Quyển 6 - Chương 97: Tuyết Rơi

Edit: Yan
——
Kỳ Dạ về đến nhà liền giao nửa viên thần cách cho Thích Bạch Trà.
“Dung hợp nó rồi em sẽ nhớ lại rất nhiều việc.” Đột nhiên Kỳ Dạ có chút căng thẳng.
Những năm tháng huy hoàng đó giờ nghĩ lại đều là lịch sử đen của y.


Thích Bạch Trà cầm nửa viên thần cách bình tĩnh nhìn Kỳ Dạ:” Kiếp trước chúng ta có duyên phận sao.”
Kỳ Dạ dừng một chút, nói không tỉ mỉ: “Đó là một chuyện cũ rất dài.”
Thích Bạch Trà bình tĩnh “ừm” một tiếng, khép mắt lại dung nhập nửa viên thần cách vào thần hồn.


Thần cách hóa thành một đoàn ánh sáng ẩn vào giữa trán, ý thức của Thích Bạch Trà chìm vào hư vô, cả người mềm nhũn được Kỳ Dạ ôm vào lòng.
Tuyết trắng nằm trong lồng ngực đêm đen nhớ ra tất cả.
Đó quả thực là một chuyện cũ rất dài.


Dùng cách mở đầu cũ rích của cổ nhân mà nói, ngày xửa ngày xưa…
_


Ngày xửa ngày xưa vô vàn thế giới vẫn chưa sinh ra chủ thần, tôn vị Vạn Thần chi chủ vẫn còn bỏ không. Thế giới còn chưa đánh số, không có Cục Quản Lý Thời Không, không có thần sử giữ gìn ổn định thế giới, lỗ hổng thời không để những kẻ phi pháp xuyên qua đã sớm tồn tại.


Trật tự phải chậm rãi mới có thể thành lập. Tội phạm luôn luôn xuất hiện sớm hơn cảnh sát. Trên đời trước tiên phải có người phạm tội mới có người đi bắt tội phạm. Khi đó thế giới đã có người từ ngoài đến mang mục đích không thuần khiết, lại không có người có chuyên môn đi bắt bọn họ. Không có chủ thần thống nhất vô vàn thế giới, sáng lập Cục Quản Lý Thời Không, thần minh của các thế giới chỉ có thể bảo vệ thế giới của mình hòa bình, đối với chuyện có người từ ngoài đến chẳng hề hay biết. App thần thoại chưa có, thần minh bản thổ không thể liên hệ với thần minh ở thế giới khác, vô vàn thế giới cứ vận chuyển một cách độc lập như vậy.




Trong đó có một thế giới rất rất cổ xưa.
Thế giới này mới đầu là thời đại Hỗn Độn, trời đất chưa chia nên vẫn là một mảnh mênh mang. Khí thanh và đục không thể không giao hòa nhưng lại bài xích chém giết lẫn nhau.


Hai luồng khí này chính là hình dáng ban đầu của thế giới, một trong một đục trời sinh tương khắc. Chúng chém giết lẫn nhau trong rất nhiều năm tháng thời kỳ hỗn độn. Trọc khí vô cùng hung ác từ từ chiếm thế thượng phong lúc giao chiến. Nó đánh tan thanh khí thành vô số mảnh nhỏ rồi không ngừng cắn nuốt, chèn ép không gian sinh tồn của thanh khí khiến cho trọc khí càng ngày càng lớn mạnh.


Trọc khí bài xích thanh khí nhìn thấy liền cắn nuốt. Thanh khí vừa chán ghét vừa sợ hãi trọc khí. Mỗi khi gặp phải tấn công từ trọc khí sẽ lập tức chạy trốn, tránh còn chẳng kịp bởi sợ bị cắn nuốt rồi đồng hóa.


Từ xưa đến nay cá lớn nuốt cá bé vẫn luôn là quy tắc của thế giới, thanh đục vốn đã là kình địch. Bởi vậy cục diện ngươi ch.ết ta sống là hiển nhiên.
Chỉ có một sợi thanh khí thuần tịnh nhất nhìn thấy trọc khí tiến lại gần mà không tránh không né, ngược lại tò mò quấn xung quanh nó.


Đây là đoàn thanh khí đầu tiên không sợ trọc khí trong vô số năm sau khi trọc khí đánh tan thanh khí.
Trọc khí cảm thấy mới lạ, động tác định cắn nuốt đoàn thanh khí này dừng lại. Nó cảm thấy đoàn thanh khí này chẳng lẽ bị thiểu năng, nhìn thấy nó liền sợ không chạy nổi?


Thanh khí hồn nhiên không sợ, đoàn sương trắng tinh tế ở trong không gian trọc khí đen thui chạy ra chạy vào, thân mật lắm.
Nó cũng không coi đoàn trọc khí này là kẻ địch, chỉ cảm thấy đây là bạn chơi cùng.


Lần đầu tiên trọc khí nhìn thấy một đoàn thanh khí ngu như vậy, cảm thấy rất thú vị nên quyết định giữ lại nó, cho phép nó ngoan ngoãn đi theo.


Bao năm tịch mịch trọc khí chỉ biết cắn nuốt chém giết, thanh khí trên thế gian đều là kẻ địch của nó, tránh nó như rắn rết. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó có bạn đi cùng, đối phương thế mà lại là một sợi thanh khí.
Đoàn thanh khí này khác với tất cả những đoàn thanh khí khác.


Vì vậy, thời đại Hỗn Độn xuất hiện một kỳ quan—— khi một đoàn sương đen to lớn vọt tới làm cho lũ thanh khí chạy tán loạn lại có một sợi thanh khí trắng tinh như sương mù quấn quanh sương đen nhìn vô cùng nổi bật, dường như là hòa vào bên trong trọc khí.


Lũ thanh khí khác nhao nhao phẫn nộ—— nội bộ chúng nó thế mà lại đẻ ra một phản đồ.
Mà đoàn thanh khí thuần tịnh nhất này cũng không hiểu nổi, vì sao những đoàn thanh khí khác lại muốn trốn chạy khi nhìn thấy trọc khí.


Trọc khí chưa bao giờ làm tổn thương nó, nó chỉ coi trọc khí là bạn chơi cùng.
Tuy rằng màu sắc của người bạn này không giống nó, thể tích cũng hơi to một tẹo.
Nó đối xử bình đẳng với cả thanh và đục.


Trọc khí cũng biểu hiện vô cùng dung túng cho đoàn thanh khí đặc biệt này, không lộ một mặt hung ác ra với nó.


Nhưng trọc khí ôn hòa với nó hông có nghĩa cũng sẽ như vậy với những đoàn thanh khí khác. Thanh đục chém giết lẫn nhau là bản năng, trọc khí vẫn luôn rất rõ ràng mục tiêu của mình— Cắn nuốt hết toàn bộ thanh khí ở trên đời, đồng hóa chúng thành trọc khí, từ đây thế giới này sẽ là thiên hạ của nó.


Lúc này nó bằng lòng khai ân giữ lại đoàn thanh khí nhỏ này coi như bạn đồng hành, nhưng lũ thanh khí khác nên nuốt vẫn phải nuốt.


Trọc khí và tiểu thanh khí của nó đồng hành một đoạn thời gian, lại gặp gỡ vài sợi thanh khí. Trọc khí đang định một hơi cắn nuốt toàn bộ, tiểu thanh khí đột nhiên lăn từ trên người nó xuống che trước những thanh khí đó.


Tiểu thanh khí vẽ mấy cái vòng trước mặt trọc khí, cầu xin trọc khí thả chúng nó đi.
Trọc khí không đồng ý. Nó có thể buông tha tiểu thanh khí đã là khai ân lắm rồi, sao có thể buông tha những đoàn thanh khí khác.
Tiểu thanh khí sốt ruột xoay vòng vòng, lúc lâu sau lại vẽ một trái tim.


Trọc khí: “……”
Trọc khí không tình nguyện mà buông tha vài sợi thanh khí kia.
Những đoàn thanh khí nọ vội vàng chạy trốn, một giây cũng không muốn ở lại.
Tiểu thanh khí vui vẻ đứng trước trọc khí dường như đang nói “Cảm ơn”.
Trọc khí tỏ vẻ, chỉ một lần này không có lần sau.


Nhưng mà mỗi một lần trọc khí đang định cắn nuốt đoàn thanh khí khác, tiểu thanh khí đều sẽ cầu xin nó đừng mà.
Tiểu thanh khí sinh ra đã thích hoà bình ghét nhất giết chóc, nó muốn khiến mọi người vui vẻ ở chung.
Nó là đoàn thanh khí thanh thuần thiện lương nhất, không mang bất kể thành kiến nào.


Như vậy quá là ngây thơ hồn nhiên rồi.


Trọc khí vốn bản tính tà ác cảm thấy thật là buồn cười. Nhiều lần như vậy khiến nó cũng tức giận. Nó cảm thấy mình đã cho tiểu thanh khí quá đủ khoan dung và kiên nhẫn, nhưng tiểu thanh khí còn một tấc muốn một thước, hết lần này đến lần khác ngăn cản nó cắn nuốt lũ thanh khí khác, ngăn cản nó trở nên hùng mạnh.


Thanh khí thì mãi là thanh khí, tất nhiên là đứng về phía lũ thanh khí, vĩnh viễn không bao giờ trở thành một hội với trọc khí.


Trong một lần lại thả cho lũ thanh khí chạy đi, trọc khí bình tĩnh tỏ vẻ với tiểu thanh khí:” Đây là lần cuối cùng ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên quan đến nhau nữa.”
Sau đó không hề lưu tình mà quay đầu rời đi.


Tiểu thanh khí muốn đuổi theo nhưng tốc độ trọc khí quá nhanh, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn trọc khí đi xa.
Tiểu thanh khí đứng im một chỗ mờ mịt.
Vậy là đồng bọn của nó không cần nó nữa sao?


Nó gần như là vừa tách ra khỏi đoàn thanh khí lớn, vừa mới ra đời đã gặp gỡ trọc khí. Đã ở bên trọc khí rất nhiều năm, lần đầu tiên tiểu thanh khí bị tách khỏi nó nhất thời không tìm được phương hướng, không biết nên đi về đâu.


Nó lang thang không mục tiêu dạo khắp Hỗn Độn mới phát hiện vài sợi thanh khí khác.
Đây là đồng bọn mới sao?


Tiểu thanh khí đang định vui vẻ chạy tới chào hỏi lại phát hiện vài sợi thanh khí thế mà cũng đang chém giết. Trong đó một sợi thanh khí cắn nuốt xong vài sợi thanh khí rất nhanh đã biến to gấp đôi đang nhìn chằm chắm tiểu thanh khí bé nhỏ yếu ớt.


Giữa thanh khí với nhau cũng sẽ cắn nuốt. Chúng bị đánh tan ra thành quá nhiều phần, sức mạnh bị phân tán nên không thể chống đỡ một đoàn trọc khí hoàn chỉnh, chỉ có thể không ngừng cắn nuốt đồng loại để bản thân lớn mạnh mới có sức đánh một trận với trọc khí.


Những thanh khí bị cắn nuốt đương nhiên cũng vĩnh viễn mất đi ý thức.


Mắt thấy đoàn thanh khí lớn kia muốn tới cắn nuốt nó mà tiểu thanh khí vẫn còn chưa phản hứng lại. Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên đoàn thanh khí lớn bị sương đen dày đặc nuốt hết, rất nhanh bị nhiễm đen trở thành một phần của trọc khí.


Trọc khí tức giận quở trách tiểu thanh khí: Nhiều năm như vậy mà không chịu tiến bộ, ngươi không biết trốn sao?
Tiểu thanh khí lúc này mới lấy lại tinh thần, cả đoàn khí toát ra vẻ mất mát.
Nó đột nhiên ý thức được thế giới Hỗn Độn tàn khốc.


Lúc thanh đục chém giết lẫn nhau, giữa thanh khí với nhau cũng vậy. Thiên tính của nó thích hòa bình nhưng thế giới này lại tràn ngập giết chóc.
Là mấy năm nay trọc khí bảo vệ nó quá tốt.


Khó có thể tưởng tượng nổi, trọc khí hung ác nhất, tàn bạo nhất lại bảo vệ một sợi thanh khí lâu như vậy, bảo vệ nó đến độ ngây thơ hồn nhiên chẳng hiểu sự đời.
Tiểu thanh khí khổ sở nhào vào lòng ngực trọc khí.


Trọc khí vốn đang muốn mắng thêm vài câu, nghĩ nếu như nó chậm một bước tiểu thanh khí đã bị cắn nuốt, tức giận đến độ còn muốn đánh nó vài cái.
Nó nhịn lại bản năng trong người, nuôi nhiều năm như vậy cũng còn chưa nuốt thì thôi, sao có thể để lũ thanh khí khác nuốt được.


Nhưng tiểu thanh khí bỗng nhiên nhào lên như vậy, tất cả mọi quở trách của trọc khí bỗng nhiên nói chẳng nên lời.
Nó cứng đờ một lúc lâu sau mới phân ra một sợi sương đen nhẹ nhàng ôm ôm tiểu thanh khí.
Không sao rồi, ta bảo vệ ngươi nha.


Trọc khí và tiểu thanh khí lần nữa thành đồng bạn, chúng nó đã làm hòa rồi.


Tuy nhiên tiểu thanh khí không còn khuyên trọc khí đừng cắn nuốt thanh khí nữa, chỉ là nó rất trầm mặc. Nó biết mọi người đều đang thuận theo pháp tắc, chỉ có nó là dị loại, nó không thể khuyên những đoàn khí khác khảng khái rộng lượng được.


Trọc khí lại biết tiểu thanh khí không thích nhìn thấy nó giết chóc nên từ đó về sau không còn nuốt thanh khí nữa.
Dù sao nó cũng đã chiếm thế thượng phong, không cần thiết biến thế giới thành thiên hạ của trọc khí nữa.


Để cho tiểu thanh khí vui vẻ chút, trọc khí miễn cưỡng cho phép lũ thanh khí còn lại được kéo dài hơi tàn.
Lại qua vô số năm, trọc khí và tiểu thanh khí thành công trở thành một đôi Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời tiêu, hắc bạch quấn quýt, lưu luyến không dời.


(Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời Tiêu: Mạnh với Tiêu ở đây là nói đến Mạnh Lương và Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng”. Hai ông này là huynh đệ kết nghĩa, gắn bó keo sơn, như hình với bóng. Câu này là để chỉ tình cảm gắn bó vô cùng thân thiết và sâu đậm.)


Trọc khí dịu dàng với tiểu thanh khí khiến lũ thanh khí khác trợn mắt há hốc mồm. Theo thời gian trôi đi, xác định trọc khí sẽ không bao giờ cắn nuốt những đoàn thanh khí khác nữa, nhóm thanh khí cũng không còn bỏ chạy mỗi khi nhìn thấy trọc khí, chỉ là trước sau vẫn không dám thân cận.


Trên đời có ngàn vạn đoàn thanh khí, trọc khí chỉ thích tiểu thanh khí của nó.
Rốt cuộc cho đến một ngày nọ của thật lâu về sau, hỗn độn sơ khai, mặt đất xuất hiện.
Một vị thần thân mang hắc y tướng mạo tuấn mỹ tỉnh lại trên mặt đất, tóc đen xõa tung, mắt đen lạnh lẽo.


Toàn bộ trọc khí trên thế gian dung hợp vào nhau hóa thành Tà Thần, danh gọi Kỳ Dạ.
Y là vị thần đầu tiên trên đời.
Sinh ra đã cường đại.
Lúc này, thanh khí vì sức mạnh bị phân tán nên còn nhỏ yếu không thể hóa thần.
Chúng sợ hãi nhìn tà thần ra đời mà hâm mộ.


Thành thần, có ai lại không muốn.
Thanh đục chém giết vô số năm, vốn chính là vì tranh đoạt cơ hội thành thần đầu tiên.
Kỳ Dạ nhìn tiểu thanh khí còn mờ mịt ngơ ngác đang quấn quanh đầu ngón tay mình, khóe môi cong lên một nụ cười, biểu cảm dịu dàng pha chút hài hước.


“Vật nhỏ không nhận ra ta sao?’
Tiểu thanh khí lắc đầu nguầy nguậy.
Sương trắng vòng quanh đầu ngón tay hóa thành sợi chỉ mềm.
Từ đây thế giới có đên tối và đất đai rộng lớn, là Lãnh địa của Kỳ Dạ.
Lại sau đó, trên đời có thêm ban ngày, nhật nguyệt, sao trời, bốn mùa……


Có Nhật Thần, Nguyệt Thần, Phong Thần, Lôi Thần……
Trọc khí chỉ tạo thành một Tà Thần, Thanh khí lại chia thành vô số đoàn, hóa thành thành rất nhiều Tự Nhiên Chi Thần. Sức mạnh của những Tự Nhiên Chi Thần đó đều kém xa Kỳ Dạ, Kỳ Dạ chưa bao giờ để họ vào mắt.


Thú vui duy nhất của y chính là ở thần điện của mình, trông coi tiểu thanh khí của mình, lảm nhảm hỏi:” Vật nhỏ, khi nào em mới có thể thành thần?”
“Không biết em sẽ là thần gì.
“Nếu như em hóa hình, nhất định trông đẹp hơn tất cả Tự Nhiên Chi Thần ngoài kia.”


“Không xinh đẹp cũng không sao, em đừng áp lực quá, nhìn em như thế nào ta đều cảm thấy là em đẹp nhất.”
……
Cuối cùng có một ngày, thế gian hạ xuống một trận tuyết lớn.
Là trận tuyết đầu tiên trên đời.


Kỳ Dạ ngủ một giấc dậy, phát hiện ngoài cửa sổ bị tuyết trắng phủ đầy, không khí ngập tràn khí lạnh mà lồng ngực y đang ôm một thiếu niên đầu bạc.
Da thịt như tuyết, dung mạo như băng.
Có một đôi mắt xanh lạnh lẽo.
Tuyết trắng ra đời trong lồng ngực bóng đêm.






Truyện liên quan