Chương 90: Tái kiến

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khắp cánh rừng, bóng nhánh cây loang lổthấp thoáng đáp trên mặt đất , trong rừng mọi thứ giống như được bao phủ lên một lớp lụa mỏng, lá cây tung bay, tiếng gió tuôn rơi, lá rụng trên mặt đất chồng chất thành xấp, bước chân giẫm lên trên, mềm mại vô cùng !


Trong gió truyền tới giọng nói khe khẽ của nữ tử rơi vào trong tai LâmLang, làm nội tâm nàng run lên. Cùng lúc đó, nàng lắc mình núp sau mộtthân cây to, thận trọng vạch ra tầng tầng nhánh cây ngăn trở tầm mắt,nhờ ánh trăng soi sáng nhìn về phía bóng người cách đó không xa chậm rãi đi tới .


Dưới ánh trăng ba người đứng ở phương hướng khác nhau, cùng khoác áochoàng màu đen, cơ hồ cùng bóng đêm dung nhập thành một thể. Ánh trăngleo lắt từ giữa nhánh cây, theo bọn họ di động, chiếu rọi ra bóng ngườiloang lổ kéo dài trên mặt đất.


Hướng phía đông , một người đội mũ lộ ra một đôi mắt hàm chứa lo lắngnồng đậm, nơi vạt áo mơ hồ lộ ra ống tay áo xanh lam phiêu dật —— chínhlà Nạp Lan Sơ Thần !


Lúc này, phía sau nàng cách đó không xa hai người nam tử chia ra đứng ởhai hướng nam bắc ,tầm mắt họ phóng khắp bốn phía quan sát, bên trong áo choàng màu đen lộ ra hai khuôn mặt một đen một trắng, chính là Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch !


Lúc này Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch nghe được lời nói Nạp Lan Sơ Thần, TiểuHắc khinh miệt từ trong mũi phun ra một hơi, không có trả lời, Tiểu Bạch cũng không nhịn được giễu cợt cất tiếng : "Ngươi trái lại tự mình hiểulấy , còn biết lấy cái ch.ết tạ tội, nhưng ta chỉ nghe nói mồm không màchẳng thấy hành động chuộc tội nào? Ngươi thật không có đầu óc , chủ tửmình cũng nhận không ra, sao không biết xấu hổ mà còn tiếp tục sống trên đời ? Chậc chậc. . . . . . . . . . . . . Nếu không có một kiếm ngươiban tặng, phu nhân sao lại rơi vào tình cảnh như vậy ? Nếu phu nhân cóchuyện gì, Nạp Lan tộc ngươi cứ chờ kết cục không bao giờ siêu sinh đi!" Nói xong một câu cuối cùng, âm thanh Tiểu Bạch hàm chứa một tia tànnhẫn !




Nạp Lan Sơ Thần nghe thấy lời nói lạnh băng của Tiểu Bạch, hốc mắt trong phút chốc liền ửng đỏ. Nàng cũng biết đích xác là mình gây ra lỗi lầmnghiêm trọng, Tiểu Bạch mặc dù nói khó nghe, nhưng đều là lời nói thật,trong lòng áy náy xấu hổ đan vào, nàng không khỏi lúng ta lúng túng nói: "Ngưới nói không sai , đều tại ta, ta đáng ch.ết. . . . . . . . . . . . . . . . . Nhưng ta thật không biết người đó là Phượng chủ ? Nếu ta biết,ta tình nguyện đâm chính mình cũng sẽ không làm tổn thương Phượng chủ !" Ngày đó nàng bị Thanh Tiêu bảo kiếm gây thương tích, cũng trải qua mộtphen cửu tử nhất sinh, sau lại xuất hiện một nữ tử áo đen, mọi ngườithiếu chút nữa chôn vùi ở bên trong Tử Dương Điện, còn phải làm phiềnbọn Tiểu Hắc Tiểu Bạch xuất hiện giải cứu, mới đưa mọi người thoát khỏihiểm cảnh !


Về sau, nàng biết nữ tử áo đen kia mới chân chính là Quốc sư, cũng biếtbản thân thất trách rồi chẳng những đả thương Lâm Lang, đẩy vận mệnh Nạp Lan gia vào hiểm cảnh, cũng làm Triệu Sưởng thiếu chút nữa rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, nàng. . . . . . . . . . . . . . Nàng đã gây rasai lầm nặng nề rồi.


Tiểu Bạch nhìn bộ dáng hối lỗi của nàng , nhưng giọng nói càng phát rachâm chọc: "Đúng vậy ! Tình nguyện đâm bản thân cũng không làm tổnthương Phượng chủ. . . . . . . . . . . . . . Hừ! Nói so với hát còn hayhơn ! Chỉ sợ gặp phải người nào đó , ngươi cũng quên mất trung thành làgì !" Coi như lần này nàng ta không phải cố ý, nhưng Nạp Lan Sơ Thần vìTriệu Sưởng đã từng bán đứng phu nhân, điều này làm cho tâm lý Tiểu Bạch hình thành xem thường cùng bài xích nàng ta !


"Ta. . . . . . . . . . . " vẻ mặt Nạp Lan Sơ Thần chợt bừng tỉnh, trongmắt hàm chứa uất ức không nói được, nhưng cũng không biết biện giải làmsao !


Mặc kệ như thế nào, một kiếm kia do nàng đâm ; bất kể thế nào , nàng đâm một kiếm kia là vì Triệu Sưởng; nàng vì Triệu sưởng, đã không chỉ mộtlần làm thương tổn Phượng chủ, lần trước có lẽ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng lần này đã khiến Phượng chủ cửu tử nhất sinh !


Thấy Nạp Lan Sơ Thần nói không ra lời , Tiểu Hắc nãy giờ vẫn bảo trìtrầm mặc nhìn nàng một cái, trong mắt xẹt qua tia khinh thường : "Nếu để ngươi đâm Triệu Sưởng một kiếm thì sao ?"
"Cái gì ?" trong mắt Nạp Lan Sơ Thần chợt lóe lên hoảng sợ , theo bản năng hỏi lại !


Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch phảng phất như không nghe được câu hỏi của nàng, hai người cũng không thèm nhắc lại nữa, hai mặt nhìn nhau, bọn họ đềuthấy được trong mắt đối phương thận trọng cùng kinh hỉ , quay đầu , haingười nhẹ nhàng cấp tốc hướng phía trước đi tới —— bọn họ cảm nhận đượcphía trước có hơi thở quen thuộc, hiển nhiên là thuộc về phu nhân !


Nạp Lan Sơ Thần đứng ở phía sau bọn họ, thần sắc trên mặt trong thờigian ngắn thay đổi liên tục ! Cùng một lúcbị kiềm kẹp ở hai bên , dẫndắt tộc nhân trở lại Thiên đình , cùng người trong lòng mình. . . . . . . . . . . . giữa việc lấy hay bỏ, một bên là trách nhiệm cùng nghĩa vụ,một bên là tình cảm riêng tư, vô luận chọn lựa thế nào, đều đau đớn têtâm liệt phế !


Bỗng nhiên, một cỗ cảm giác vô lực đánh úp tới, sắc mặt nàng trong nháy mắt chán nản.


Nàng không trách Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch coi thường nàng, bởi vì đối mặt với chính mình, nàng cũng rất chán ghét bản thân, nàng đè xuống sónglớn cuồn cuộn trong lòng nhìn hai người đi đằng trước, liền theo sát !
Nếu như Phượng chủ xảy ra chuyện, nàng quả thật sự không cần sống tiếp !


Lâm Lang nghe được âm thanh bọn họ, đặc biệt là giọng nói của Tiểu Hắccùng Tiểu Bạch , trong nội tâm nhẹ nhõm, liền phát hiện khí lực trong cơ thể như bị rút hết, trong nhất thời hai chân như nhũn ra, ngực đau đớnvô cùng , nàng miễn cưỡng chống đỡ chuyển qua tựa vào thân cây, hàm chứa ý vui mừng nhẹ giọng hướng phía Tiểu Hắc Tiểu Bạch hô: " Ta ở bên này . . . . . . . . . . . . . . ."


Tiểu Hắc Tiểu Bạch nghe vậy, thân hình thoắt một cái đã đi tới bên cạnh Lâm Lang: "Phu nhân. . . . . . . . . . . . . . "
Lâm Lang nghiêng ngả lảo đảo như muốn sụp đổ dựa vào thân cây sau lưng,thở hổn hển hỏi "Các ngươi sao lại ở đây ? Quân Thương đâu ?"


"Là Thành chủ nhận được tin tức lệnh chúng ta đến tìm phu nhân, hiện tại Thành chủ ở Vãng Sinh Thành chờ phu nhân về !" Tiểu Hắc nhìn sắc mặttrắng bệch của Lâm Lang, dáng vẻ suy yếu thở hổn hển, định đưa tay rađỡ, lại giống như nghĩ tới điều gì, thân hình co rúm thu tay lại , "Phunhân còn đi được không ?"


Tiểu Bạch thấy bộ dạng của Tiểu Hắc ngập ngừng, cảm thấy rất khó chịu,đưa tay tiến lên vịn Lâm Lang: "Phu nhân không thể đi, sao ngươi khôngđỡ phu nhân ?"


Tiểu Hắc ngửa đầu nhìn trời, cảm giác sắc trời biến chuyển thật nhanh ầm ầm một cái đã bắt đầu tối đen xuống, hắn có loại cảm giác khóc không ra nước mắt; chờ hắn nhìn lại Tiểu Bạch thì trong ánh mắt đã tràn đầythương hại !


Lâm Lang bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng Tiểu Hắc nghĩ thế nào sao nàngkhông biết ? Không phải là cố kỵ Quân Thương ghen tuông, không dám làmra động tác vượt khuôn phép ; chỉ là, Tiểu Bạch ngược lại thật sự là rất tiểu bạch nha !


"Phượng chủ !" Nạp Lan Sơ Thần đuổi theo, cúi đầu thật thấp quỳ xuống ,ánh mắt hàm chứa nước mắt, cũng không dám nhìn Lâm Lang, "Thuộc hạ cótội ! Xin Phượng chủ trách phạt !"


Lâm Lang giống như không nghe thấy, cười nói: "Ta sớm đã nói qua, takhông phải là Phượng chủ. Nạp Lan tiểu thư làm gì vậy ? Ánh mắt khôngdùng được sao? Ngươi nói có tội nếu là ám chỉ ngươi đâm ta một kiếm thìkhỏi nói nữa, người không biết không có tội, ta còn không có hoa mắt ùtai tới mức đó , nơi đây không nên ở lâu, mau đứng dậy đi!" Lâm Lang nói xong xoay người hướng Tiểu Bạch Tiểu Hắc nói: " Đường xuống núi cũng bị phong tỏa, các ngươi kế tiếp định làm gì ?"


Lời nói Lâm Lang chứa đầy hàm ý sâu sắc, ánh mắt không dùng được ý tứ là nàng đã nhắc nhở Nạp Lan Sơ Thần mà vẫn như cũ không phát giác, ngườikhông biết không có tội cùng cách nói hoa mắt ù tai mơ hồ nói Nạp Lan Sơ Thần đem chuyện của nàng tiết lộ cho Triệu Sưởng, mặc dù không ảnhhưởng toàn cục, nhưng vẫn có tình nghi phản bội !


Nạp Lan Sơ Thần bị lời nói mịt mờ khó hiểu của Lâm Lang làm mặt đỏ tớimang tai, trong lúc nhất thời xấu hổ không dứt, chỉ có thể hướng về phía Lâm Lang dập đầuliên tục, âm thanh nghẹn ngào nói: "Mặc kệ thế nào, Nạp Lan Sơ Thần thật xin lỗi Phượng chủ, chỉ mong Phượng chủ đại nhân đạilượng, không cần vì lỗi lầm một mình Sơ Thần mà bỏ mặc tộc Nạp Lan, ngày sau. . . . . . . . . . . . . . . . . Phượng chủ vinh hiển quay về Tiêngiới , Nạp Lan Sơ Thần nguyện ý hồn phi phách tán chuộc tội. . . . . . . . . . . . . . . Để báo đáp đại ân Phượng chủ !"


Nạp Lan Sơ Thần quỳ trên mặt đất, mũ áo choàng trượt xuống che đi khuônmặt nàng, vài lọn tóc đen ở trong gió đung đưa, thân thể run rẩy đầy hèn mọn !


Lâm Lang nhìn hai mắt nàng, trong lòng dâng lên tia bất đắc dĩ, khẽ than thở một hơi, nhưng không để ý tới nàng nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn sắctrời hướng Tiểu Hắc Tiểu Bạch nói: "Trời sắp sáng rồi , chúng ta mau đithôi! Đường xuống núi đã bị phong tỏa, các ngươi có biện pháp gì không?" Tiểu Hắc Tiểu Bạch cùng Nạp Lan ba người họ biết pháp thuật, lúc nàyrời đi tất nhiên không có vấn đề, nhưng nàng bây giờ cùng người phàmgiống nhau, nếu muốn rời đi cũng chỉ có thể đi từng bước một !


Dĩ nhiên, nếu Tiểu Hắc Tiểu Bạch pháp lực cường đại đến trình độ nhấtđịnh nói không chừng cũng có thể mang theo mình rời đi, chỉ là. . . . . . . . . . . . . . .Không phải nàng xem thường bọn họ, thể trọng ngườiphàm, sợ là hai người họ không có bản lãnh này !


Tiểu Hắc Tiểu Bạch chưa trả lời, bất chợt, đường đất bằng phẳng nổi lênmột hồi cuồng phong, lá rụng bay lả tả , giống như bạo phát mưa dông gió giật, cành cây đập vào nhau phát ra tiếng vang bụp bụp, kèm theo tiếnggió gào thét vù vù , loại không khí đè nén chìm trong bóng tối xuyên qua núi rừng, giống như ma quỷ sắp xuất hiện, làm cho người ta nhịn khôngđược phát run !


Tiểu Bạch đỡ cánh tay Lâm Lang ngửa đầu nhìn chung quanh, trong mắt vặnvẹo ra thần sắc kinh hoàng, bỗng nhiên, hắn buông cánh tay Lâm Lang nhảy ra ngoài thật xa !
Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn trời, một bộ dáng cái gì cũng không nhìn thấy !


Thân thể Lâm Lang mềm nhũn, không ngờ Tiểu Bạch sẽ buông cánh tay đỡnàng, trong nháy mắt chỉ cảm thấy một hồi xoay chuyển , lung lay hai cái muốn ngã xuống, mắt thấy thân thể rơi tự do, bên hông liền căng thẳng,ngay sau đó sau lưng liền rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc !


Nàng ngửa đầu, vui mừng nhìn về phía đỉnh đầu bắt gặp khuôn mặt tuấnlãng kiên nghị của nam tử, trong con ngươi tất cả đều là bóng dáng củangười nọ, nàng vui sướng kêu lên: "Quân Thương!"
"Ừ !" Nam tử nhàn nhạt đáp lời , trong mắt lại tựa như trào lên nồng đậm tức giận !


Lâm Lang nhìn trộm nhìn về phía Tiểu Bạch bên cạnh đang co rúm lại ,không nhịn được bật cười, đưa tay kéo kéo vạt áo Quân Thương, le lưỡigiả vờ đau lòng nói : "Thế nào ? Nhìn thấy ta không vui sao ? Trưng rakhuôn mặt nghiêm nghị cho ai nhìn chứ !"


Lời nói vừa ra, Lâm Lang chỉ cảm thấy tâm thần nảy lên, trong mắt ẩmướt. Nàng không hiểu, trong lòng vốn có thiên ngôn vạn ngữ, sau cùngnhìn thấy hắn, lại chỉ hóa thành một câu trêu chọc đơn giản .


Quân Thương dùng giọng mũi nồng đậm hừ một tiếng, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Lâm Lang, trong nhất thời chỉ cảm thấy tâm mềmnhũn, cánh tay dài đoạt lấy thân thể ôm chặt nàng vào trong ngực, dườngnhư muốn dung nhập nàng vào trong xương máu của mình: "Thương thế củanàng sao rồi ?" Nói xong mang theo chất giọng uy hϊế͙p͙ liếc Tiểu Bạch một cái.


Tiểu Bạch sợ bắn người liền nấp sau lưng Tiểu Hắc !
Chuyện gấp phải tòng quyền, mới nãy phu nhân đứng không vững, hắn mớikịp thời chìa tay giúp đỡ , vào lúc này Thành chủ bày vẻ mặt thờ ơ lạnhnhạt , thế nhưng thế nhưng. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Ô ô, hắn bày ra bộ dáng rất oan uổng, lại chỉ có thể cúi đầu nhận sai !


Lâm Lang nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của Tiểu Bạch lắc đầu một cái, tròngmắt lòe lòe nhìn Quân Thương nói: " U Minh cấp cho ta dược quý không ít, đã tốt lắm rồi, nếu không phải tạm thời có biến, ta nghĩ vết thương sẽchữa khỏi hoàn toàn !" Nàng còn muốn hỏi chuyện Quân Thương tự phế pháplực đến cùng là có chuyện gì, nhưng nhìn nơi xa thấy ánh sáng chập chờncùng tiếng gió thổi truyền tới giọng nói xôn xao, nàng biết lúc nàykhông phải thích hợp nói chuyện , chỉ có thể cắt đứt câu chuyện, "Bênkia có người đến, chúng ta nên rời đi !"


Quân Thương đáp ứng một tiếng, chỉ vào Tiểu Hắc Tiểu Bạch cùng Nạp LanSơ Thần nói: "Ngươi......ngươi , ngươi , từ các hướng đông nam bắc dẫndụ bọn họ ra chỗ khác !"


Ba người lĩnh mệnh, không dám trì hoãn một khắc, thân hình vừa động,liền hướng ba phương hướng rời đi, mang theo một trận gió lùa qua, nhánh cây đong đưa !


Lâm Lang thấy bọn họ đã đi hết, giống như một con mèo lười biếng xoayngười mềm yếu vùi trong ngực Quân Thương: "Bọn họ đều đi rồi , chúng tacũng nên rời đi ?"


Quân Thương nhìn thiếu nữ trong ngực, trong lòng hắn hạ quyết tâm, tráitim mềm nhũn, nói: "Ta ôm nàng xuống núi, nhưng chúng ta phải đi từngbước một mới được !"


Lâm Lang nghe vậy, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên, đáy mắtlan tràn bất an và hoảng sợ không dám đối mặt chân tướng, miệng của nàng khép mở hai lần, rốt cuộc run rẩy hỏi : "U Minh nói là sự thật ?" thờiđiểm Quân Thương xuất hiện rõ ràng vẫn còn pháp lực, sao lại như vậy ?


Lâm Lang nhớ tới đêm đó, bóng dáng Quân Thương mang Diệp Cẩn Huyên dầnlìa xa cùng ngày đó ở Vân Đình quán cùng hắn gặp thoáng qua, nội tâmnhất thời run rẩy, tất cả cảm xúc hóa thành nồng đậm bi ai !


Quân Thương vuốt ve tóc nàng như thể trấn an , con ngươi tĩnh mịch baolấy vẻ sợ hãi lo lắng cất giấu nơi đáy mắt nàng : "Đương nhiên là giả !" Tiếp theo, hắn vừa nhướng hàng mày, cười như không cười hỏi, "Nàng đốivới phu quân của mình không có lòng tin như vậy sao ?" Ngày đó mang Diệp Cẩn Huyên đi, Lang Nhi đã thấy, chắc hẳn trong lòng hết sức khổ sở, còn có một lần ở Vân Đình quán, hắn giả vờ không nhìn thấy nàng. . . . . . . . . . . . . . . . . .


Trong lòng hắn vừa động, cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn vào đáy mắt loâu cuả Lâm Lang , nói: "Lang Nhi, tin tưởng ta ! Tin tưởng cảm tình tađối với nàng, mặc kệ nàng biến thành hình dáng gì ta đều có thể nhận ranàng. . . . . . . . . . . . . . . . Mặc kệ tương lai ta biến thành hìnhdáng gì. . . . . . . . . . . . . . . . Ta mãi mãi bảo vệ nàng, cũng sẽkhông rời xa nàng !"


Nghe vậy, trong lòng Lâm Lang đau xót, nhào vào trong ngực ôm thật chặthắn! Nàng cho là mình không để ý Quân Thương mang Diệp Cẩn Huyên rời đi, bởi vì nàng tin chắc Quân Thương nhất định biết người đó không phải làmình, thế nhưng đến lúc nghe lời Quân Thương, nàng mới hoàn toàn cảmgiác yên lòng, thì ra là, mặc dù nàng cố gắng tự nói với mình tin tưởngQuân Thương sẽ nhận ra Diệp Cẩn Huyên không phải nàng, cố gắng tự nóivới mình phải tin tưởng chân tình hắn đối với nàng , lại chưa từng tintưởng lời giải thích đó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Đáy lòng của nàng, vẫn cất giấu một chút lo lắng hắn sẽ không nhận ra mình !
Âm thanh Quân Thương dễ nghe trầm thấp xóa tan lo lắng nơi trái tim LâmLang, cuối cùng, hắn ở bên tai Lâm Lang thì thầm: " Kiếp sau lưu lạc nơi nào, kiếp này lại ở đâu, thân này dù đổi khác tình mãi trường tồn !"


Bóng đêm thấp thoáng , trong mắt Lâm Lang tràn ngập lo lắng cùng hoảngsợ trong nháy mắt hóa thành vô số nhu tình không muốn xa rời: "Ta tintưởng, ta tin tưởng chàng . Mỗi một lần luân hồi ta đều mang khuôn mặtkhác nhau, chàng đều có thể tìm được ta, ở bên cạnh ta ! Quân Thương. . . . . . . . . . Ta. . . . . . . . . . . . "


Lâm Lang nói xong, âm thanh nghẹn ngào, nàng nằm ở trong ngực QuânThương, thật sâu nhắm mắt, trong lòng dâng lên hoang mang không rõ !
" Được rồi ! Chúng ta đi thôi!" Quân Thương nửa nắm cả bờ vai Lâm Lang , cởi xuống áo choàng của mình bao lấy nàng, ngay sau đó ôm nàng vàotrong ngực, sải bước đi xuống chân núi !


Lâm Lang mở mắt, Quân Thương đã đi vài chục bước, nàng không khỏi trợnto hai mắt —— Quân Thương đây là muốn nghênh ngang tiêu sái ra khỏi vòng vây người của Triệu Tễ ?


Nàng không dám tin ngẩng đầu nhìn về phía người nọ: "Đây là. . . . . . . . . . . . . " Nàng muốn nói đường núi đã bị phong tỏa, ngài lại nghênhngang hướng dưới chân núi đi, không phải gây khó khăn cho mình sao?


Thần sắc thâm trầm của Quân Thương xẹt qua một nụ cười, giải thích:"Triệu Tễ cũng chỉ là vai phụ, còn không dám cùng bổn tọa trắng trợn đối nghịch, cho nên không cần sợ ! Về phần U Minh, hắn nếu muốn ngăn chúngta, chúng ta lén lút cùng nghênh ngang xuất đầu cũng không khác nhau bao nhiêu !"


Lâm Lang không nhịn được giật giật khóe miệng, vậy ngài còn sai TiểuBạch Tiểu Hắc cùng Nạp Lan đi dẫn dụ kẻ địch làm chi, lòng trả thù cũngquá lớn đi !


Quân Thương dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Lani g, hatròng mắt đen như mực thoáng qua tia sáng, cúi đầu ở bên tóc mai Lâm Lang nhanh chóng khẽ hôn một cái, tiếng cười trầm thấp từ trong lồng ngực truyền đến:"Nếu không đuổi bọn họ đi , chúng ta sao có cơ hội nói chuyện ?" Dĩnhiên, đây chỉ là một phương diện, nguyên nhân lớn nhất là vì Tiểu Bạchlại dám thừa dịp hắn không ở đây động tay động chân đối với Lâm Lang,mặc dù có lý do chính đáng , nhưng nhìn cả người Lâm Lang cơ hồ bị TiểuBạch ôm ở trong ngực , hắn liền giận dễ sợ —— tất nhiên nguyên nhân nàykhông thể nói cho Lâm Lang biết !


Trên mặt Lâm Lang bừng bừng lửa giận : "Chàng. . . . . . chàng. . . . . ."
Quân Thương không nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nàng, trừ đáy mắt hàmchứa một ít hài hước cùng thương tiếc dàng như nước, vẻ mặt đã khôi phục trịnh trọng: "Phía trước người đến, phải qua chào hỏi !"


Nói xong, cước bộ dưới chân tăng nhanh, vẫn như cũ vững vàng, không lâulắm, Lâm Lang cũng nhìn thấy phía trước sang bừng , vô số âm thanh xộtxoạt kèm theo tiếng người gầm lên —— Lý Nguyên Dịch hình như đang phátgiận !


Âm thanh âm lãnh của Lý Nguyên Dịch trong đêm tối mang theo một tia quỷmị kinh sợ, "Tiếp tục tìm, không tìm được cũng không cho phép các ngươingủ !" Nhưng hắn vừa dứt lời, liền có âm thanh lầm bầm nho nhỏ, "Căn bản không có người, chúng ta sao có thể tìm được ! Đây không phải là gâykhó cho người ta sao?"


Âm thanh này là của một thái giám !
Những người này đang nói, Lâm Lang cùng Quân Thương đã từ trong rừng rậm đi tới trước mặt mọi người, không biết là người nào hô to một tiếng:"Bên kia có người !"


Tiếp đó, chỉ thấy mọi người hướng Lâm Lang cùng Quân Thương chạy tới,vừa chạy tới vừa kêu —— Lý đại nhân, thật sự có người, tìm được tìm được rồi !


Chỉ là tiếng la chưa kịp rơi xuống, mấy người đi đầu giống như bị thuậtđịnh thân ( làm ngta đứng yên, ko cử động được nhưng nói được ) , nhìnQuân Thương ánh mắt bọn họ hiện ra hoảng sợ tột độ : "Đây là . . . . . . . . . . Vãng Sinh Thành chủ!"


Màn đêm đen nhánh , Quân Thương một thân hàn khí đứng ở trên sườn núi,thân hình cao lớn rắn rỏi như một thanh lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ, mặtmày tuấn lãng anh khí bừng bừng giống như đao khắc lộ ra một cỗ khí thếrét lạnh , làm cho người ta vừa nhìn liền sinh ra sợ hãi !


Trong ngực hắn ôm thiếu nữ khoác áo choàng màu đen, nâng niu cẩn thận, che chở như trân bảo !
Hàn quang trong mắt Quân Thương như đóng băng mọi thứ, khinh miệt quétqua mọi người, nhìn về phía ánh mắt khiếp sợ của Lý Nguyên Dịch, lạnhnhạt nói: "Thế nào? Triệu Tễ kêu các ngươi đến nghênh đón bổn tọa sao ?"


Lý Nguyên Dịch dường như mới phản ứng kịp , vội giấu nhẹm tia khiếp sợtrong mắt , cúi đầu hướng về phía Quân Thương quỳ xuống nói: "Lý NguyênDịch phụng lệnh hoàng thượng ở chỗ này nghênh đón Thành chủ !" Rõ ràngnói chỉ có một mình Diệp nhị tiểu thư , thế nào Vãng Sinh Thành chủ cũng ở đây?


Lâm Lang nghe xong lời Lý Nguyên Dịch, trong nội tâm khẽ cười một tiếng, hắn phản ứng ngược lại rất mau lẹ !
Quân Thương hừ lạnh một tiếng, ôm Lâm Lang từ trong đám người nghênhngang xuyên qua, nơi đi qua, mọi người tự động nhường ra một lối đi !


Đợi Quân Thương đi vài chục bước , Lý Nguyên Dịch mới phản ứng , vộivàng đuổi theo Quân Thương chắp tay nói: "Thành chủ, hoàng thượng ởtrong cung đã sai người chuẩn bị gian phòng cho Thành chủ cùng Tạ tiểuthư, nghỉ ngơi một đêm !"






Truyện liên quan