Chương 75

Trans by: @mitruong88
Sau khi việc hôn nhân của Cố Sầm cùng công chúa được định xuống, Diệp Mạch và Tần Hảo đã thương lượng phải chuẩn bị một phần đại lễ.


Vốn dĩ hai người đã hẹn nhau ra ngoài mua, nhưng sáng sớm Trúc Hoài liền vội vàng tiến vào nói Tiền Diệp bên kia có phiền toái. Tần Hảo không thể mặc kệ tính mạng của Tiền Diệp, nên Diệp Mạch đi xử lý việc này trước.


"Chọn lễ vật cho Đại ca và Công Chúa sao? Ta đây và A Duyệt cùng biểu tẩu đi thôi." Cố Trăn và Cố Duyệt bởi vì ở nhà không có việc gì, lại bởi vì trưởng bối lo lắng Tần Hảo đang mang thai, cho nên hia người các nàng xung phong nhận việc đến Hầu phủ vấn an Tần Hảo.


Cố Duyệt nhìn cái bụng căng phồng của Tần Hảo, kêu lên: "Biểu tẩu, tẩu hiện tại như vậy, còn có thể đi lại bình thường được không? Đi đường có mệt hay không?"
Nàng là con út ở Kì Dương Bá phủ, đối với những việc bản thân chưa từng trải trong cuộc sống đều là lờ mờ.


Tần Hảo bật cười, "Hiện tại thai dường như đã rất ổn, chỉ cần không hoạt động mạnh thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt ngày thường. Đại phu nói hiện tại ta cần phải đi lại vừa phải, miễn cho lúc sinh sẽ phải chịu khổ. Đỗ Quyên ở lại trông nhà, Tử La và Lục La theo ta xuất môn đi."


Tần Hảo để Đỗ Quyên ở lại là có nguyên do, bởi vì Lệ Cảnh viện còn có Vương Như Diên. Hai nha đầu Tử La, Lục La rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, không được ổn trọng như Đỗ Quyên . . . .
Trong lúc thay quần áo, Tần Hảo đã đem những lo lắng của mình nói với Đỗ Quyên.




Nghe vậy, Đỗ Quyên khẽ cười cam đoan, "Cô nương ngài yên tâm, nô tỳ sẽ thời thời khắc khắc trông chừng vị ở Lệ Cảnh viện kia. Cửa viện tử ngoài người canh gác của Văn phu nhân ra, Tùng Cảnh viện cũng có người nhìn chằm chằm vào."


"Phu quân nói phải bảo trụ đứa nhỏ của nàng, sau khi chúng ta xuất môn, ngươi đi thỉnh phủ y qua khám cho nàng một chút. Nếu có gì không ổn, cần dùng gì đó trước hết lãnh từ Tùng Cảnh viện."
Đỗ Quyên nhất nhất ghi nhớ: "Cô nương yên tâm, nô tỳ đều ghi tạc trong lòng."
*——


"Biểu tẩu, tẩu còn nhớ một nhà Trần thái phó trước đây không?"
Tần Hảo gật gật đầu, nàng đương nhiên là nhớ, dù sao chuyện Trần Tư Vũ làm với nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.


"Ngày trước, trước khi Trần thái phó từ quan, đem Trần Tư Vũ đưa đến Lư Dương Hầu phủ, Lư Dương Hầu gia đáp ứng hắn sẽ tận khả năng trợ giúp một đệ tử Trần gia đi con đường làm quan." Cố Trăn nói tiếp.


Tần Hảo lại gật đầu, chuyện này nàng cũng nhớ rõ, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ lời hứa này không thực hiện sao? Khoa khảo yết bảng đã qua một thời gian rồi, lúc trước cũng không nghe nói qua có người có quan hệ với Trần thái phó thi đỗ."


"Cũng không phải." Cố Trăn nhìn chằm chằm móng tay mới nhuộm của mình, khinh miệt nói: "Người dự thi rất nhiều, trong chốc lát cũng không thể kiểm chứng được. Hiện tại cơn sốt đã qua rồi, Trần gia tất nhiên có thêm thời gian đi thăm dò chuyện này. Lư Dương Hầu đúng là đã nhớ lời hứa hẹn lúc trước, cũng âm thầm thực hiện. Nhưng chuyện này bị Thái Tử điện hạ ngăn lại. Thái Tử điện hạ cầm bài văn của mấy đệ tử Trần gia kia đến tìm Tổ phụ, Tổ phụ liếc mắt một cái liền nhìn ra là xuất từ tay một người, chỗ tương tự nhiều lắm."


Tần Hảo: ". . . . . ." Xem ra Trần gia thật sự là không còn cách nào xoay người. Rõ ràng con đường phía trước đều được trải sẵn, quan hệ cũng tìm được, người tham gia khoa khảo lại xảy ra vấn đề. Làm rối kỉ cương khoa khảo là tội lớn!


Tần Hảo nóng lòng muốn biết chuyện phía sau, "Sau đó thì sao? Việc này giải quyết như thế nào?"


"Lúc ấy những người này là trực tiếp thi rớt, chuyện làm rối kỉ cương còn chưa bại lộ. Khoảng thời gian trước, Hoàng Thượng đột nhiên bảo Thái Tử điện hạ đi thăm dò việc này, còn nói cần phải tr.a tường tận, không thể để bất kỳ ai lọt lưới. Bài thi của những người Trần gia này lại bị moi ra. Ta nghe nói, Trần thái phó đã bí mật hồi kinh."


Chiếc quạt đang phe phẩy ngừng lại một lát, Tần Hảo mỉm cười, "Khó trách. . . . . . Người Trần gia một khi bị gán cho cái danh làm rối kỉ cương khoa cử, ảnh hưởng không chỉ là hiện tại, còn có về sau. Trần thái phó khẳng định không muốn cả Trần gia đều suy tàn, cho nên hắn cũng chỉ có thể tự mình vào kinh. Đáng tiếc, thời điểm Hoàng Thượng chấp thuận hắn từ quan hồi hương đã nói qua, bảo hắn cả đời đều đừng trở lại kinh thành nữa."


Cố Trăn hứng thú lập tức tăng vọt, mở to hai mắt nhìn nói: "Vây nếu như Hoàng Thượng biết Trần thái phó đã trở lại, chuyện này sẽ thế nào?"


"Sự tình náo đến mọi người đều biết, Hoàng Thượng khẳng định không thể thiên vị Trần thái phó. Hơn nữa, Trần thái phó đây là kháng chỉ bất tôn, Hoàng Thượng cũng khó có thể thiên vị, cho nên sẽ xử trí Trần thái phó." Cố Duyệt vừa ăn hoa mai cao vừa nói.


Lúc trước Trần thái phó đối ngoại nói là từ quan hồi hương, nhưng không thể lừa được những người có tước vị. Bọn họ ngoài mặt không nói, không đáng để ý tới, nhưng sau lưng khẳng định biết một chút tin tức.


"Chúng ta đã đến Văn hoa các, có muốn đi xuống nhìn xem văn phòng tứ bảo hay không?" Cố Duyệt nhìn thấy ngoài cửa sổ xe chợt lướt qua ba chữ "Văn hoa các", đề nghị nói.


Cố Trăn trợn mắt xem thường, khẽ gõ đầu nàng, "Nghĩ cái gì đấy? Đại ca là làm gì ngươi không biết? Những thứ văn phòng tứ bảo đó cho hắn chính là lãng phí, hắn có thể sang tay liền ném vào trong kho hàng."
Cố Duyệt yên lặng cúi đầu, tiếp tục cầm hoa mai cao cắn.


Bởi vì Tần Hảo thích ăn hoa mai cao, cho nên Diệp Mạch đã nghĩ rất nhiều cách vào mùa hoa mai chưa nở rộ. Hiện tại hoa mai cao mùa này, trừ bỏ hình dạng là hoa mai, kỳ thật hương vị cũng không khác hoa mai lắm. Chẳng qua, trong hoa mai cao này không có thứ gì có nguồn gốc từ hoa mai, đều được thay thế bằng những thứ khác.


"Đại ca cái gì cũng không thiếu, hắn cần cái gì thì tự mình sẽ đi mua. Biểu tẩu, hôm nay chúng ta chính là đi ra ngoài dạo nha, cùng tẩu giải sầu. Hiện tại tẩu mang thai, nhất định là biểu ca một tấc cũng không rời mà nhìn chằm chằm tẩu đúng không?"


Tần Hảo ngượng ngùng ngoéo ngón tay, điều này thật đúng là bị Cố Trăn nói đúng. Trong thời gian này, Diệp Mạch xuất hiện trước mắt nàng quá thường xuyên! Nàng đã có chút ghét bỏ. . . . . .


Cố Trăn và Cố Duyệt cùng Tần Hảo hướng về nơi ít người đi đến, hết sức che chở nàng không cho những người khác va chạm.


Tần Hảo đã lâu không tùy tiện đi dạo, tùy tiện mua sắm, hôm nay cũng không biết là làm sao, đến khi ba người các nàng ngừng tay, trên tay mấy nha hoàn đều chất đầy đồ đạc, ngay cả trên xe ngựa cũng chất đống.


Tần Hảo không nói gì xoa mi tâm, "Ta luôn cảm thấy những thứ này tiểu hài tử dùng đều rất tốt, không thể dừng tay mua chúng." Nàng rõ ràng là muốn đến xem lễ vật tặng cho Cố Sầm và công chúa, kết quả là bọn họ không gặp được thứ thích hợp, nhưng lại mua rất nhiều thứ cho mình và Diệp Mạch, còn có cho đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra.


Cố Trăn thoải mái khoác tay Tần Hảo, "Không có việc gì, hôn sự của Đại ca và Công Chúa là vào mùa đông lý, không sớm như vậy. Hôm nay, muội và A Duyệt chính là cùng biểu tẩu đi ra giải sầu, biểu tẩu cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Bất quá biểu tẩu, nếu muội và A Duyệt tiêu pha thì có thể đi tìm biểu ca hay không nha?"


Tần Hảo dở khóc dở cười, "Được được được, hôm nay các muội mua bao nhiêu, đều để biểu ca các muội thanh toán đi. Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng trở về đi?"
Ba người đi tay không, lúc trở về là thắng lợi trở về.


"Biểu tẩu! Biểu tẩu, tẩu mau nhìn cửa Hầu phủ, nhiều rương như vậy. . . . . ." Cố Duyệt nhìn những thứ này, nắm chặt tay Tần Hảo lôi kéo nàng ra bên ngoài xem.


Tần Hảo nhìn lại, những chiếc rương kia một cái cũng không nhỏ, xem ra còn rất giống như là rương hạ sính lễ. Rương gỗ lim sáng loáng, giống như là mới làm ra. Trên mỗi chiếc rương đều cột dây đỏ, đầy không khí vui mừng.


"Chẳng lẽ là việc hôn nhân của Thám hoa lang định rồi, đây là đi hạ sính?" Suy đoán của Cố Trăn trước mắt xem ra là hợp lý nhất, bởi vì hầu phủ chỉ còn lại mỗi Diệp Lục là chưa đính hôn.


Bất quá, Tần Hảo lắc lắc đầu: "Việc hôn nhân của Tam đệ còn chưa có định, còn đang chờ xem mắt, không nhanh như vậy."
Bây giờ, ba người lại không hiểu những thứ kia là chuyện gì xảy ra.
"Cô nương?" Đỗ Quyên bên dưới xe ngựa nhẹ giọng kêu, "Cô nương cùng hai vị biểu cô nương trước xuống xe ngựa đi?"


Tần Hảo ra xe ngựa liền hướng tới Đỗ Quyên hỏi: "Đỗ Quyên, hôm nay trong phủ là có việc vui gì sao? Những chiếc rương này là . . ."
"Cô nương, ngài trước vào trong đi." Đỗ Quyên ý cười dịu dàng hạ thấp người, dẫn Tần Hảo tiến bước vào trong.


Chờ vào hầu phủ rồi, Tần Hảo càng kinh ngạc. Những chiếc rương ở ngoài cửa, rất giống dùng để hạ sính. Trên cửa vào cũng được treo vải đỏ, vải đỏ một đường kéo dài, thẳng đến Tùng Cảnh viện mới ngừng lại.
Trong tùng Cảnh viện, một đôi chim nhạn đang vắt chéo cổ ngủ.


Tần Hảo kinh ngạc mà nhìn, việc hôn nhân của Lư Dương Hầu phủ cùng Tần gia đích thực gấp gáp, sính lễ có, nhưng cũng không nhiều. Cái chính là, một đôi chim nhạn đại biểu cảm tình trung trinh này là tuyệt đối không có xuất hiện qua!


Khi Cố Trăn và Cố Duyệt cùng tiến vào Tùng Cảnh viện liền đoán được mọi việc hôm nay là ai an bài.
"Biểu tẩu, bây giờ tẩu cũng không thể ngẩn người nha." Cố Trăn đỡ Tần Hảo tiến vào trong phòng, "Thời điểm hạ sính, tẩu phải ngồi trong phòng, cũng không thể tùy ý xuất môn được."


"A Trăn. . . . . ." Tần Hảo bất đắc dĩ, nhưng niềm vui trong lòng không ngừng tỏa ra. Hiện giờ có con rồi, nàng cũng hiếm khi nhớ lại chuyện lúc trước. . . . . . Lại không nghĩ rằng, Diệp Mạch đang âm thầm làm nhiều như vậy.


Xem ra, hôm nay Tiền Diệp đột nhiên có việc cũng chỉ là cái cớ, mà Cố Trăn và Cố Duyệt "đúng lúc" đến Hầu phủ, còn cùng nàng xuất môn cũng không phải trùng hợp.


"Biểu ca cho người đến truyền lời, bảo muội cùng A Duyệt đến Hầu phủ tìm tẩu, cùng tẩu đi ra ngoài một chút. Lúc ấy bọn muội tưởng biểu ca nghĩ rằng biểu tẩu ở trong phủ nhàm chán, lại không ngờ rằng muội và A Duyệt cũng là bị biểu ca lợi dụng!" Cố Trăn lòng đầy phẫn nộ, lạnh giọng nói, "Biểu tẩu, những thứ đã mua hôm nay đều phải bắt biểu ca thanh toán nha."


Tần Hảo được các nàng vây quanh đỡ vào phòng, ngoan ngoãn ngồi trên giường. Bất quá, Lục La cẩn thận, đem cửa sổ mở ra một khe nhỏ để có thể nhìn thấy tình hình trong viện.
Diệp Mạch được Trúc Cẩm đẩy vào phòng, lấy ra sính thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho Cố thế tử.


Giọng nói trong trẻo của Cố thế tử truyền đi trong Tùng Cảnh viện, tiếng nói của ông vừa dứt, Tần Hảo chợt nghe thấy tiếng trêu chọc của Thế tử phi và Văn phu nhân ở trước cửa.
Một tràng cười truyền đến, Tần Hảo lại bị làm cho mặt đỏ bừng.
Cửa phòng mở ra, chớp mắt lại bị đóng lại.


Kì Dương Bá phu nhân chậm rãi bước vào, ngồi trên ghế trước mặt Tần Hảo, "Hảo hài tử, lúc trước thời điểm thành thân ủy khuất con, hiện giờ Mạch ca nhi có tâm, muốn một lần nữa bù lại cho con. Hôm nay là hạ sính, sính lễ này là Mạch ca nhi tự mình chọn lựa."


"Ngoại tổ mẫu. . . . . ." Tần Hảo đỏ mắt, "Phu quân đối với con rất tốt, kỳ thật con không cần những thứ này."


"Ngoại tổ mẫu biết con là đứa nhỏ hiểu chuyện, nhưng kinh thành là nơi thường xuyên có nhàn thoại truyền ra. Hiện giờ Mạch ca nhi cùng con phu thê tình thâm, những người đó tạm thời đã quên các con là như thế nào thành thân. Nhưng tình cảm của các con rất dễ khiến người ta đỏ mắt, nếu những kẻ ghen tị đó nói ba đạo bốn, chỉ sẽ làm tăng thêm phiền não cho con mà thôi."


Kì Dương Bá phu nhân an ủi vỗ tay nàng: "Vốn dĩ hôm nay đến an ủi con nên là Tổ mẫu con. Chỉ là đường xá xa xôi, bọn họ hiện tại khởi hành vào kinh cũng không kịp. Mạch ca nhi nói, ngày thành thân, gia đình con nhất định có mặt đầy đủ."


Sau khi làm xong thủ tục hạ sính, Văn phu nhân đẩy cửa tiến vào, "Bá phu nhân, bên ngoài đã chuẩn bị xong bữa trưa, có thể ra ngoài dùng bữa rồi."


Tùng Cảnh viện chuẩn bị không nhiều lắm, cũng chỉ có hai bàn. Có thể đến đều là người mà Diệp Mạch quen thuộc và tín nhiệm. Mà Tạ Cảnh và Tần Vận có thể đến kịp, đây là chuyện khiến Tần Hảo vui nhất.


Tần Vận phong trần mệt mỏi vào Tùng Cảnh viện, liền vào phòng Tần Hảo, chưa nói lời nào đã rơi lệ trước hết.


Tần Hảo sai người chuẩn bị nước rửa mặt, "Được rồi được rồi, nhanh đi rửa mặt, muội xem nhìn tóc muội loạn chưa này. Thược Dược, mau chải lại búi tóc cho Vận tỷ nhi. Tỷ phu muội nói bọn muội vào kinh sợ là sẽ gặp khó khăn, ta cũng không ngờ bọn muội sẽ có mặt ở đây vào lúc này."


Tần Vận bám vào người Tần Hảo, kéo tay nàng không buông, "Muội ước lượng thời gian, càng ngày càng gần đến thời điểm tỷ sinh đứa nhỏ, cho nên muốn đến kinh thành càng sớm càng tốt."


" Vẫn giống như khi còn bé." Tần Hảo cười nói: "Cũng đã gả cho người ta rồi, sao lại còn không quy củ như vậy? Trên đường có gặp phiền toái gì hay không?"


"Đoạn đường đầu ọi chuyện đều tốt, khi sắp đến kinh thì gặp một chút phiền toái nhỏ. Bất quá Tạ Cảnh đều giải quyết được, còn đem vị quận chúa Lâm Tương Ca này nguyên vẹn trả lại cho Nhị hoàng tử. Sau đó, Tạ Cảnh trả lại cho Nhị hoàng tử và Lâm Tương Ca ăn chút dược. Thời điểm đưa vào là còn nguyên, thời điểm đi ra thì không chắc."






Truyện liên quan