Chương 2: 2: Thân Phận Thật Sự

Nhan An An thô lỗ bị nhét vào trong xe, Tư Hành đi vào liền đem cửa khóa trái, cô có làm thế nào cửa cũng không mở.
Sau đó chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Nhan An An cũng không nghĩ đến lấy mạng sống của chính mình ra đùa giỡn, liền ngoan ngoãn ngồi xuống.


Xe chạy cuối cùng dừng lại ở một biệt thự giữa núi, đây là nơi hai người sau khi kết hôn liền mua, nhưng lại đứng tên Nhan An An.


Nhan An An lúc ấy còn nghĩ thầm, như vậy có phải không tốt lắm không, làm giáo sư đại học hẳn là cũng không có tiền nhưng là Tư Hành tùy tiện tìm cái cớ lừa dối, cô nhanh chóng mà tin anh, còn không khỏi cảm động một trận.
Hiện tại nghĩ lại, thật là thấy quỷ!


Làm giáo sư đại học không nhiều tiền như vậy, nhưng là tổng tài tập đoàn U.
N liền có a!
Cô bị Tư Hành ném đến trên giường, anh dùng sức nới lỏng cà vạt, hô hấp hiện lên dồn dập, hẳn là do lúc này ôm cô.


Nhan An An từ trên giường bò dậy, đi đến trước mặt, tiếp tục nói vấn đề vừa nãy.
"Tôi cùng lời nói ở quán bar là nghiêm túc, muốn cùng anh ly hôn.
" Cô môi mỏng khẽ mở, đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Tư Hành có thể thấy rõ lông mi cô.


Yết hầu anh lăn lộn, ánh mắt cực nóng mà nhìn chằm chằm người trước mắt.
Nhan An An còn không ý thức được nguy hiểm mà tiếp tục lải nhải.
"Ngô, ngô…" Nhan An An dùng sức giãy giụa.
Cái tên cẩu đàn ông này, cô phải ly hôn thế nhưng còn dám khi dễ cô.




Anh một mực bá đạo áp xuống, cực kỳ kiên nhẫn mà chậm rãi cạy mở hàm răng của cô.
Nhan An An lúc đầu còn bảo vệ lý trí, chính cho đến sau lý trí liền tan rã!.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nhan An An nhìn mớ hỗn độn trên giường cùng quần áo lẻ loi trên mặt đất.


Bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua phát sinh sự tình, sợ tới mức cô đánh mình một cái đến bừng tỉnh.
Cô còn nhớ rõ Tư Hành cuối cùng đem cô ôm đến bên giường, ôn nhu hỏi cô: “ Có thể chứ?”
Cô gật gật đầu!
Cô thế nhưng lại gật đầu!


Nhan An An rửa mặt đánh răng mặc quần áo, trên người cô là chiếc váy dài hình chữ V nhưng khi nhìn vào trong gương bên trong lộ ra dấu hôn, lập tức liền thay bộ khác.
Xuống lầu lại mắng một câu.
Cẩu đàn ông!


Trong nhà dì giúp việc đã làm xong bữa sáng, ngửi được mùi hương, tức giận trong lòng Nhan An An lập tức biến mất.
‘Dì Phương, buổi sáng tốt lành nha’
“Bà chủ, buổi sáng vui vẻ”
Dì Phương là người giúp việc trong nhà, Tư Hành sẽ không nấu cơm, cô cũng vậy nên thuê dì về.


Hơn nữa dì Phương tính cách tốt bụng, lại làm đồ ăn ngon, cô liền thích nha.
Dì Phương đem sữa đậu nành cùng bánh quẩy đặt trên bàn cơm, liền hỏi một câu: “Bà chủ có muốn hay không, ăn cùng ông chủ, ngài vẫn còn đang chạy bộ’.


Nhan An An trong lòng nghĩ, chờ cái rắm, cho anh đến khi chạy về, liền ăn đồ ăn thừa đi.
Bất quá ngoài miệng vẫn là lễ phép đáp: "Dì Phương không việc gì, để lần tới đi, bây giờ con ăn trước.
"


Vừa vặn Tư Hành trở về, nghe được lời này, Nhan An An chột dạ nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh mà tiếp tục ăn.
Nghĩ đến tối hôm qua không có cùng anh ly hôn được, cô đột nhiên cảm thấy hết hứng ăn, tùy tiện ăn một ít rồi hướng lên lầu mà chạy theo.


Tư Hành mới tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, đầu tóc còn ướt đẫm có chút hỗn độn, giọt nước theo đó rớt xuống cổ, yết hầu lên xuống nhìn có chút mê người.
Nhan An An tự nhận mình không có mặt mũi, mỗi lần đối mặt với Tư Hành nhịn không được nai con trong lòng liền chạy loạn.


Cô lấy lại bình tĩnh, tận lực vững vàng nói: “Tuy rằng tối hôm qua đã xảy ra chuyện kia, nhưng tôi có muốn cùng anh nói một chút về ly hôn”
“Em cảm thấy anh có nơi nào không tốt sao?”
Nhan An An bị ánh mắt buồn bã của anh nhìn mà có chút chột dạ.


Đột nhiên đưa ra câu hỏi này, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, giống nhưng không có chỗ nào là không tốt.
Kết hôn ba tháng, anh vẫn luôn đối tốt với cô.
Cô muốn mở phòng vẽ, anh liền giúp đỡ.
Liền tìm trợ lý, cũng là anh tìm được nơi gần trường học.


Ngay cả trên giường anh cũng đều sẽ nghĩ đến cảm giác của cô.
Nhưng ba cô, cũng cùng mẹ chính là liên hôn thương nghiệp, kết quả tốt đẹp đâu không thấy, mà là oán hận nhau cả đời, cuối cùng mẹ cô ch.ết mà ba cô đều không có cái gì là luyến tiếc.


Anh nơi nào cũng tốt, nhưng chúng ta không thích hợp.
"Nhan An An né tránh ánh mắt của anh.
“Không thử xem như thế nào, mà đã biết không thích hợp ư” Tư Hành điềm tĩnh nói.
hợp vì cái gì còn muốn thử?”
Này không phải là có bệnh sao!


Đối mặt với cô, Tư Hành cũng không vội tức giận, không nhanh không chậm mà nói: “Một năm, một năm sau nếu em còn muốn ly hôn anh liền ký.

Nhan An An nghĩ thầm, một năm, một năm cũng không lâu lắm đi
Cô vẫn còn mặc cả nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao.
"


Tư Hành tùy ý xoa xoa tóc, lộ ra bộ dáng đẹp mắt, điềm tĩnh nói: "Anh đây cũng sẽ không đáp ứng, cùng em ra tòa ly hôn.
"
Nhan An An:!
Cẩu đàn ông, cái cẩu đàn ông này dám ở đây uy hϊế͙p͙ cô.
Quá mức quá đáng!!!!!!!!!!!!!!!!!


Nhìn cô trong bộ dạng phát hỏa, người nào đó xoay người đi đến phòng để quần áo, ngay thời điểm đó liền bên miệng hiện lên ý cười.
Nhan An An cắn chặt răng, tức giận nói: "Một năm liền một năm, một năm sau chúng ta liền ly hôn.
".






Truyện liên quan