91: Ấn Đường Biến Thành Màu Đen

Linh Thứu đi vào, tùy ý nhìn lướt qua, hướng về một bàn trống ngồi xuống.
Tiểu nhị rất nhanh đi tới, Linh Thứu gọi hai món ăn, một chén cơm trắng cùng một chén trà.
Nhìn người chung quanh ăn mặc, tựa hồ cũng không phải người bình thường, nói vậy chắc là bọn họ cũng muốn đến tới Đô Thành.


Đang lúc này trước cửa chính của Thính Vũ Hiên lại đi vào hai nam một nữ, ăn mặc thống nhất một bộ cẩm y màu trắng, hẳn là ở cùng một môn phái.


Linh Thứu mắt sắc liếc mắt nhìn qua liền thấy bên hông bọn họ đều mang theo ngọc bội, ở giữa ngọc bội là một chữ Thánh, với khối ngọc Tuyết Tế đưa cho nàng cũng có chút tương tự, bất quá ngọc bội của bọn họ nhỏ hơn nhiều, cũng đơn giản rất nhiều, không có hoa văn khác.


Linh Thứu nhíu mày, mấy người này nhìn so với nàng đều lớn tuổi hơn, không biết bối phận tính lên, bọn họ phải gọi nàng là gì nữa.


Nếu nàng biết Ly Yên Minh chính là đệ tử cuối cùng của Tuyết Tế, cũng là tiểu đồ đệ lén lúc thu dưỡng ở bên ngoài của lão, mà những đệ tử khác đều đã gần hơn năm mươi sáu mươi tuổi, một nhóm như vậy, ít nhất là tăng đồ tôn của nàng, cũng có thể càng nhỏ hơn nữa...


Ba người vừa tiến đến đầu tiên là quét nhìn một vòng.
"Sư huynh, thật không còn bàn trống." Nhìn qua một nam tử khá nhỏ tuổi mở miệng nói trước.
Nam tử được gọi là sư huynh còn chưa nói, nữ tử bên cạnh hắn đúng là có chút không vui.




Nhiều nhà tửu lâu như vậy, nàng duy nhất vừa mắt chính là nơi này, muốn nàng đi chổ tửu lâu ầm ĩ đó, với một đám tiểu dân thấp hèn ngồi cùng một chổ, nàng mới không làm đâu!


Chỉ vào vị trí của Linh Thứu: "A kia kìa, nàng ta không phải món ăn đều còn chưa lên sao? Cho nàng ta ít bạc để cho nàng ta đem vị trí đó cho chúng ta!"
"Sư muội!" Nam tử được gọi là Đại sư huynh nhíu nhíu mày.


Nữ tử tựa hồ đối với hắn như vậy có một chút sợ, thế nhưng vẫn ỷ vào ngày thường mọi người sủng nàng, tùy hứng nói: "Muội mặc kệ, ngày hôm nay muội phải ăn ở chổ này!"


Tửu lâu vốn yên tĩnh, hơn nữa thanh âm của nữ tử này cũng không nhỏ, tất nhiên rất nhiều người nghe được, mọi người đều nhìn qua bọn họ.


Nhìn một chút ba người kia ngay lập tức liền nhận ra là người của Thánh Linh điện, mà bọn họ đại đa số đều chuẩn bị chạy tới Đô thành tham gia Đấu Linh đại hội, đụng phải người Thánh Linh điện, không thể nghi ngờ cho bọn họ thêm một phần hi vọng tiến vào Thánh Linh điện.


Người ở một bàn kia đầu tiên đứng lên, chắp tay: "Tại hạ Phong Tư Mã, hai vị này là đệ đệ của tại hạ, mấy vị nếu không chê có thể cùng ngồi chung, tại hạ mời."


Nữ tử thoáng kinh bỉ liếc mắt nhìn bàn kia, đều ô uế còn không thấy ngại xin bọn họ cùng ngồi ăn, hơn nữa nàng mới không thèm cùng người khác ngồi chung đâu, thật hạ thấp thân phận.


Lại nhìn Linh Thứu vẫn như cũ ngồi ở nơi đó không có ý tứ đứng dậy nhường chổ, cảm thấy không vui, người này cũng quá không biết nhìn người, không chút nào nể mặt nàng.
Nữ tử đi tới.
"Này, chúng ta muốn nơi này, ta cho ngươi bạc, ngươi đi tửu lâu đối diện ăn đi!"
Linh Thứu nhíu mày.


Vị đại sư kia huynh chạy tới, đem nữ tử kéo đến bên cạnh, trừng nàng một chút, nhìn về phía Linh Thứu.
"Sư muội không hiểu lễ tiết, kính xin cô nương nhiều bao dung."
Nữ tử bị kéo đến bên cạnh có chút không phục.


"Sư huynh! huynh làm gì phải nói xin lỗi nàng ta! Muội không có làm sai, nàng ta một người chiếm hết một cái bàn, ba người chúng ta thì sao! Đã nói là cho nàng ta bạc, làm cho nàng ta đi tửu lâu đối diện mà thôi!"


Linh Thứu liếc nhìn nàng ta, trên dưới đánh giá một phen, người Thánh Linh điện liền như vậy sao? Nữ nhân này nàng nên nói nàng ta đơn thuần tùy hứng? Vẫn là điêu ngoa ngang ngược không biết lý lẽ mới đúng đây?


Nữ tử tên Lạc Mộng này thấy Linh Thứu nhìn mình như vậy, cũng không để ý sư huynh sư đệ không đồng ý.
"Làm sao! Ta có nói sai sao?"
Linh Thứu buồn cười.
"Ha ha, sư phụ của ngươi chính là dạy ngươi như vậy sao?"
Lạc Ngân với Lạc Dịch nhíu mi, Lạc Ngân sắc mặt hơi lạnh.


"Sư muội! Không được vô lễ!" Sau đó hơi có thâm ý nhìn Linh Thứu nói.
"Sư muội tuổi nhỏ, nói lời đắc tội, kính xin cô nương thứ lỗi."


Linh Thứu gật gật đầu, một mặt là trả lời hắn, một mặt nhưng là cảm thấy người này cũng không tệ lắm, còn có nam tử bên cạnh hắn, xem ra Thánh Linh điện vẫn có người bình thường.
Ai cũng không giúp nàng, sư huynh thuyết khách nói chuyện nữ nhân kia còn gật đầu! Lạc Mộng trong lòng tức giận.


Tiểu nhị đúng là không để ý chút nào chiến trường lúc này đầy khói thuốc súng, vẫn như thường lệ mang món ăn lên, hai món một chén cơm rất nhanh được bày biện lên bàn, Lạc Mộng vừa thấy nhất thời mặt lộ vẻ trào phúng: "A, rõ ràng nghèo nàn như vậy, còn giả bộ danh môn cái gì, buồn nôn."


Lạc Mộng nói năng dị thường khó nghe, Linh Thứu lại cành không để ý chút nào, nàng đúng là hiếu kỳ lão bản đứng sau màn của tửu lâu này, không chỉ đem tửu lâu chế tạo một phong cách riêng biêyj như vậy, liền ngay cả tiểu nhị đều cũng không phải người đơn giản nha.


Linh Thứu vừa cầm đũa nếm thử vừa nghĩ, hoàn toàn chính là lãng quên bên người còn có ba người đang đứng, Lạc Mộng thấy thế, lại không ngừng tức giận, nữ nhân này rõ ràng là đang gây hấn với nàng! Nàng ta đến cùng có biết hay không bọn họ là người Thánh Linh Điện! "Ngươi!...."


Lạc Ngân kéo Lạc Mộng, nhìn Linh Thứu một chút, con ngươi lóe lên, nữ nhân này hắn cảm thấy không đơn giản, ở bên ngoài, hắn không muốn quá so đo gây sự, bất quá đã đồng ý mang theo sư muội đi ra, đúng là một sai lầm.


Mọi người nhìn qua hoặc là xem trò vui, hoặc là muốn nịnh bợ đoàn người Lạc Ngân, hoặc là chờ xem Linh Thứu hối hận.
"Sư tỷ, bàn kia trống rồi, chúng ta đi bàn kia đi?" Lạc Dịch vội vã cất lời, phá vỡ cục diện bế tắc.


Đáng tiếc Lạc Mộng căn bản là không cảm kích, liếc mắt một cái nhìn bàn đã trống kia, nàng không muốn ngồi nơi đó, nàng ngày hôm nay chính là muốn ngồi ở chổ này: "Ngươi quá không coi ai ra gì! Ta đã nói ngươi có nghe hay không!"
Linh Thứu ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.


"Ừm, trong mắt ta nhìn không phải là người."
"Xì xì!" Người chung quanh phản ứng nháy mắt đều là nhịn không được cười lên, Lạc Dịch đen mặt, thảm rồi, sư tỷ để ý nhất chính là sĩ diện...


Quả thực, Lạc Mộng sắc mặt tái xanh, Lạc Ngân sắc mặt cũng có chút không tốt, cũng không phải bởi vì Linh Thứu, mà là cảm thấy Lạc Mộng quá đáng, trong ngày thường ở trong điện bọn họ nhường nàng, nhưng đã đi ra ngoài vẫn kiêu căng như vậy.


Tay Lạc Mộng nhẹ nhàng xoay một cái, tụ tập một luồng đấu khí, chính là màu xanh lam, hướng Linh Thứu đánh tới, Thánh Linh Điện trình độ bình quân so với bên ngoài muốn cao hơn một đoạn, nếu không cần bùa chú, nàng cũng chỉ có thể đánh hòa với nàng ta.


Linh Thứu nhẹ nhàng tránh thoát, đấu khí màu xanh lam xuyên qua người Linh Thứu, sau một khắc liền đem cái bàn đối diện đánh nát.
Linh Thứu chú ý tới trong mắt tiểu nhị hiện ra ánh sáng, con ngươi lóe lên, nổi lên nụ cười có chút khả nghi, nàng gọi ra những tiểu quỷ mới thăng cấp ra.


Lạc Ngân chú ý tới Linh Thứu vừa nở nụ cười, theo bản năng muốn kéo Lạc Mộng còn muốn ra tay tiếp, thấp giọng trách mắng: "Muội nếu còn như vậy liền lập tức trở về cho ta."


Linh Thứu nơi nào sẽ để Lạc Ngân thực hiện được, nếu sư muội hắn chọc nàng, tự nhiên phải trả giá thật lớn, cho là nàng làm bùn nắm sao? Vậy coi như thế là xong sao?


"Các ngươi đã thích vị trí này như vậy, vậy các ngươi ngồi đi, ta ngồi bên kia là được." Linh Thứu đột nhiên rộng lượng mở miệng, tự mình bưng cơm nước liền hướng về phía bàn trống khác ngồi xuống.


Lạc Ngân hơi sững sờ, hắn cũng không nhận ra nàng lại chịu nhường cho bọn hắn, tuy nhiên không nên lại nói thêm gì nữa.


Lạc Mộng tức giận đến phát điên, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người không nể mặt như thế, trước đó nàng nói nàng ta đi nàng ta không đi, hiện tại có chổ trống ngồi nàng ta lại thay đổi, còn đem cái bàn nàng ta dùng qua cho bọn họ!


Lạc Mộng là không có nghĩ qua, là nàng trước không cần cái bàn kia, nhất định phải tranh với Linh Thứu.


Nhưng nhìn đến sư huynh đã muốn ngồi xuống cũng không tốt nói thêm gì nữa, lạnh rên một tiếng cũng phải ngồi xuống, chỉ là bịch một tiếng, ghế không biết vì sao tự nhiên đứt đoạn, Lạc Mộng trực tiếp ngã ngữa trên mặt đất.


Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Lạc Ngân cùng Lạc Dịch đều bất ngờ, Lạc Mộng nháy mắt mặt đỏ bừng lên, xung quanh cũng đều lặng thinh trong nháy mắt.


Cũng đúng, một nữ tử nếu đem một cái ghế ngồi gãy, đó là nặng cỡ nào nha? Tuy rằng nhìn vóc người của nàng rất tốt, nhưng dù sao cũng sẽ làm cho người khác không ngừng liên tưởng...
Lạc Mộng phản ứng lại lập tức đem đầu mâu chuyển hướng Linh Thứu.
"Là ngươi, là ngươi ra tay ở trên ghế"


Mọi người thấy nàng ta chỉ về Linh Thứu vẫn như cũ bình tĩnh không hề có một chút nào kinh ngạc, ánh mắt hồ nghi mà nhìn nàng.


Linh Thứu tiếp tục dùng bữa, không để ý chút nào tự thuật nói: "Ta ngồi chính là cái ghế đối diện ngươi ngồi." Ý tứ, căn bản không thể đụng ghế của Lạc Mộng, mọi người nghĩ một hồi, thật giống như là đúng là chuyện như thế a.


Lạc Mộng thấy mọi người lại nhìn sang, đều muốn kiếm cái hố để chui vào bên trong.


Lạc Ngân nhìn về phía Linh Thứu, tuy rằng hắn không biết nàng làm thế nào, thế nhưng hắn là khẳng định, chính là nàng làm, bất quá hắn cũng không tính vạch trần, cho Lạc Mộng một bài học cũng tốt, bằng không muội ấy quá tự đại, không biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.


Lạc Dịch lúng túng nâng Lạc Mộng dậy.
"Sư tỷ, tỷ không đau ở đâu chứ?"


Câu nói còn chưa dứt lời, Lạc Mộng lại cảm thấy quá mất mặt, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Linh Thứu, nhưng nàng không có chứng cứ, nắm chặt nắm đấm, nàng bảo đảm chỉ cần để cho nàng chờ đến cơ hội, nàng nhất định cố gắng giáo huấn nàng ta thật tốt!


"Sư tỷ, tỷ ngồi ghế đệ đi!" Lạc Dịch nói liền dời một bên khác ngồi xuống.
Tuy rằng hắn cũng không xác định có phải cô nương kia làm hay không, nhưng hắn cũng không dám coi thường cô nương kia, hơn nữa vị cô nương đó thật trấn định, thật có khí phách như sư huynh...


Lạc Mộng hừ lạnh, ngồi xuống, chỉ là lại nghe rắc một tiếng, ghế lại đứt đoạn, hai lần ngã xuống đất, làm cho nàng hầu như không dám ngẩng đầu lên, một lần khả năng là ghế có vấn đề, nhưng hai lần như vậy là sao? Hơn nữa ghế này người khác ngồi không sao.


Lạc Ngân nhìn lướt qua Lạc Mộng trên đất, tuy rằng muốn cho nàng một bài học, nhưng dù thế nào vẫn là sư muội của hắn, hắn cũng sẽ không tuyệt tình thái quá, đứng dậy đi tới trước mặt Linh Thứu: "Cô nương đại nhân đại lượng, xin hãy tha thứ sư muội tại hạ lỗ mãng."


Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ là đem tất cả chuyện vừa nãy đều đẩy trên người Linh Thứu.
Linh Thứu cười nói.


"Công tử lo xa rồi, tiểu nữ cũng không để ở trong lòng, khiến cho sư muội công tử bây giờ như vậy, sợ là bị quỷ quấn thân đi, ta vừa nãy là thấy ấn đường vị này đã biến thành màu đen."
Lạc Ngân mi tâm càng nhíu chặt.
"Hả? Cô nương còn biết xem tướng sao?"


"Xem tướng thì không, chỉ là xem được cát hung thôi, xem sư muội của công tử như vậy, tuy là tướng hung, nhưng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, công tử có thể yên tâm."


"Hoang đường! Ngươi mới bị quỷ quấn thân thì có!" Lạc Mộng đứng lên, cái mông còn đau, nhưng chân bước đến, chỉ vào Linh Thứu, nhất định là nàng ta giở trò quỷ!
Linh Thứu cơm nước đã xong, để đũa xuống, nháy mắt một cái.


"Ngươi vẫn là tích chút đức đi, bằng không quỷ quấn quít lấy ngươi sẽ càng ngày càng nhiều đấy.".






Truyện liên quan