Edit: Yan Chương 9 Hệ thống Q1 - C9- Hệ Thống O 286 ★33 9 Trong lòng Ngụy Tùng Nam lộp bộp, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn không biết Cục Quản Lý Thời Không là cái gì, nhưng thân là người ở dị thế xuyên tới, hắn rất khó để không nghi ngờ lời người thanh niên này, người này có phải là biết cái gì rồi hay không?


Không có khả năng đi? mau xuyên giả là thân phận lớn nhất hắn cậy vào cũng là bí mật lớn nhất của hắn. Ngụy Tùng Nam có thể cao cao tại thượng nhìn xuống toàn bộ thế giới của dân bản xứ, cảm thấy chính mình là tồn tại vô địch, khác hoàn toàn với thân phận của họ.


Ở thế giới của chính hắn, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Hiện giờ ở thân phận này lại bị người liếc mắt một cái nhìn thấu, Ngụy Tùng Nam sao lại không hoảng loạn.
"Cục Quản Lý Thời Không cái gì? Tôi không biết anh đang nói cái gì." Ngụy Tùng Nam tự trấn định nói.


Thích Bạch Trà thu liễm ánh mắt: "Cho nên, cậu cũng không có chứng nhận công tác có phải không?" Cục Quản Lý Thời Không là cơ cấu dưới trướng chủ thần. Thế giới vô biên vô số, mỗi thế giới đều có từng thần bảo hộ, ngày thường nước sông không phạm nước giếng quản hạt lĩnh vực của mình. Trong Chư thần, cường đại nhất có một vị là Chủ Thần thống lĩnh 3000 thế giới, là thủ lĩnh thần minh.


Bình thường thần minh ở 3000 thế giới bảo hộ con người trên thế giới đó, đây là chức trách của bọn họ. Chủ Thần nhiều năm sống ở thế giới càng cao cấp hơn gọi là Vạn Thần giới. Quan sát sự vận chuyển vô biên của thế giới. Khi quan sát một thế giới nào đó xuất hiện lỗ hổng hoặc lệch lạc, mà bản thổ thần minh không có khả năng giải quyết, sẽ từ 3000 thế giới chọn lựa ra một linh hồn ch.ết đi trói định cùng với Chủ Thần hệ thống, đến nơi có sự cố cứu thế giới.


Bởi vì thần minh không thể tự tiện đi đến các thế giới khác, sẽ bị ý thức của thế giới đó bài xích, cho nên linh hồn được Chủ Thần lựa chọn trói định Chủ Thần hệ thống phần lớn là linh hồn của nhân loại khi ch.ết đi. Loại người này được Chủ Thần ủy thác trọng trách gọi là sứ thần, lệ thuộc Cục Quản Lý Thời Không, được biên chế chính quy cùng với giấy phép công tác, đều có hồ sơ lưu trữ tại chỗ các vị thần ở mỗi thế giới. Nếu thần Minh phát hiện linh hồn ngoại lai, tất nhiên là muốn đuổi đi hoặc xóa bỏ, nhưng nếu đối phương là sứ thần, liền có thể bình an làm việc.




Đơn giản một câu, cầm chứng chỉ làm việc tính mạng vô lo.


Chủ Thần hệ thống là sản phẩm chính hãng duy nhất được nghiên cứu phát minh. Chủ Thần thực lực cường đại, hắn chế tạo Chủ Thần hệ thống có thể xé rách không gian đem sứ thần tự do truyền tống đến các thế giới, truyền tống xong khe sẽ lập tức khép lại, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến thế giới.


Nhưng trên thị trường có rất nhiều hàng nhái kém chất lượng, ví dụ như hoa hoè loè loẹt Công Lược hệ thống độ hảo cảm, hệ thống Bạch Liên Hoa Vả Mặt, hệ thống Trọng Sinh Giả Báo Thù ...


Những hệ thống nghiên cứu phát minh giả phần lớn là chút tâm thuật bất chính đường ngang ngõ tắt, cướp lấy khí vận vô biên của thế giới để cường đại thực lực chính mình. Bọn họ chế tạo hệ thống đồng dạng sẽ chọn lựa linh hồn nhân loại và ký chủ, đối với ký chủ nhờ công cụ để báo thù rửa hận có lẽ là sẽ đi đến đỉnh cao nhân sinh, đối với thế giới lại là nhiễu loạn lịch sử phát triển nguyên bản, phá hỏng, làm mai một gây ra tai họa ngầm khiến thế giới sụp đổ.


Hơn nữa những nghiên cứu phát minh hàng nhái này đại bộ phận là không có năng lực chính mình tự xé rách thời không, đều là lỗ hổng thời không nhất thời rồi xuyên qua. Trừ Vạn Thần giới phòng thủ kiên cố, có Chủ Thần trấn thủ kiên cố không phá vỡ nổi, mặt khác mỗi thế giới hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một vài lỗ hổng.


Thế giới rất yếu ớt, thần minh ngã xuống, cao 2 thủ đánh nhau, thiên tai, tà khí tận trời, ngoại vật xâm lấn...... Từng đó nguyên nhân đều có khả năng tạo thành lỗ hổng thời không. Một khi lỗ hổng quá nhiều, thế giới cũng sẽ có xu thế sụp đổ.


Người từ ngoài đến nhờ lỗ hổng thời không nhập cư trái phép đến đây sẽ càng làm lớn cái khe.
Cho nên thần minh muốn bảo hộ thế giới, chính là không ngừng tu bổ lỗ hổng, đuổi người từ ngoài đến đi.


Thích Bạch Trà ngàn vạn năm qua vẫn luôn cùng các thần minh khác bôn ba nơi nơi tìm lỗ hổng tu bổ lại chúng, sau đó bạn bè lần lượt ngủ say, đó cũng là vì bị tiêu hao quá nhiều thần lực phải lâm vào trầm miên.


Thích Bạch Trà vẫn luôn không dám ngủ, có đôi khi hắn rất mệt mỏi, nhưng nghĩ ít nhất phải đợi một vị thần tỉnh lại, mới yên tâm thay ca luân phiên mà ngủ.
Hắn là thần bảo hộ cuối cùng của thế gian này.


Cũng không đúng. Thích Bạch Trà đột nhiên nhớ tới, trên chín tầng trời còn có một vị Tà Thần, vẫn luôn không ngủ say.


Nhưng vị kia là trạch nam vạn năm, có nỗi sợ hãi sâu sắc nào đó, chưa bao giờ bước ra khỏi Thần Điện một bước. Thích Bạch Trà chỉ mới nghe qua thần minh khác thảo luận một lần, nói vị kia thập phần chán đời, nhân yêu quỷ thần đều không được y để vào mắt, trách nhiệm xã 2 hội, cùng đạo đức đều bằng không. Lỗ hổng thời không nhiều đến trời sập đối phương phỏng chừng còn sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không thể trông cậy vào y mà làm việc được.


Sức lao động trước mắt vẫn chỉ có mình hắn.
"Anh có bệnh sao? chứng nhận công tác của tôi liên quan gì đến anh? Không thể hiểu nổi." Ngụy Tùng Nam ngoài mạnh trong yếu mắng một tiếng, liền vội vã muốn vòng qua hắn chạy lấy người.
Thích Bạch Trà cười nhạt.
Việc này thật đúng là về hắn quản.


Bởi vì người từ ngoài đến ngày một nhiều , hại hắn lượng công việc lớn như vậy.
Thật sự Tuyết Thần không biết giận đâu cho hết.


"Đợi đã." Thích Bạch Trà dịch một bước ngăn hắn lại, "Nếu không có chứng nhận, vậy thứ ta vô lễ." Hắn giơ tay, trực tiếp tạo kết giới xung quanh hai người, khiến người qua đường không nhìn được cảnh tượng bên trong.


Ngụy Tùng Nam không nhìn thấy kết giới vô hình, đầu đập vào bức tường trong suốt, lập tức đau đến che trán kêu lên: "Ai nha!" Hắn xoay người, kinh nghi bất định (kinh ngạc, khó hiểu) nhìn Thích Bạch Trà: "Anh cũng là 2 mau xuyên giả?" Hắn từ hệ thống biết được, mau xuyên giả bị trói định không chỉ có một mình hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại.


Biết người kia là ở thời không khác tới, còn có thủ đoạn mơ hồ như vậy, đối phương nhất định là ký chủ so với hắn còn thâm niên hơn.
"Đều là đồng nghiệp, sao phải vội vàng như vậy ?" Ngụy Tùng Nam miễn cưỡng cười cười.
Nội tâm hắn điên cuồng gọi hệ thống: "Hệ thống!


Hệ thống! Cứu mạng! Tao không phải còn có tích phân sao? Lập tức đổi độn thổ thuật!" [ đinh! Ngài đã tiêu phí 20 điểm tích phân đổi kỹ năng độn thổ thuật. ] Ngụy Tùng Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt một lần nữa lộ ra đắc ý tươi cười: " Tôi không rảnh cùng anh chơi đâu. Độn thổ thuật!" Nói rồi tính toán độn thổ chạy ra khỏi kết giới." … Một giây đi qua, không có gì phát sinh.


Ngụy Tùng Nam đứng hình tại chỗ.
Hắn không ch.ết tâm lại nhảy lên vài cái, dậm chân thật mạnh :" Độn thổ thuật! Độn thổ thuật!" Vẫn không có hiệu quả.
Ngụy Tùng Nam trong lòng hoảng hốt, lại nói:


"Hệ thống, đổi sang Thuấn di đại pháp!" [ đinh! Ngài đã tiêu phí điểm 50 tích phân đổi kỹ năng Thuấn di đại pháp. ] Ngụy Tùng Nam lại hô to: "Thuấn di đại pháp!" Thích Bạch Trà dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.


"Càn Khôn Đại Na Di!" "Ẩn thân thuật!" "Ngự kiếm phi hành!" Có bao nhiêu thủ đoạn có thể đào vong đều đã sử dụng, mắt thấy tích phân vất vả tích cóp sắp tiêu xài không còn điểm nào, Ngụy Tùng Nam khẽ cắn môi, dùng chút tích phân cuối cùng hướng Thích Bạch Trà phát động công kích: "Hỏa cầu!" Thích Bạch Trà nâng tay lên, đoàn ngọn lửa không hề có lực sát thương kia dừng trên đầu ngón tay hắn, trước nét mặt trợn mắt há mồm của Ngụy Tùng Nam ngưng tụ thành một khối băng, hóa thành hơi nước rồi biến mất trong không khí.


"Xem ra trên người của cậu mang theo một hệ thống, có thể cung cấp không ít thứ tốt." Kinh nghiệm nhiều năm bắt giữ dị thế hồn phách đã làm Thích Bạch Trà có thể từ trong khoảng thời gian ngắn phán đoán ra rất nhiều chi tiết.


Ngụy Tùng Nam không thể tin nói: " Anh rốt cuộc là ai.... tôi tại sao lại không trốn thoát khỏi sư đồ luyến ... kết giới..." "Ngăn bởi kết giới này của tôi, ở trong thế giới này ai cũng đều trốn không thoát đâu." Thích Bạch Trà hảo tâm nhắc nhở nói.


"Thất lễ." Hắn chỉ nói ba chữ, Ngụy Tùng Nam liền cảm thấy một trận đau nhức, linh hồn bị người không chút lưu tình rút ra khỏi thân thể.
Hệ thống trói định cùng linh hồn của hắn cũng đột nhiên hét lên.


[ cảnh cáo, cảnh cáo, hệ thống đang bị cưỡng chế tách ] Thích Bạch Trà nhìn hai luồng quang mang trong lòng bàn tay. Đoàn ánh sáng màu trắng là linh hồn nhân loại, lại tản ra thứ tanh tưởi khiến Tuyết Thần vô cùng khinh bỉ, đại biểu cho đây là một linh hồn tà ác.


Một đoàn khác màu hồng nhạt chính là hệ thống đang run bần bật: "Thần minh đại nhân tha mạng!" Những thứ nhập cư trái phép này sợ nhất chính là bị thần minh đương thời phát hiện tung tích.


Nó chỉ là hệ thống cấp thấp, lúc trước không có khả năng phát hiện thân phận thần minh, sau đó lại thấy được bản lĩnh của Thích Bạch Trà, nơi nào còn không biết vị trước mắt chính là thần minh của thế giới này.


Thích Bạch Trà không để ý đến nó, cúi đầu nhìn Ngụy Tùng Nam ngã trên mặt đất.."Vẫn còn thở." 1 "Cậu bé đáng thương, nếu không gặp ta, thế gian lại thêm một cô hồn" Thích Bạch Trà đem lòng bàn tay phủ lên trán hắn, xóa bỏ đi phần ký ức vừa rồi.


Đây mới là Ngụy Tùng Nam chân chính, mau xuyên giả kia cũng không biết là ai.


Hệ thống của Chủ Thần chỉ biết đem sứ thần truyền tống đến thân thể người đã ch.ết, hệ thống phi pháp lại vô cùng có khả năng sẽ lấy thân thể người sống làm ký chủ. Lúc xuyên qua, linh hồn của chính chủ sẽ bị người từ ngoài đến áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh. Mà phương thức thoát ly thế giới của kẻ từ ngoài đến lại là tự sát, một khắc khi kẻ đó tự sát, nguyên chủ cũng chân chính ch.ết đi, trở thành cô hồn dã quỷ. Bởi vì oan uổng ch.ết đi, nên không vào luân hồi chỉ có thể tiêu tán ở trong thiên địa, có oán khí sâu nặng, lại sẽ hóa thành lệ quỷ.


Cũng bởi vì điều này, bắt được kẻ từ ngoài đến chiếm thân thể người sống, Thích Bạch Trà đều sẽ mạt sát linh hồn đó, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Trừ phi đối phương xác thật không biết sự tình gì, và chưa làm tổn hại đến tính mạng con người mới có cơ hội sống sót.


Tuyết Thần không thích giết chóc, nhưng hắn phải vì thực hiện chức trách mà đem tuyết trắng nhiễm đỏ tươi, biến chính mình trở nên tàn khốc.
4 Đây là sự ôn nhu của thần đối với thế giới này.
Bình chọn 0 9 Chia sẻ cáo Không có quảng






Truyện liên quan