốn điều chuyển cậu ta trở về làm việc, cậu ta đã từ chối." Đội trưởng Hà xé hai gói cà phê bột và hòa tan bằng nước sôi, "Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, người khác nhận xét quá nhiều sẽ bị gọi ăn no rửng mỡ, xen vào việc người khác đấy."


"Bên kia ghi chép thế nào rồi?"
"Nghi phạm không hợp tác lắm, cũng không tỏ ra hối hận gì cả."
"Tôi đi xem thử." Đội trưởng Hà bưng cà phê đi đến phòng thẩm vấn.


Sau nhiều lần bị các đồng nghiệp truy hỏi, trông nghi phạm có vẻ đã hơi mỏi mệt, nhưng ánh mắt gã lại rất điên cuồng, như thể người cảnh sát ngồi đối diện gã là người trần tục nên không hiểu được thế giới linh hồn của gã.


"Đội trưởng Hà." Một cảnh sát phụ trách nhìn thấy đội trưởng Hà đi vào, liền đứng dậy nhường chỗ, "Ngài không ngủ một đêm rồi, đi nghỉ ngơi một lúc đi."


"Không sao." Đội trưởng Hà ngồi xuống ghế, ông nhìn gã đàn ông có vẻ ngoài văn nhã này, ai có thể nhận ra được có một trái tim đáng sợ đang ẩn dưới lớp da văn nhã này chứ?


"Tôi biết ông muốn hỏi gì, tôi không có để nói cả." Gã đàn ông cong môi cười, "Cảnh sát mấy người giỏi như vậy thì từ từ điều tr.a đi chứ."


Đội trưởng Hà uống một ngụm cà phê hơi nóng, gật đầu nói: "Không muốn nói thì không muốn nói, dù sao cậu không muốn thẳng thắn được khoan hồng, vậy cứ chống lại rồi bị nghiêm trị đi."
"Ở trước luật pháp và chứng cứ, cậu có nói hay không cũng không quan trọng."


Lúc này, một tin tức lớn khác được phơi bày trên mạng, bởi vì có một số cư dân mạng nghi ngờ rằng vợ cũ của tên biế.n thái này không phải tự sát bình thường, mà là bị gã đàn ông hại ch.ết hoặc ép tự tử.


Bởi vì có ai đó đã tìm được một Weibo bị nghi ngờ là của vợ cũ tên biế.n thái, nửa đầu của Weibo là sự khao khát và kỳ vọng của cô về cuộc sống hôn nhân.
Tới phần sau thì đã biến thành nỗi sợ hãi của cô dành cho bạn đời và sự tuyệt vọng về tương lai.


Dòng trạng trái cuối cùng trên Weibo là ở ba năm trước.
Blogger nói cô không thể chịu đựng thêm được nữa.


Cư dân mạng: Mọi người không cảm thấy lạ sao, đến bây giờ mà vẫn chưa điều tr.a ra kẻ đập siêu xe, mọi chuyện cứ như là vận mệnh đã sắp đặt sẵn, là ý trời, chỉ chờ hành động xấu xa của tên cầm thú này bị phát hiện thôi đó.


Cư dân mạng 1: Thật ra thì tôi cũng có suy nghĩ này, có khi nào là sau khi cô vợ cũ ch.ết đã hóa thành ác quỷ, vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh tên cầm thú, thấy gã lại định làm hại hai cô gái vô tội, cuối cùng hiển linh làm rơi chậu hoa xuống không?


Cư dân mạng 5: Thật ra tôi thấy khá tò mò về chủ của chiếc xe sang, theo báo chí đưa tin hôm nay, họ được biết từ phía cảnh sát rằng chủ nhân chiếc xe đã bỏ tiền bồi thường, vả lại còn nói xe bị đập mà có thể cứu được hai mạng người thì cũng lời lắm.


Cư dân mạng 10: Tôi! Tôi! Tôi nói cho cậu nghe, tôi đã có mặt tại hiện trường vào ngày xảy ra vụ án đó, ngồi trên chiếc xe đó là hai anh chàng trai siêu đẹp trai, một người trầm mặc ít nói, một người luôn có nụ cười trên môi, tôi nghe người trong tòa nhà nói rằng sau khi anh đẹp trai luôn có nụ cười trên môi đi theo chú cảnh sát lên lầu, phát hiện tình huống có chút không thích hợp, mới cứu được hai nữ sinh đấy.


Cư dân mạng 17: Người ở lầu 10 đừng có nói khoác, nói như thể là mình đã tận mắt thấy hiện trường á.


Cư dân mạng 10: Mấy người không tin thì thôi, nhiều người dân ở địa phương chúng tôi đều biết chuyện này, còn có người lớn tuổi nói là số mạng của hai cô bé này vẫn chưa đứt đoạn nên mới gặp được người tốt bụng như vậy đấy.


Cư dân mạng 136: Mấy người trên lầu thôi tranh cãi đi, mặc kệ lầu 10 nói thật hay giả thì ít nhất cũng có một điều chắn chắn là hai anh chàng đẹp trai kia đã bỏ không lấy tiền bồi thường, vả lại họ còn nói rằng xe bị đập là chuyện tốt, bởi vì có thể cứu được hai mạng người nữa đấy.


Còn nữa, bệnh viện cấp cứu hai nữ sinh cũng do họ cung cấp, lại còn miễn toàn bộ tiền thuốc men của các cô.
Mấy người nói ra nói vào thậm chí ghét giàu kia, nếu mấy người khó chịu thì có thể giúp hai cái cô gái trả tiền thuốc men đấy.


Ngay khi nhận xét của cư dân mạng này được đăng lên, không khí trong bài đăng lập tức thay đổi.
Đúng vậy, mặc kệ hai người kia có giàu không, có phải là giả nhân giả nghĩa hay không, ít nhất hai người này đang thật sự giúp đỡ nạn nhân.


Hơn nữa sự việc này ồn ào như vậy mà cũng không thấy hai chàng anh đẹp trai này đi ra khoe khoang về bản thân, tin tức về hành động tử tế của họ đều do cảnh sát hoặc những người qua đường có mặt tại hiện trường kể lại.


Cư dân mạng 354: Có một số người không thể thấy được người đàn ông khác đẹp trai, giàu có lại còn tốt bụng hơn mình, mi bất mãn hơn nữa, ghen tị hơn nữa thì cũng không bằng người ta đâu.


Cư dân mạng 764: Đừng cãi nhau nữa, vừa rồi có tin nạn nhân tỉnh rồi! Người thân của hai nạn nhân đã gửi lời cảm ơn đến cảnh sát và hai anh chàng đẹp trai trước ống kính truyền thông, đồng thời họ còn muốn đích thân đến cảm ơn hai anh đẹp trai vô danh nữa.


Cư dân mạng 1231: Cảnh sát cũng trả lời rồi đây, hai anh đẹp trai cũng không muốn được truyền thông phỏng vấn, họ cũng mượn lời của cảnh sát để nói rằng bọn họ chỉ làm việc mà rất nhiều người thường đều có thể làm được, nên không thể gánh vác nhiều lời khen như vậy.


Mấy người nhảy nhót lung tung ghét giàu trên lầu kia, mặt có đau không?
Mặt của cư dân mạng nhiều chuyện nào đó có đau hay không, Thẩm Trường An không biết, cậu chỉ biết ngực mình không thoải mái cho lắm, có thể là do thời tiết quá lạnh mà cậu lại ăn nhiều trái cây.


Khi Bạch Tham rời đi đã để lại một túi trà lớn, nói là sau khi pha uống có thể ngưng thần tĩnh khí, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng Thẩm Trường An có thể uống nhiều một chút.
Thẩm Trường An: "......"
Tâm cậu chưa đủ tĩnh, ai nấy cũng thấy được hả?


Chập tối, cảnh sát liên lạc với cậu nói truyền thông muốn phỏng vấn bọn họ, cha mẹ của hai cô gái cũng muốn đến cảm ơn, cậu lập tức từ chối mà không hề suy nghĩ, cuộc sống trong mấy năm nay đã làm cậu theo bản năng không muốn gây ra tiếng vang lớn trước giới truyền thông.


Sau khi xác định cảnh sát không cần sự hợp tác của họ nữa, đám người Thẩm Trường An liền trở về thành phố Ngô Minh.
Sáng ngày thứ hai sau kỳ nghỉ, Thẩm Trường An vẫn đi làm ở bộ phận như thường lệ, cậu ra ngoài chưa được bao lâu, Đạo Niên cũng rời khỏi nhà.


Đạo Niên lại xuất hiện ở tộc thú, làm cho trên dưới tộc thú vô cùng sợ hãi, nhưng ngay sau đó nỗi sợ hãi này đã biến thành hoảng loạn, bởi vì trưởng lão heo đã ch.ết.


Ai cũng không biết ông ta ch.ết lúc nào, vì thời điểm mọi người phát hiện ông ta, ông ta đã biến thành hình dạng một con heo, trôi nổi trong cái ao ngoài điện thờ, bụng cũng phình to như một quả bóng.


Tộc yêu đang trên đà suy tàn cho việc một trưởng lão ch.ết đi đối với bọn họ mà nói, giống như trụ cột đã gãy mất một cây, vẻ mặt của nhóm yêu quái già thì nặng nề, mà nhóm tiểu yêu thì hoảng loạn đến mức quên cả khóc.


"Cầu xin Thiên Đạo đại nhân hãy trả lại công bằng cho tộc thú chúng tôi."
Đám yêu quái sôi nổi quỳ lạy trước Đạo Niên.


Đạo Niên không quản những yêu quái tu hành đang quỳ trên mặt đất này, y bước đến cạnh ao, nhìn con lợn rừng lông đen đang trôi nổi trên mặt nước, dùng thần thức thăm dò xung quanh.
Thể xác đã ch.ết và linh hồn cũng biến mất, một chút dấu vết của linh hồn cũng không còn.


"Hôm qua, trưởng lão khổng tước của tộc chim và Quảng Long Vương của tộc nước đã đến gặp trưởng lão heo, vả lại bọn họ còn xảy ra tranh chấp nữa." Một tiểu yêu run giọng nói, "Bọn họ đã tranh cãi rất nhiều, sau khi Quảng Long Vương và trưởng lão khổng tước rời khỏi, trưởng lão heo chưa từng rời khỏi điện thờ......"


"Ý của ngươi là Long Quảng và khổng tước làm?" Đạo Niên hơi nghiêng đầu nhìn về phía tiểu yêu đang nói chuyện.
Tiểu yêu run vai nói: "Tiểu yêu không dám."
"Cầu xin đại nhân hãy làm chủ cho tộc yêu thú chúng tôi!"


Tộc yêu thú la hét rung trời, Đạo Niên mặt không cảm xúc nhìn bọn họ: "Ta, Thiên Đạo này, từ bao giờ chỉ vì một vài lời nói của những yêu quái khác thì liền đứng ra làm chủ vậy?"
Tộc yêu thú: "......"


Biết ngài luôn là một Thiên Đạo không có tình cảm rồi, nhưng mà đừng có thẳng thắn như vậy được không?
Muốn bọn họ phải trả lời câu này thế nào đây?
-- -- --


"Cậu có từng nghi ngờ rằng người gần gũi với cậu nhất, thật ra cũng không như trong tưởng tượng của cậu không?" Gã đàn ông mặc áo khoác xám đứng trước mặt Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An chỉ ra ngoài phát tờ rơi xây dựng tư tưởng văn minh, không ngờ lại gặp phải chuyện lạ lùng này.


Cậu nghiêng đầu, hỏi lại một cách nghiêm túc: "Không oán không thù, ai lại nghi ngờ người gần gũi với mình nhất chứ, não bị bệnh à?"
Yên lặng móc điện thoại ra, sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.
Bộ dạng đáng ngờ, nhìn sao cũng giống người trong tổ chức bán hàng đa cấp nào đó.


Gã đàn ông mặc áo khoác xám: "......".






Truyện liên quan