Chương 71

Trans by: 
Công chúa chống tay lưu loát nhảy xuống đầu tường, vỗ vỗ bụi trên tay, khi đến trước mặt Cố Sầm bất động thanh sắc nhướng mày: "Bánh nướng?"
"Ví von, đây là ví von thôi!" Cố Sầm gần như giơ tay lên thề độc, "Nàng xinh đẹp như vậy, bánh nướng làm sao có thể so sánh với nàng?"


"Công chúa khi nào phải ủy khuất đi so đo với bánh nướng vậy?" Tần Hảo nghe thấy tiếng của công chúa, ra khỏi phòng buồn cười hỏi.


Cố Sầm lần này là thật tâm dở khóc dở cười: "Biểu đệ muội, muội cũng không thể học xấu theo Diệp Mạch." Một đám đều trêu ghẹo, chuyện này còn có thể vượt qua không đây?


Công chúa hừ lạnh, lướt qua Cố Sầm đến trước mặt Tần Hảo: "Nghe nói ngươi có thai, đây là Ngọc Quan Âm lúc mẫu hậu sinh ta, mẫu hậu bảo ta xuất cung mang tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ."


Ngọc Quan Âm trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Tần Hảo thật cẩn thận nhận lấy, sau đó dặn dò Đỗ Quyên nhất định phải cẩn thận trông nom, tuyệt đối không thể để rơi vỡ.
Tặng đồ xong, công chúa lại quay đầu nhìn Cố Sầm: "Ngươi tới tay không?"


Nghe vậy, Cố Sầm lập tức lấy ra tờ giấy chụp lên bàn: "Đây là khế đất và khế ước mua bán nhà, mấy cửa hiệu này kinh doanh còn tốt, vốn dĩ ban đầu là dùng tiền vốn của Diệp Mạch, cho nên nhân cơ hội này tặng cho cháu trai nhỏ của ta đi."




"Hào phóng như vậy?" Diệp Mạch dùng hai ngón tay nhấc lên một tờ: "Cửa hiệu yên chi phố Đông? Làm thúc thúc có thể nói là bỏ ra tiền vốn lớn, không tồi, ngay cả cửa hàng này cũng lấy ra. Lễ vật cho chất nhi quý trọng như vậy thì đến lúc đó sính lễ cho Công chúa cũng không thể ít hơn thế này đúng không?"


"Diệp Mạch, ngươi!" Cố Sầm lau mặt, Diệp Mạch chính là tên ăn cây táo, rào cây sung, hoặc có thể nói là chuyên dùng để hãm hại hắn. . . . . .
Công chúa đang ngồi trên bàn đu dây đung đưa hai chân, nghe vậy nhướng mày: "Mấy cửa hàng lần trước đưa cho ta là đủ rồi, những cái khác giữ lại cho mình đi."


Sắc mặt Cố Sầm nháy mắt như mây đen tản ra, nắm tay công chúa nhẹ nhàng xoa bóp.
Diệp Mạch ý vị thâm trường quay mặt đi, ấn Tần Hảo dựa vào trên người mình.


Giây tiếp theo, công chúa khoan thai nói: "Bất quá nhớ giao nộp số ngân lượng mà những cửa hàng đó kiếm được hàng tháng. Chàng và ta sắp trở thành vợ chồng, sau khi thành thân thì mấy thứ này giao cho ta, có vấn đề gì không?"


Khuôn mặt Cố Sầm vỡ vụn, ngước mắt liền nhìn thấy nụ cười như xem kịch của Diệp Mạch và Tần Hảo, khẩu khí trong lòng càng ngày càng nặng! Hai người này rõ ràng đã sớm biết công chúa sẽ có hậu chiêu, cho nên đã chọn ngồi một bên xem kịch. . . . . .


Nhưng thật ra công chúa không nói thì sau khi thành thân hắn cũng sẽ giao ra những thứ này. Có thể tìm được một người lưỡng tình tương duyệt thật không dễ dàng, hắn sẽ cố gắng hết sức để hai người cùng nhau trải qua cả đời này.
*——


Ngày kế, Diệp Mạch cùng Tần Hảo chuẩn bị đồ đạc đi Kì Dương Bá phủ.


Kì Dương Bá phu nhân cùng thế tử phi thực vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười: "Hiện tại con mang thai, việc hôn nhân của Sầm ca nhi cũng trần ai lạc định (mọi chuyện đã định). Chờ việc hôn nhân của A Trăn và A Duyệt định ra, ta cũng sẽ không còn gì tiếc nuối. Bất quá, Hảo tỷ nhi, sau khi con sinh hạ đứa nhỏ, nhớ mang theo đứa nhỏ đến Bá phủ bồi lão bà tử ta đây nhiều hơn nha."


Những gì Cố Văn Ngọc không thấy được, Kì Dương Bá phu nhân muốn thay nàng nhìn xem.


"Ngoại tổ mẫu, người yên tâm, về sau con nhất định thường xuyên đến Bá phủ bồi người. Chẳng qua sau này chúng con đến thường xuyên hơn, người cũng đừng ghét bỏ chúng con gây ầm ĩ cho người." Tần Hảo ngữ khí mềm mại, Kì Dương Bá phu nhân nghe vậy thập phần vui vẻ.


"Con khỉ nhỏ nghịch ngợm, con thường đến, sao ta có thể sẽ ghét bỏ con? Được rồi, được rồi, Thái Tử đến chưa? Chờ Thái Tử đến rồi thì có thể dọn bữa trưa lên."


Trong lòng Tần Hảo khẽ động, bọn họ không ở kinh thành mấy tháng này, xem ra không chỉ Cố Sầm cùng công chúa có tiến triển, ngay cả quan hệ giữa thái tử điện hạ cùng Kì Dương Bá phủ cũng hòa hợp: "Ngoại tổ mẫu, Thái Tử điện hạ thường xuyên đến Bá phủ thăm người cùng Ngoại tổ phụ sao?"


Kì Dương Bá phu nhân sống đến từng tuổi này, còn có cái gì không nhìn rõ nữa? Bà nghe Tần Hảo hỏi như vậy, lập tức liền chọn ra tin tức mà Tần Hảo muốn biết, nói, " Sau những chuyện xảy ra một năm trước, Thái Tử điện hạ tới vài lần, đều là tới để tạ lỗi. Sau lại, Điện hạ cùng Sầm ca nhi, còn có Ngoại tổ phụ và Cữu cữu con trò chuyện với nhau rất vui vẻ, về việc triều chính và những việc khác đều có chung quan niệm, vì vậy số lần điện hạ tới cũng tăng lên."


"Tuy rằng số lần Điện hạ đến Bá phủ nhiều hơn, nhưng hắn cùng A Trăn, A Duyệt là không một lần chạm mặt, bên ngoài cũng không truyền ra lời gì không tốt." Thế tử phi cười khẽ.


Trong lòng người Kì Dương Bá phủ đều có căn nhắc. Bất kẻ thái tử điện hạ là bởi vì tạ lỗi hay là bởi vì công chúa sắp gả cho Cố Sầm mới thân cận Bá phủ, việc này tạm thời đối bọn họ không có gì ảnh hưởng.


Thái tử điện hạ đến trước bữa trưa, thời điểm hắn đến vừa lúc có thể bày cơm.
Tần Hảo bước đến bên Diệp Mạch, kể cho hắn nghe những điều đã nói trước đó. Diệp Mạch vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng yên tâm.


"Khoa khảo năm nay sẽ cử hành vào một tháng sau, học trò các nơi cũng không ít, Diệp Lục của Hầu phủ có hi vọng không?" Kì Dương Bá uống rượu hỏi.


Một tháng sau, là khoa thi ba năm một lần. Trong số những người mà Tần Hảo quen biết, ngoài Diệp Lục, còn có Tiền Diệp cũng muốn tham gia. Năm trước như lời nàng nói, Tần Dư và Tiền Diệp đích thật là xếp lại thời gian quay về Tần gia, hơn nữa phi thường tự giác ở trong viện tử của chi thứ hai, cũng không xuất hiện trước mắt nàng.


Tần Hảo thích thanh tịnh, cũng sẽ không đi đả kích Tần Dư. Hơn nữa nàng còn nghe nói Tiền Diệp quản người rất chặt, dễ dàng không cho Tần Dư đi lại trong kinh thành.


"Hắn không thành vấn đề. Chỉ cần tham gia khoa khảo như bình thường, với trình độ của hắn khẳng định có thể đỗ tiến sĩ." Diệp Mạch bất động thanh sắc, cũng tự tin tràn đầy. Từ lúc Diệp Lục bắt đầu đi con đường này, Diệp Mạch vẫn luôn tín nhiệm hắn.


Kì Dương Bá sắc mặt nghiêm túc, "Không nghĩ tới, Lư Dương Hầu phủ thế nhưng còn có thể sinh ra người đi khoa cử, tiểu tử Diệp Lục này vẫn là khác với cha mẹ hắn. Mấy ngày nay con bảo hắn tìm thời gian đến Bá phủ một chuyến, về khoa khảo, ta có vài lời phải dặn dò."


Động tác uống rượu của Diệp Mạch hơi dừng lại, cười khẽ: "Có thể được Ngoại tổ phụ chỉ điểm, khoa khảo lần này hắn khẳng định làm chơi ăn thật."


Kì Dương Bá mấy năm nay vẫn luôn say mê với chế độ khoa khảo này, ông sẽ suy đoán đề mục mỗi năm, mà khả năng ông đoán trúng đề mục là rất cao. Có ông ở phía trước tránh đi một số việc, lần này vị trí tiến sĩ của Diệp Lục đã được ổn định.


"Còn Tiền Diệp thì sao?" Thái tử bất động thanh sắc hỏi, "Hắn là anh em đồng hao của ngươi, ngươi thấy năng lực của hắn như thế nào?"
"Sao Điện hạ lại chú ý đến Tiền Diệp? Hắn hiện tại chính là một học trò không rực rỡ cũng không phô trương." Diệp Mạch ngả người ra sau, khóe môi cong lên một tia lạnh lẽo.


Hắn vừa lộ ra nụ cười này, thái tử lập tức giải thích: "Là Lâm Ngạn coi trọng hắn, cho nên ta mới chú ý hơn một chút. Bất quá ta cảm thấy người này có thể dùng, cũng không phải là người ham phú quý ích lợi trước mắt. Lâm Ngạn tìm đến hắn vài lần, lấy quan to lộc hậu ngày sau để nhử cũng chưa làm cho Tiền Diệp lên tiếng quy hàng. Bá gia, ngài cảm thấy người này có thể dùng hay không?"


Kì Dương Bá trầm giọng nói: "Nếu là anh em đồng hao của Mạch ca nhi, vậy thì nhất định Mạch ca nhi hiểu rõ về hắn nhất. Ta chưa gặp qua hắn, huống cho là hiểu biết hắn nên sẽ không đánh giá."
Tuy rằng ai cũng có tâm tư riêng, nhưng bữa ăn này có thể coi như là cả khách và chủ đều hết sức vui vẻ.


Trước khi về hầu phủ, Diệp Mạch để Tần Hảo ở hậu viện cùng Kì Dương Bá phu nhân và thế tử phi trò chuyện, chờ hắn cùng thái tử nói chuyện xong rồi trở về.
Thái tử ngồi ở trong viện uống trà, nghe thấy tiếng xe lăn phía sau thì bật cười: "Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta."


"Kì Dương Bá phủ cùng nghiệp lớn của ngươi không quan hệ."
"Ta là thật lòng muốn cùng Bá phủ tương giao, bọn họ có thể trợ giúp ta được hay không cũng không trọng yếu. Nếu ta muốn tính kế Bá phủ, lúc trước sẽ không nói giúp, chứ đừng nói đến chuyện bỏ qua chuyện ta và Cố Trăn."


Diệp Mạch dựa vào xe lăn đối diện với thái tử, lãnh ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất: "Tiền Diệp thì sao? Ta không phải Nhị hoàng tử, ta không ngu."
Ngụ ý, mời nói thật!


Thái tử im lặng, cười khẽ lắc lắc đầu: "Ta biết không thể gạt được ngươi, nhưng vẫn cảm tạ lúc nãy trong bữa tiệc ngươi không chọc thủng lời nói dối của ta. Ta sở dĩ chú ý đến Tiền Diệp, đích thật là bởi vì ngươi. Ngoài Tạ Cảnh, người anh em đồng hao của ngươi chính là hắn. Hơn nữa, quan hệ của hai ngươi ở kinh thành cũng không phải bí mật, dù sao lúc trước vị Tần nhị cô nương kia đã đem quan hệ giữa nàng cùng hai người các ngươi truyền ra cho mọi người đều biết."


"Tiền Diệp có năng lực, ta không phủ nhận. Nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn muốn giúp ai thì giúp người đó. Thời gian không còn sớm, Điện hạ về cung trước đi."


Thái tử ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn: "Được được được, ta đi. Nơi này cũng không phải Tùng Cảnh viện của ngươi, bản lĩnh đuổi người thật không nhỏ chút nào."
*——


Hai tháng sau, khoa khảo yết bảng, Diệp Lục không phụ sự mong đợi của mọi người, không chỉ đỗ tiến sĩ, còn đoạt được danh hiệu thám hoa. Tiền Diệp thành tích kém hơn một chút, nhưng cũng là đỗ tiến sĩ.
Tần Dư ngay khi nhận được tin liền phát tiền cho tả hữu láng giềng, cùng nhau vui vẻ.


Tòa nhà mà bọn họ ở sau khi vào kinh là của Tiền phu nhân, tòa nhà này không lớn, thích hợp nhất cho hai người ở, cho nên người xung quanh cũng không phải là đại phú đại quý, còn có không ít gia đình bình thường.


Thời điểm Tiền Diệp về nhà, liền nhìn thấy không ít người vây quanh trước nhà, có người mắt sắc nhìn thấy hắn, lập tức chen chúc tiến lên chúc mừng hắn.


Tiền Diệp thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thầm nghĩ trở về mà nghỉ ngơi một ngày thật tốt, lại không ngờ về đến cửa nhà còn bị người vây quanh. . . . . .
Cường chống chờ những người này rời đi, sắc mặt Tiền Diệp nháy mắt tràn ngập lãnh ý: "Những người ngoài đó đều là nàng mời đến?"


Tần Dư đang cao hứng, lập tức không phát hiện vẻ bất mãn trong giọng nói Tiền Diệp, "Là ta. Chàng tthi đỗ tiến sĩ là chuyện tốt, ta mời mọi người cùng nhau đến chung vui. Trước kia chàng và ta chỉ là dân chúng bình dân, hiện giờ chàng đỗ tiến sĩ rồi, có thể vào triều làm quan, nương ta sẽ không cần nhìn sắc mặt những kẻ ác độc ở Tần gia nữa. Mà ta, cũng có thể ngẩng đầu ở trước mặt Tần Hảo và Tần Vận."


"Ngươi ngẩng đầu không nổi đâu." Tiền Diệp mắt lạnh nhìn nàng, đối với Tần Dư hắn cũng không có gì bất mãn, hắn đối với người này đã sớm thất vọng, đã sớm từ bỏ rồi!


"Đại tỷ gả cho chính là Đại thiếu gia của Lư Dương Hầu phủ, ta đời này cho dù có lợi hại cũng không thể giành về cho ngươi một cái tước vị."


Tần Dư không cho là đúng, trước kia Tiền Diệp chưa đỗ tiến sĩ, nàng cảm thấy Diệp Mạch tốt. Nhưng hiện giờ thì khác, dù tốt thì đó cũng là kẻ tàn phế, "Tước vị thì thế nào? Hắn chính là kẻ tàn phế, tước vị của Hầu phủ căn bản sẽ không thuộc về hắn."


"Tam muội muội gả cho chính là Thế tử gia của Bình Dương Hầu phủ."
"Ngươi nói cái gì?" Tần Dư trợn mắt há hốc mồm, siết chặt lấy tay Tiền Diệp: "Không phải nàng gả cho Phó Vân sao? Sao có thể cùng Bình Dương Hầu phủ có quan hệ? Bình Dương Hầu phủ làm sao có Thế tử gia, ngươi gạt ta!"


"Bình Dương Hầu thế tử sắp nhận tổ quy tông, thân phận của hắn sẽ không còn là bí mật. Lúc trước ngươi nghĩ mọi cách muốn đoạt hôn sự của Tam muội muội, hiện tại biết Phó Vân chính là Bình Dương Hầu thế tử Tạ Cảnh, có phải ngươi rất hối hận không?" Tiền Diệp từng bước tới gần, cho đến khi dồn Tần Dư vào trong góc.


Đôi tay đang siết chặt của Tần Dư run lên, cả người cũng run rẩy, môi cắn đến chảy máu. . .


"Rất hối hận sao?" Tiền Diệp đột nhiên vươn tay chụp lấy cổ Tần Dư: "Nhưng ngươi hối hận thì được gì? Về sau ngươi chỉ có thể dựa vào ta, ngươi cũng không có lựa chọn nào khác. Tần Dư, trước kia ta không thích so đo với ngươi, là bởi vì ta không cần. Hiện tại, ta vẫn như cũ không cần, nhưng sẽ không cho ngươi cơ hội làm xằng làm bậy nữa!"






Truyện liên quan